TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Trong phòng, Tần Liễm Vi câu lấy đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn, ánh mắt lọt vào đáy mắt của cô, như là một viên ngọc quỷ mị lãnh diễm, cô sâu kín mở miệng, mang theo vài phần oán niệm, "Cười đến vui vẻ như vậy."

Tô Duyệt Cẩn cười như không cười mà nhìn Tần Liễm Vi, "Có vấn đề gì sao?"

"......" Tần Liễm Vi trầm mặc hai giây, rũ con ngươi, nhẹ nhấp môi, rầu rĩ mà mở miệng, "Không có."

Tô Duyệt Cẩn nhìn biểu tình của Tần Liễm Vi, ngẩn ra, tựa hồ không nghĩ tới đối phương sẽ có phản ứng như thế, sau đó rút ra tay, cầm lấy kính đặt trên bàn, ý bảo Tần Liễm Vi mang lên, nói tiếp: "Vẫn nên đeo vào đi, nhìn thuận mắt hơn." Kính là lúc trước Tần Liễm Vi làm rơi.

Tần Liễm Vi nhíu mày nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, sấn đến cặp mắt giống như đông đêm lạnh băng, "Cô bạn nhỏ, lời này là có ý gì?"


Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, sau đó nói: "Không có gì ý gì, tôi thích."

Tần Liễm Vi nghe vậy, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, "Nói lại lần nữa."

"Cái gì?" Tô Duyệt Cẩn sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại đây là Tần Liễm Vi muốn cô nói thích, lập tức giả ngu, cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa nói.

"Tôi nói, nói lại lần nữa." Tần Liễm Vi không nghĩ sẽ đơn giản mà buông tha cho cô như vậy, trầm giọng nói.

Biểu tình trên khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn có vài phần cứng đờ, "Không có gì ý gì."

"Sau đó?" Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói, mang theo vài phần hương vị dụ dỗ, khóe mắt, đuôi lông mày là cực nhẹ cực đạm diễm sắc, giấu sau thấu kính, phảng phất như lớp băng dưới ánh mặt trời.

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, bên tai ửng đỏ, nếu một hai phải lặp lại một lần nữa, cô hẳn là nên nói, nhưng nói ra mỗi câu sau thôi thì càng kỳ quái, hơn nữa Tần Liễm Vi lại làm cái biểu tình đó, nhân cơ hội câu dẫn cô đó hả trời.


"Tô lão sư." Tần Liễm Vi ngữ điệu hơi trầm xuống, phảng phất như gió mạnh lướt qua bụi gai, cuốn đi muôn vàn hoa tuyết.

Tô Duyệt Cẩn trong lòng giật mình, rốt cuộc đối với người trước mắt không có chút lực chống cự, đơn giản nhận lệnh mở miệng: "Tôi thích.... thích cô mang kính."

Tần Liễm Vi mặt giãn ra cười khẽ một tiếng, không có được một tấc lại muốn tiến một thước, rốt cuộc lỡ như đem người bức đến nóng nảy, hậu quả này cô không muốn nhìn thấy, "Thích, vậy đeo đi."

Tô Duyệt Cẩn căn bản không biết mình nên phản ứng thế nào, dứt khoát xoay người đi kéo vali, ổn hạ tâm tình, ngước mắt lên khi đã lấy lại được bình tĩnh như thường, "Cô nghỉ ngơi một lát, chúng ta có thể đi rồi."

Tần Liễm Vi nhìn Tô Duyệt Cẩn, thật lâu sau, mở miệng nói: "Được." Lời nói đè nặng vài phần ý cười, nghe càng có thêm vài phần lưu luyến.


Tô Duyệt Cẩn làm như không nghe ra trong ngữ điệu của Tần Liễm Vi là kiều diễm, làm bộ làm tịch một lần nữa ngồi xuống, bắt đầu cầm di động nghiêm túc tự học chữ nổi, đạo cụ của đoàn phim hẳn là sẽ có từ điển chữ nổi, cô cũng không cần chuẩn bị mua một quyển cho mình.

Mục đích học tập của Tô Duyệt Cẩn là chỉ cần có thể sờ đọc hiểu là được, không cần quá thuần thục. Bởi vậy, Tô Duyệt Cẩn tự nhận trước khi chính thức quay phim có thể nắm được.

Thời điểm Tô Duyệt Cẩn nghiêm túc học tập, khuỷu tay Tần Liễm Vi đặt lên bàn, dùng bàn tay chống đầu, trực tiếp táo bạo mà gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, đôi mắt sâu thẳm, không biết suy nghĩ điều gì.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tầm mắt Tô Duyệt Cẩn từ màn hình di động dời đi, theo bản năng nhìn qua Tần Liễm Vi, thẳng tắp mà nhìn vào đáy mắt của người đối diện Tần Liễm Vi, một khi chạm đến liền vội vàng thu hồi. Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, trong mắt chợt lóe lên tia thẹn thùng, làm cô hơi có chút ảo não, sao lại thế này, vì cái gì lại cảm thấy ảnh hưởng của Tần Liễm Vi đối với mình càng lúc càng lớn. "Cô đang nhìn gì vậy?"
"Muốn nhìn thì nhìn thôi." Tần Liễm Vi ngồi thẳng thân mình, cong cong mặt mày, "Chuẩn bị về được chưa?"

"Được, đi thôi." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, thong thả ung dung đứng lên.

Chiều hôm buông xuống, hai người rốt cuộc về tới trong nhà, Tô Duyệt Cẩn đặt gọn vali hành lý, chuyện đầu tiên làm chính là chạy đến ban công đem Hồng Đậu ôm vào trong, sau đó cầm cần câu trêu mèo, bắt đầu chơi cùng Hồng Đậu.

Tần Liễm Vi ngồi một bên lẳng lặng quan sát, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, Tô Duyệt Cẩn ngồi ở chỗ đó, ánh mặt trời nhiễm đầy thân người, khóe môi treo lên ý cười nhợt nhạt, thời gian lặng yên, năm tháng yên tĩnh, thật tốt.

Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Tần Liễm Vi lên lầu xử lý công việc, thời điểm xuống dưới liền nhìn thấy Tô Duyệt Cẩn đang đeo một giải lụa trên mắt, lẳng lặng mà đứng giữa phòng khách, như là đang ngẩn người, lại như đang tự hỏi gì đó.
Tần Liễm Vi ngây ngốc một lát, mở miệng hỏi: "Cô bạn nhỏ, đang làm gì vậy?"

"Bộ phim sắp đến có chút yêu cầu, tôi phải tập thích ứng trước một chút." Tô Duyệt Cẩn hơi quay đầu đi, nhàn nhạt mở miệng, thập phần nghiêm túc.

Khuôn mặt Tần Liễm Vi nhu hòa một chút, "Cẩn thận một chút, đừng để bị thương."

"Được." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, thử tính mà đi về phía trước một bước.

Tần Liễm Vi nhìn đến kinh hồn bạt vía, bước nhanh đi đến bên cạnh người,  đưa tay ôm lấy eo Tô Duyệt Cẩn, để phòng ngừa cô ấy trong lúc vô ý té ngã làm bị thương chính mình.

Tô Duyệt Cẩn nghe được tiếng bước chân, cong cong khóe miệng, nói: "Không cần phải xen vào, cô lùi ra sau đi, tôi sẽ cẩn thận."

"Được." Tần Liễm Vi đáp ứng, nhưng ỷ vào việc Tô Duyệt Cẩn không nhìn thấy, lại không nhúc nhích.
Tô Duyệt Cẩn trực tiếp nhíu mày, "Tần tổng, cô xem tôi là kẻ ngốc sao? Cô căn bản không có di chuyển."

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Làm sao tôi có thể chê cô ngốc chứ, Tô lão sư nhà chúng ta thông minh như vậy mà. Bất quá, tôi chưa kịp di chuyển mà thôi."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ "sách" một tiếng, cũng không hỏi tại sao nãy giờ có thời gian mà vẫn không đi, phảng phất đã quen với mấy lời của Tần Liễm Vi, liền không quản cô nữa, dù sao Tần Liễm Vi cũng quyết tâm đứng ở chỗ này, có thể nghĩ ra lý do gì để đuổi đi chứ.

Bất quá, sự thật chứng minh, Tần Liễm Vi lo lắng không phải không có lý, Tô Duyệt Cẩn đối với căn nhà này cũng không quá quen thuộc, không cẩn thận đụng vào đồ vật. Tô Duyệt Cẩn lảo đảo, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực Tần Liễm Vi.

Tô Duyệt Cẩn theo bản năng nắm chặt cánh tay Tần Liễm Vi, trên mặt lại không có biểu tình gì.
Tần Liễm Vi gần gũi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, mày hơi nhăn lại, "Tôi dắt cô đi."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nói: "Tôi không phải muốn quen thuộc với căn nhà này, là muốn quen thuộc cảm giác bước đi trong bóng tối, học cách không cần dùng đến thị giác vẫn tự mình bước đi, hình thành được cách cảm nhận thế giới này. Như vậy, mới có khả năng tiếp cận gần nhất với cảm giác của nhân vật."

Tần Liễm Vi tuy nhíu mày, cũng không có cách nào bác bỏ, sau một lúc lâu, mới nhẹ giọng nói: "Vậy bắt đầu từ chỗ tôi đi."

Tô Duyệt Cẩn hơi có chút sững sờ, đầu ngón tay có thể xuyên thấu qua lớp áo mỏng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Tần Liễm Vi, ở bên tai có thể nghe được tiếng hít thở nhạt nhẽo theo quy luật, như vậy, giống như Tần Liễm Vi đem cô hợp vào trong trong lồng ngực.
Tim Tô Duyệt Cẩn đột nhiên bắt đầu đập nhanh, cô chợt phát hiện, cảm giác này tồn tại trong mình, là một chuyện thật sự ái muội. Nhưng Tần Liễm Vi rõ ràng biết mình phạm quy, không có bất kỳ ai sẽ tùy tiện dựa gần đến như vậy, cô chỉ cần nghe tiếng bước chân, nghe giọng nói, nghe âm thanh xung quanh, cảm nhận độ ấm, như vậy đủ rồi.

"Cô......" Tô Duyệt Cẩn nói còn chưa xong, lại đột nhiên dừng lại, bởi vì cô cảm nhận được một cái khẽ hôn, cách một dải lụa cảm nhận được. Nụ hôn này cực nhẹ cực đạm, như đầu quả tim phất qua một mảnh lông vũ, nhưng lại phi thường rõ ràng mà truyền đạt tình ý trong đó.

Tim Tô Duyệt Cẩn đập lỡ một nhịp, Tần Liễm Vi, thật muốn lấy mạng người.

========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!
31/01/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi