TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Hôm sau, Tô Duyệt Cẩn mới vừa mơ mơ màng màng từ trên giường bò dậy, sau đó liền nhận được một cuộc điện thoại, giọng nói mang theo chút giọng mũi, âm cuối nhẹ dương, có vẻ lười biếng câu người, "Hửm."

"Chưa tỉnh?" Giọng nói của Tần Liễm Vi từ đầu bên kia truyền đến, có chút ý cười rất nhỏ, nghe có vài phần ái muội.

Tô Duyệt Cẩn nháy mắt liền thanh tỉnh vài phần, chớp chớp mắt, "Tần tổng?"

"Chứ cô tưởng là ai?" Tần Liễm Vi buồn bã nói.

Tô Duyệt Cẩn giọng điệu tùy ý, "Chị Lâm."

"Tôi đã gọi người mua bữa sáng cho c, đợi chút sẽ đưa đến phòng." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mở miệng, "Cô ngoan ngoãn ăn cho hết bữa sáng, sáng nay tôi phải mở họp, giữa trưa sẽ lại gọi điện thoại lại sau."

"Gọi điện thoại làm gì? Giám sát tôi ăn cơm?" Tô Duyệt Cẩn chọn hạ mi, quả nhiên, Tần tổng thật sự có chấp niệm đối với chuyện một ngày ăn cơm ba lần.


Tần Liễm Vi trầm mặc một lúc lâu, nói ra hai chữ, "Muốn đánh."

Tô Duyệt Cẩn trực tiếp đầu hàng, "Được được được, đánh đi đánh đi."

Tần Liễm Vi vừa lòng mà cúp điện thoại.

Bên này, Tô Duyệt Cẩn vừa mới cúp điện thoại, điện thoại Lâm Không Thanh lại đến.

"Duyệt Cẩn, vừa  rồi chị gọi điện thoại không được? Bữa sáng muốn ăn gì? Chị mang đến cho em." Lâm Không Thanh mở miệng nói.

Tô Duyệt Cẩn giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, "Không cần đâu chị Lâm, chỉ cứ ăn đi, em có bữa sáng rồi."

Qua loa lấy lệ một lúc, Tô Duyệt Cẩn ăn xong bữa sáng mới đi đến phim trường. Không nghĩ tới Diệp Tử Ninh đã đến trước, nháy mắt với cô vài cái, phất tay gọi cô đến.

Tô Duyệt Cẩn cười cười, đi qua.

"Tô Tô, Tần tổng đâu?" Diệp Tử Ninh hạ giọng, thần bí hề hề hỏi.


Tô Duyệt Cẩn làm ra vẻ mặt không thể hiểu được, "Đi làm, không thì đi đâu?"

Diệp Tử Ninh dương dương khóe miệng, "Còn nói hai người không có gì."

"......" Tô Duyệt Cẩn không còn lời để nói, "Đây là ý gì chứ."

"Bình thường người ta sẽ nói không biết hay đại loại như thế, còn nói mình linh tinh sao? Hai người còn nói không thân." Diệp Tử Ninh chớp chớp mắt, nói.

Tô Duyệt Cẩn không còn lời gì để nói, hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào.

"Cho nên, là Tần tổng theo đuổi cậu?" Diệp Tử Ninh sờ sờ cằm, thiếu chút nữa sẽ khua tay múa chân mà làm ra động tác giống chỉ tay giống Conan.

Tô Duyệt Cẩn bất đắc dĩ mà nở một nụ tươi cười, "Mình nói này lá con, dáng vẻ bây giờ của cậu không khác gì mấy quân sự tình cảm?"

"Cho nên mình đoán đúng rồi." Diệp Tử Ninh cười hề hề.


Tô Duyệt Cẩn đang chuẩn bị nói lại gì đó, liền bị đạo diễn Liêu gọi, "Tiểu Tô, mau đi trang điểm, thay trang phục, lập tức liền phải bắt đầu quay rồi."

"Được." Tô Duyệt Cẩn trả lời một tiếng, nhanh đi chuẩn bị.

Diệp Tử Ninh nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Duyệt Cẩn, như suy tư gì đó.

Cảnh quay cho buổi sáng hôm nay là thời niên thiếu của Uất Trì Giác, hắn là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, từ nhỏ dưỡng thành tính cách kiêu căng ăn chơi trác táng, trời sinh thông minh, nhưng không học vấn, không nghề nghiệp, hoàng đế cũng không có biện pháp đối với hắn, mẫu phi chỉ dạy hắn đừng nên mong muốn ngôi vị hoàng đế, cả đời an an phận phận với cái danh Vương gia.

Biến cố phát sinh vào buổi lâm triều ngày đó, hoàng đế muốn lập Uất Trì Giác làm thái tử, bị quần thần phản đối, dưới sự giận dữ hoàng đế phất tay áo rời đi. Sau đó không biết vì sao, sức khoẻ của hoàng đế suy giảm mạnh, không dậy nổi, mẫu phi cùng gia tộc hiển hách của Nhị hoàng tử đứng ra tạm thời nhiếp chính.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra đã xảy ra chuyện gì, chỉ là không người nào dám nói.

Lại sau đó, Uất Trì Giác và mẫu phi vì bị nghi là có ý hãm hại hoàng đế mà bị bắt đi, Nhị hoàng tử làm bộ làm tịch đến ngăn cảng, bị các đại thần kéo trở về, "bất đắc dĩ" rời đi.

Hoàng đế bệnh càng ngày càng thêm nặng, cả người đều gầy vài vòng. "Yêu phi họa quốc" lý do thoái thác cuối cùng truyền tới tai hoàng đế.

Thái y trầm khuôn mặt lắc đầu, Nhị hoàng tử cùng hoàng quý phi trong ánh mắt sáng thêm vài phần.

Trước cửa phòng, phi tần quỳ đầy đất, lan phi căn bản trạm đều đứng dậy không nổi.

Bên ngoài, Uất Trì Giác quỳ hai ngày hai đêm, vẫn chưa được phép tiến vào thăm hỏi.

Sáng sớm hôm sau, hoàng đế băng hà, Uất Trì Giác ở ngoài điện té xỉu, trực tiếp bị đưa vào trong ngục.
Chờ Uất Trì Giác từ từ tỉnh dậy, liền được thông báo tin Lan Phi tự sát, mà hắn, có thể ra ngoài. Không chờ Uất Trì Giác đi ra khỏi cửa ngục, liền một lần nữa gục ngã.

Uất Trì Giác sinh bệnh nặng, tân hoàng đế vì nhân từ, lại là huynh đệ, đảo không khắt khe với hắn, chỉ là ngầm phái vài người ba hoa đến dưới mí hắn mắng "Yêu phi, xướng kĩ chi tử".

Uất Trì Giác cân nhắc mãi, quyết định đơn giản giả dạng làm một con ma ốm, một người không học vấn không nghề nghiệp lại là con ma ốm, sẽ không có chút uy hiếp nào?

Nhưng mà, hoàng đế cũng không tính toán sẽ dễ dàng buông tha cho hắn như vậy, trực tiếp điều hắn đến biên cương, nói rõ là không muốn nhìn thấy xuất hiện sau này nữa.

Nhưng đối với Uất Trì Giác mà nói, điều này đồng nghĩa với cơ hội sống, núi cao, hoàng đế xa, là thời cơ để hắn tích góp thực lực tốt nhất. Bị tính toán như vậy, nhưng thật ra hẳn là phải cảm ơn hoàng đế.
Sau khi hoàn thành cảnh quay buổi sáng, cả người Tô Duyệt Cẩn đều mệt đến không còn chút sức lực, diễn thật sự hoa phí thể lực.

Diệp Tử Ninh nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn đang nằm liệt trên bàn, nhất thời bật cười, "Mệt như vậy sao?"

"Có thể do lâu rồi mình không có vận động." Tô Duyệt Cẩn ngước mắt nhìn Diệp Tử Ninh, sâu kín mở miệng.

Diệp Tử Ninh cười khẽ một tiếng, nói: "Cậu nên rèn luyện cơ thể một chút."

Ngay lúc này, di động Tô Duyệt Cẩn vang lên, Tô Duyệt Cẩn hơi do dự hai giây, nhưng vẫn ấn nút nhận.

"Đang làm gì?" giọng nói của Tần Liễm Vi xuyên qua loa điện thoại truyền tới, nghe có vài phần lãnh đạm, nhưng cũng nghe ra sự quan tâm bên trong.

Tô Duyệt Cẩn vừa nghe được giọng nói, trong mắt liền tràn ra ý cười, như sao trời toả sáng trên bầu trời đêm, "Nằm liệt trên bàn."
"Rất mệt?" Tần Liễm Vi nhẹ giọng hỏi.

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Còn ổn, là tôi lười."

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, "Buổi chiều còn cánh quay không?"

"Ưm, còn một chút, nhưng chắc là rất nhanh là có thể xong." Tô Duyệt Cẩn nghĩ nghĩ, trả lời.

Tần Liễm Vi lên tiếng, nói tiếp: "Buổi chiều tôi sẽ đến."

Tô Duyệt Cẩn sửng sốt, "Không đi làm, không xã giao sao?"

"Tôi sẽ phân bố thời gian hợp lý, không cần lo lắng." Tần Liễm Vi nhẹ giọng nói, ngữ điệu có thể nói là ôn nhu.

Tô Duyệt Cẩn dương dương khóe miệng, "Được rồi được rồi, người kiểm soát thời gian."

"Không sai biệt lắm đến thời gian cơn trưa, ăn cơm đi, tôi còn có chút việc cần phải xử lý." Tần Liễm Vi nhìn thời gian, mở miệng nói.

"Ừm, chú ý nghỉ ngơi." Tô Duyệt Cẩn hơi rũ hạ con ngươi, nói.

Tần Liễm Vi trầm mặc nửa giây, thanh âm cực nhẹ, cực đạm, "Được."
Mới vừa cúp điện thoại, Tô Duyệt Cẩn liền thấy Diệp Tử Ninh đang làm mặt quỷ, không khỏi một trận vô ngữ, buồn bã nói: "Lá con, đôi mắt của cậu không thoải mái sao?"

Diệp Tử Ninh dùng đầu ngón tay chọc chọc vào trán Tô Duyệt Cẩn, "Tiểu Tô Tô, không cùng mình nói thật đúng không?"

"Lời nói mình chính là lời nói thật." Tô Duyệt Cẩn lúng ta lúng túng nói.

Diệp Tử Ninh rõ ràng không tin, "Nhìn xem biểu cảm trên khuôn mặt cậu kìa, lúc cùng cô ấy nói chuyện trạng thái cả người đều không giống nhau, có câu nói thế nào nhỉ, à, 'ngăn với môi răng, dật với mặt mày', thích một người là không thể giấu được."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp môi, mày hơi hơi nhăn lại, "Có lẽ."

"Cho nên hai người làm sao quen biết nhau?" Diệp Tử Ninh quả nhiên không hổ với danh xưng bát quái, lập tức bắt đầu hỏi thăm.
Tô Duyệt Cẩn hơi rũ con ngươi, "Khi còn nhỏ quen biết, hình như là khoảng mười mấy tuổi."

"Thanh mai trúc mã?" Diệp Tử Ninh nhướng mày.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, "Chưa thể gọi là thế, chỉ là biết nhau...... Tình huống có chút đặc thù."

Diệp Tử Ninh còn muốn truy vấn tiếp, lại nghe đạo diễn gọi đi ăn cơm.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cô thật sự không biết nên giải thích chuyện khi còn nhỏ như thế nào.

"Cơm trưa hôm nay là do Tần tổng tài trợ, nói là phải cho mọi người cải thiện bữa ăn, Tần tổng không có tới, nên là mọi người cảm ơn tôi đi." Đạo diễn Liêu đạo cầm loa nói to.

Ở mọi người xì cười một tiếng, Liêu Xương Hâm cũng cười, không khí quả thật không tồi.

Tô Duyệt Cẩn rũ mắt nhìn hộp cơm trên bàn, yên lặng vô ngữ, Tần tổng đây là thật sự đơn giản là muốn cải thiện bữa ăn cho cả đoàn phim sao?
"Tô Tô, đây có thể nói là hưởng ké hào quang của cậu không?" Diệp Tử Ninh ngữ khí mang vài phần trêu chọc.

Tô Duyệt Cẩn mặt vô biểu tình mà nhét một múi quýt vào trong miệng Diệp Tử Ninh, "Lá con, phiền cậu dùng đồ ăn lấp kín miệng của bản thân đi."

Diệp Tử Ninh cười đến đôi mắt đều kéo thành một cái đường, nhưng vẫn ngậm miệng lại, không tiếp tục nói gì nữa.

Buổi chiều, Tô Duyệt Cẩn sau khi quay xong mấy phân cảnh rải rác, liền quay trở về khách sạn, chuyện đầu tiên khi quay trở về phòng chính là tắm rửa. Bởi vì vừa rồi có một phân cảnh cưỡi ngựa, có chút nguy hiểm, nên liền để dành đến chiều để quay riêng. Nhưng ngựa cũng không quá nghe lời, ngã vài lần, cũng không nhẹ, bất quá không đến mức gãy xương là được, chỉ là nhìn có chút dọa người.

Tô Duyệt Cẩn tắm rửa xong đi ra chưa được bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa, ngay sau đó đi ra mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, là Tần Liễm Vi.
Tần Liễm Vi cất bước đi vào phòng, bước chân dừng một chút, chờ Tô Duyệt Cẩn đóng cửa lại, nhíu mày, quay người lại, đem người ấn lên trên cửa.

Tô Duyệt Cẩn ngẩn ngơ, cả người đều cứng lại rồi, "Sao...... làm sao vậy?"

Tần Liễm Vi không nói chuyện, chỉ là đưa đầu lại gần, trên cổ Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng ngửi một chút, ở Tô Duyệt Cẩn bên tai thấp giọng nói: "Mùi hương gì vậy?"

Tô Duyệt Cẩn theo bản năng quay đầu đi, "Không có gì đi, tôi vừa mới tắm xong."

Tần Liễm Vi tầm mắt dừng trên chiếc cổ thon dài,, trắng nõn của Tô Duyệt Cẩn, cau mày, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Không đúng, cô bị thương? Tôi ngửi thấy được mùi thuốc."

"......" Tô Duyệt Cẩn nhất thời nghẹn lời, Tần tổng cũng không phải cẩu, vì sao mũi lại thính như vậy?

"Bị thương chỗ nào rồi?" Tần Liễm Vi sắc mặt không vui, ngữ điệu hơi trầm xuống, "Vừa rồi có bị tôi động trúng không?"
"Khụ, không." Biểu tình trên mặt của Tô Duyệt Cẩn không được tự nhiên, biểu hiện có chút đau đớn, càng làm Tần Liễm Vi thêm lo lắng.

Tần Liễm Vi đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới người Tô Duyệt Cẩn, một tay bắt lấy cổ tay trái của người đối diện, một tay đem ông táy áo vốn rộng thùng thình kéo lên. Nhìn chằm chằm cánh tay bị bầm một mảng kia, ánh mắt Tần Liễm Vi trầm lãnh.

"Không quan trọng, chỉ có chút máu bầm, rất nhanh thôi là hết." Tô Duyệt Cẩn mở miệng nói.

Tần Liễm Vi nhấp nhấp môi, buông tay ra Tô Duyệt Cẩn, "Chỉ có bị thương ở chỗ này?"

"Ân, thật sự không quan trọng." Tô Duyệt Cẩn nhẹ giọng nói, "Vết thương nhỏ mà thôi."

Ánh mắt Tần Liễm Vi đen tối thêm vài phần, cau mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói gì, chỉ là không tiếng động mà thở dài một hơi, tiến lên khẽ hôn lên giữa mày Tô Duyệt Cẩn. Nụ hôn cực nhẹ, như là cơn mưa xuân thấm nhẹ nhàng vào đất, vô thanh vô tức, đúng như hoa khai trong chớp mắt, kinh diễm tựa lông hồng.
========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

26/01/20212

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi