TRỌNG SINH HÀO MÔN: ANH HAI ĐỪNG CHẠY!

Âu Dương Hạ Mạt ở bên cạnh nghe thấy

Đường Gia Ưng nói chuyện, tỏ vẻ không kiên nhẫn, lên tiếng:

- Anh đừng phí lời với cô ta nữa, mau giết ả đi!

Âu Dương Thiên Thiên mím môi, không đáp lại. Đường Gia Ưng thở hắt ra một hơi, anh liếc mắt dọa Âu Dương Hạ Mạt im lặng, rồi kiềm giọng của mình xuống, nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, có nợ thì phải có trả, nếu muốn trách, hãy trách bản thân mình xui xẻo, sinh nhầm nơi đi, đừng trách bất cứ ai.

Dứt lời, anh ta rút trong người ra một cây súng, đi gần đến trước mặt của Âu Dương Thiên Thiên, dí họng súng ngay trán của cô.

Âu Dương Thiên Thiên siết chặt tay, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhìn người đàn ông đối diện, cô nhẹ nhàng hỏi:

- Đường Gia Ưng, ông thật sự cho rằng... giết chết tôi... dễ đến như vậy sao?

Đường Gia Ưng nhướn mày, trước thái độ quật cường của cô, anh ta chỉ trả lời:

- Vậy thì cô có thể làm gì? Bây giờ chỉ cần tôi cử động ngón tay một chút, thì cô sẽ trở thành một cái xác không hồn ngay.

Âu Dương Thiên Thiên lúc này đột nhiên bật cười, cô chớp ánh mắt lạnh lẽo, lên tiếng:

- Vậy sao? Muốn giết tôi.... trước tiên anh hãy nhìn lại người của mình đi đã.

Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên nghiêm túc, khiến cho Đường Gia Ưng cảm thấy nghi ngờ, anh ta đảo mắt, chậm rãi nhìn thử xung quanh.

Đúng lúc này, Âu Dương Thiên Thiên lợi dụng sơ hở, đưa tay bẻ ngoặc đầu súng của người đàn ông, sau đó cướp luôn cây súng của hắn ta, chĩa ngược lại Đường Gia Ưng.

Đường Gia Ưng bất ngờ đến không kịp trở tay, anh ta lui về sau một bước, rồi nói:

- Âu Dương Thiên Thiên, cô đúng là ranh ma.

Người con gái cầm chặt khẩu súng trên tay, nhếch môi đáp:

- Quá khen rồi, chú à!

Đường Gia Ưng mím đôi môi mỏng, nhướn mày hỏi:

- Lừa tôi, cướp súng của tôi... làm nhiều đến như vậy, nhưng cô cũng không thoát được đâu.

Nét mặt Âu Dương Thiên Thiên có chút căng lên, nhưng cô vẫn giữ sự bình tĩnh của mình, trả lời:

- Chuyện đó thì chưa biết được đâu. Bởi vì tình thế đang thay đổi rồi, bây giờ... là tính mạng của anh trong tay tôi.

Dừng một chút, Âu Dương Thiên Thiên lớn tiếng ra lệnh:

- Kêu đám người của anh bỏ súng xuống, tất cả lùi về sau.

Người đàn ông nhìn cô âm trầm vài giây, rồi hướng mặt về phía đám người, gật đầu một cái nhẹ, ý như muốn họ làm theo lời của cô gái.

Đám người áo đen bối rối nhìn nhau, tuy đã nhận được lệnh, nhưng vẫn còn lưỡng lự, không làm theo ngay.

Âu Dương Thiên Thiên nhếch môi, hỏi với giọng chế giễu:

- Chú à, hình như mệnh lệnh của chú không có nghĩa lý gì với đám thuộc hạ của mình nhỉ? Mở miệng ra, và ra lệnh cho họ đi. Ngay bây giờ!

Đường Gia Ưng nghe lời của cô, cảm thấy bản thân đang bị chèn ép bởi một con nhóc, anh ta nheo đôi mắt sắc, nói:

- Cô đang đe dọa tôi?

Âu Dương Thiên Thiên nhướn mày, thẳng thừng khẳng định:

- Phải. Vậy nên ông làm ngay đi, không thì tôi sẽ có lí do để bắn viên đạn đầu tiên trong khẩu súng này đấy.

Đường Gia Ưng nghiến răng, anh ta hít vào một hơi sâu, không phục đưa mắt nhìn sang đám người, một lần nữa tỏ ý không kiên nhẫn.

"Pằng" - Ngay lập tức, một phát súng vang lên, viên đạn từ nòng súng của Âu Dương Thiên Thiên cuối cùng cũng đã bắn ra, ghim xuống lòng đất dưới chân của người đàn ông.

- Mở miệng ra, Đường Gia Ưng!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi