TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Tô Duyệt Cẩn dường như ngốc tại chỗ, hơi thở ái muội từng chút từng chút lan tràn mở ra, đem cô gắt gao mà trói buộc, không thể động đậy.

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm, rõ ràng Tô Duyệt Cẩn đang trố mắt, đáy mắt ôn nhu như bất kỳ lúc nào mật ngọt cũng có thể tràn ra, làm người ta nhịn không được mà sa vào trong. Đương nhiên, Tô Duyệt Cẩn nhìn không được.

"Nếu không cần quen thuộc nơi này, liền ngoan ngoãn ngồi đây một lát đi." Tần Liễm Vi nâng tay sờ sờ đầu Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu ôn nhu.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp khóe môi, thấp thấp mà "Ừ" một tiếng, sau đó liền bị Tần Liễm Vi kéo đến sô bên cạnh ngồi xuống.

Lúc bắt đầu quay phim, tự nhiên là sẽ không có đồ vật nào lại nằm đúng vị trí như ở nhà, cho nên, Tô Duyệt Cẩn muốn ghi nhớ kỹ cảm giác đen tối trước mắt, ngoại trừ diễn xuất một người mắt mù, còn muốn diễn đạt thật tốt hành vi logic của nhân vật, bởi vậy hiện tại Tô Duyệt Cẩn liền bắt đầu làm công tác chuẩn bị.


Tô Duyệt Cẩn mới vừa ngồi xuống, Hồng Đậu liền nhảy lên nằm trên đùi của cô.

Tô Duyệt Cẩn cảm giác được, giơ tay sờ qua, đụng phải đầu của Hồng Đậu, cười khẽ một tiếng, xoa nhẹ trên đầu của nó một phen, cả người như toả ra một tầng ánh sáng nhu hòa.

Tần Liễm Vi ngồi cách Tô Duyệt Cẩn một khoảng, mặt mày giãn ra, ánh mắt thật sâu.

Tô Duyệt Cẩn ngồi trên sô pha, từng chút từng chút mà vuốt ve Hồng Đậu, nhìn rất thanh thản. Nói thật, kiếp trước Tô Duyệt Cẩn rất ít khi có loại an tĩnh này, không cần nghĩ cũng biết thời điểm đó toàn bộ thời gian một ngày của cô đều bị tràn ngập các thông báo chiếm cứ. Đương nhiên, cũng không phải bị áp bức sức lao động, chỉ là khi đó Tô Duyệt Cẩn, ngoại trừ công việc, dường như cũng không có bất cứ chuyện gì để làm. Giống như chỉ có công việc, mới có thể làm cho sinh hoạt của cô không trống rỗng, cũng không cảm thấy cuộc sống vô nghĩa.


Đêm dần dần về khuya, Tô Duyệt Cẩn giơ tay đặt lên trên miệng, ưu nhã ngáp một cái, ngữ điệu hàm hồ mà mở miệng hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"22 giờ." Tần Liễm Vi trả lời, dừng một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt Tô Duyệt Cẩn mỉm cười, lại nhẹ giọng mở miệng, "Mệt sao?"

"Ừm có một chút." Tô Duyệt Cẩn nói.

Tần Liễm Vi đứng lên, hướng tới Tô Duyệt Cẩn đi qua, nói: "Vậy đi ngủ đi."

"Được." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đã bị Tần Liễm Vi đè bả vai xuống, ngẩn ra một chút, "Làm sao vậy?"

Tần Liễm Vi không nói chuyện, chỉ là duỗi tay đem dải lụa bịt trên mặt của Tô Duyệt Cẩn tháo ra, mặt mày nhu hòa.

Dải lụa nhanh chóng trượt xuống, ánh sáng thình lình xuất hiện, Tô Duyệt Cẩn nhịn không được nhắm mắt nhíu mày, hơi cúi đầu.

Đầu ngón tay Tần Liễm Vi nhéo nhéo dải lụa, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, đôi mắt sâu thẳm, "Cô bạn nhỏ, lần này có thể ở nhà bao lâu?"


"Lần này buổi tối sẽ về nhà ngủ, suất diễn không nhiều lắm, không cần ở lại phim trường." Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi, mặt mày mang theo vài phần ỷ lại mà chính mình cũng không phát hiện, "Rất nhanh là có thể kết thúc."

Tần Liễm Vi cong cong khóe miệng, "Được, đi ngủ đi."

Tô Duyệt Cẩn gật đầu, đứng lên, đột nhiên nhớ tới dải lụa còn nằm trong tay Tần Liễm Vi, liền hướng vươn tay về phía trước, vừa chuẩn bị mở miệng, liền thấy Tần Liễm Vi tự nhiên mà nhẹ chạm vào tay mình, một nụ hôn dừng trên mu bàn tay, nụ hôn tay tiêu chuẩn trong hôn lễ, rồi sau đó nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Tô Duyệt Cẩn nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, trên mặt đối phương chưa từng xuất hiện chút cảm xúc dao động, như là cực kỳ duy trì khoảng cách đúng mực, khí chất lạnh lẽo tự phụ, quả nhiên là lạnh nhạt từ trong xương tuỷ, nhưng Tô Duyệt Cẩn rõ ràng, người này đối với cô không giống.
"Ngủ ngon." Tô Duyệt Cẩn đáp lại một câu, xoay người hướng về phòng của mình đi đến, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lóe, tựa hồ có vài phần do dự.

Tần Liễm Vi nhìn bóng dáng Tô Duyệt Cẩn rời đi, như suy tư gì đó.

Trở lại phòng, Tô Duyệt Cẩn nằm trên giường, suy nghĩ trong đầu bay tán loạn, cô rất rõ ràng, ý nghĩa của những chuyện này, Tần Liễm Vi đang ở nước ấm nấu ếch xanh*, mà cô chính là con ếch xanh bị nấu kia, nhưng mấu chốt ở chỗ, cô hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt Tần Liễm Vi, đến tột cùng là Tần Liễm Vi nắm chắc chui dao ngay tay đầu, hay là chính cô kỳ thật căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện cự tuyệt?

(Nước ấm nấu ếch *: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ
Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.)

Tâm Tô Duyệt Cẩn rối loạn, đến cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, nhắm mắt lại cưỡng bách chính mình ngủ. Chờ đến khi nào cô có thể giải quyết thì hãy nghĩ nữa.

Ban đêm, Tô Duyệt Cẩn bị một cơn ác mộng dây dưa, sắc mặt trắng bệch, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, đáng kinh ngạc khi tỉnh dậy lại chỉ nhớ rõ cảm giác sởn tóc gáy lúc ấy, quên mất nội dung cụ thể của cơn ác mộng.

Tô Duyệt Cẩn ngơ ngẩn mà ngồi trên giường, có chút thất thần.
Thật lâu sau, Tô Duyệt Cẩn rốt cuộc hoàn hồn, nhìn thời gian, hơn 5 giờ sáng, tóm lại đã ngủ không được, cô đơn giản là rời giường, đi ra bên ngoài chơi cùng Hồng Đậu. Sáng tinh mơ, Hồng Đậu tự mình chơi đến thập phần vui vẻ, Tô Duyệt Cẩn đưa mắt nhìn, bật cười, tiểu gia hỏa này cũng thật biết cách làm ầm ĩ.

Tô Duyệt Cẩn buồn cười mà xoay người đi vào phòng bếp, tính, Hồng Đậu cứ tự mình chơi đi, cô chuẩn bị bữa sáng, a từ từ, Tần Liễm Vi mấy giờ thì rời giường? Nghĩ đến đây, Tô Duyệt Cẩn dừng một chút, cô không biết.

Chau mày, Tô Duyệt Cẩn nghĩ nghĩ, quyết định cứ làm bữa sáng trước rồi tính sau.

Nói là làm bữa sáng, trên thực tế trù nghệ của Tô Duyệt Cẩn giới hạn trong việc làm trứng lòng đào, chiên trứng, phức tạp hơn thì cô bó tay.

Sau khi tất cả đã được chuẩn bị thật tốt, Tô Duyệt Cẩn ngồi vào bàn ăn, bắt đầu yên lặng ăn bữa sáng, nếu một lát nữa mà Tần Liễm Vi còn chưa xuống, cô chắc chắn mình sẽ ăn luôn phần còn lại.
Bữa sáng ăn được một nửa, Tô Duyệt Cẩn nghe được tiếng bước chân, đầu ngón tay dừng lại, ngước mắt nhìn sang, đối diện tầm mắt hơi có chút hoảng hốt của Tần Liễm Vi, không tự giác cong lên khóe miệng, ngữ điệu mang theo vài phần lười biếng, "Tần tổng."

"Tại sao lại dậy sớm như vậy?" Tần Liễm Vi hướng về phía Tô Duyệt Cẩn đi tới, quét mắt nhìn bữa sáng đặt trên bàn, ngồi xuốngvị trí của mình.

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, trả lời: "Ngủ không được."

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn một lúc lâu, đáy mắt nổi lên một trận gợn sóng, có chút ánh sáng nhỏ nơi đáy mắt.

"Ăn đi, nhìn tôi làm gì?" Tô Duyệt Cẩn bị Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm có chút mất tự nhiên, đồ ăn trong miệng có chút khó có thể nuốt xuống, rõ ràng hương vị không tệ mà, thứ cô có thể nấu cũng chỉ có mấy thứ, cô không muốn bản thân cứ mãi ăn cơm hộp mà lại càng không muốn mình chết đói, bất đắc dĩ lắm mới đi học nấu mấy thứ này thôi.
Nhìn Tần Liễm Vi rũ mắt đem đồ ăn đưa vào trong miệng, Tô Duyệt Cẩn có vài phần khẩn trương, cố nhẹ nhấp khởi khóe môi, buông đũa, bưng lên cốc sữa bò, làm bộ không để ý mà quét mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, sau đó liền nghe được Tần Liễm Vi mở miệng, "Rất ngon."

"Cô không cần cố ý nói như thế để làm tôi vui, tôi tự có thể hiểu rõ trình độ nấu ăn của bản thân." Ngữ khí của Tô Duyệt Cẩn có vài phần cứng đờ, nói cho hết lời, có chút suy sụp, cô ấy nói như vậy cũng chỉ an ủi mình.

Tần Liễm Vi lại cười khẽ một tiếng, "Nếu tôi cố ý nói như thế để làm cô vui thì đây có thể xem là thành công chưa?"

"Tính, cứ xem như vậy đi." Tô Duyệt Cẩn phủng cái ly, có vài phần đứng ngồi không yên, như là bị công khai xử tội, cô thực sự không quen bầu không khí kiểu này, Tần Liễm Vi đối với cô rất có sức ảnh hưởng, sẽ làm cô cảm thấy bản thân dần dần mất khống chế, cô sợ cảm giác này.
Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, "Nhưng tôi không nói dối, nếu vừa vặn có thể làm cô cảm thấy vui vẻ, đây là do tôi vận khí tốt."

Tô Duyệt Cẩn rũ xuống con ngươi, nâng ly nhẹ nhấp một ngụm, không nói chuyện.

"Ăn đi, không thì lát nữa sẽ nguội mất." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà mở miệng, giống như không phát giác phải ứng dị thường của Tô Duyệt Cẩn.

========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

01/02/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi