TRỌNG SINH SAU BẠCH NGUYỆT QUANG HÔN TA

Tô Duyệt Cẩn thật lâu cũng chưa hoàn hồn, đến khi bị lôi kéo ngồi xuống, mới ngước mắt nhìn về phía Tần Liễm Vi.

Mặt mày Tần Liễm Vi buông xuống, biểu tình phá lệ chuyên chú, lôi kéo tay trái Tô Duyệt Cẩn, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay cùng cánh tay cô, nhíu mày mở miệng nói: "Bị ngã thành như vậy, toàn bộ cánh tay đều tê rần đi?"

Tô Duyệt Cẩn ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm Tần Liễm Vi, nước mắt không tự chủ được mà tích tụ đầy hốc mắt, không tiếng động mà chảy xuống.

Tần Liễm Vi chợt vừa nhấc mắt, trong lòng căng thẳng, "Khóc cái gì, đau sao?"

Tô Duyệt Cẩn không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Tần Liễm Vi nâng tay thay Tô Duyệt Cẩn lau nước mắt, đáy mắt tràn đầy đau lòng, cô thật sự bị Tô Duyệt Cẩn khiến cho đau lòng muốn chết, đối với cô gái chưa thể lớn này cô thật sự không có biện pháp cự tuyệt.


Tô Duyệt Cẩn giơ tay bắt lấy tay Tần Liễm Vi, tầm mắt dừng trên mặt người đối diện, ánh mắt kinh ngạc, "Cô, ngồi xuống."

Tần Liễm Vi có vài phần nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, nghiêng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, phảng phất muốn nhẹ giọng dò hỏi.

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhàng đưa ngón trỏ lên khóe miệng, sau đó trực tiếp nhào lên cắn một cái vào cổ Tần Liễm Vi.

"A......" Tần Liễm Vi hít ngược một hơi khí lạnh, giơ tay sờ sờ gáyTô Duyệt Cẩn, hơi có chút dở khóc dở cười, "Cô bạn nhỏ, làm gì vậy?"

Tô Duyệt Cẩn khẽ hừ một tiếng, "hung tợn" mà mở miệng: "Ai bảo cô khi dễ tôi, tôi phải khi dễ ngược lại mới được."

"Tôi như thế nào lại khi dễ cô chứ?" Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn, cười như không cười.

Tô Duyệt Cẩn hơi hơi nheo nheo mắt, "Cô nói gì đó?"


"Thôi được rồi." Tần Liễm Vi ngữ điệu dài lâu, trong lời nói đè nặng vài phần ý cười, "Một cái là đủ rồi sao?"

"Cho cô thiếu nợ đấy, tích góp lại để dành cho những lần sau." Tô Duyệt Cẩn đứng lên, đi đến bên cạnh bàn, đầu tiên là vì bản thân khát nước, lại nhớ ra gì đó, nhìn về phía Tần Liễm Vi, "Uống không?"

Tần Liễm Vi ngưng mắt nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, có vài phần bất đắc dĩ, "Không, cô ngoan ngoãn đến đây ngồi."

Tô Duyệt Cẩn ngồi vào bên cạnh bàn, bưng ly uống lên nước miếng, lại nói: "Tần tổng, tính khi nào thì rời đi đây?"

"Mới vừa cắn tôi một cái thì liền muốn đuổi người đi?" Tần Liễm Vi sâu kín mở miệng, mày nhíu lại.

Tô Duyệt Cẩn đang uống nước, nghe thế thiếu chút là bị sặc, "Tôi không có ý đuổi cô, chỉ hỏi một câu thôi."

"Tôi cũng đâu có nói mình sẽ rời đi?" Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, đôi mắt thật sâu.


Đầu ngón tay Tô Duyệt Cẩn ngừng lại, màu đỏ không tự giác bò lên trên tai, "Hồng Đậu ở nhà một mình sao?"

"Tôi để lại cho nó đồ ăn và vàimón đồ chơi." Tần Liễm Vi ngữ khí nhàn nhạt, "Muốn nó ngày càng thành thục hơn, phải học cách tự mình lớn lên."

Tô Duyệt Cẩn tuy rằng rất muốn thay Hồng Đậu nói lý lẽ, rõ ràng nó mới hơn hai tháng, nhưng cô không dám, hoặc có thể nói bản thân không muốn, trong tiềm thức cô vẫn hy vọng có thể gần chút nữa đối phương thêm một chút, trên thực tế cô đối người đó hiện giờ thậm chí không thể xưng quen thuộc. Tích đối với cô, là từ khói mù đen tối lộ ra một tia sáng, cô không hề nghĩ ngợi liền nắm chặt lao về phía trước, thậm chí chưa kịp phân biệt nó là cảm giác gì.

Đầu óc Tô Duyệt Cẩn lúc này hơi có chút hỗn loạn, thậm chí vô tâm tư đi trêu chọc Tần Liễm Vi, mà không biết đối phương đã ủ mưu từ lâu.
Tần Liễm Vi nhìn chằm chằm Tô Duyệt Cẩn lúc này có vài phần mờ mịt vô biểu tình, không tiếng động mà thở dài, tuy rằng vốn dĩ cũng không muốn làm gì, nhưng biểu cảm của cô bạn nhỏ như thế này, vẫn hơi làm cô có chút cảm giác thất bại, như vậy, thử dừng ở đây, cô còn chưa có chuẩn bị tốt.

Tần Liễm Vi đi qua, nhẹ nhàng bắn vào trán của Tô Duyệt Cẩn trán một chút, hơi hơi cong thân người, mở miệng nói: "Đến giường nghỉ ngơi, tôi phải mở một cuộc họp qua video, buổi tối tôi sẽ trở về, giúp cô chăm sóc Hồng Đậu thật tốt."

Tô Duyệt Cẩn nhẹ nhấp môi dưới, ngước mắt liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, "Ở lại thì ở lại cũng không liên quan gì đến tôi."

Tần Liễm Vi mặt mày nhu hòa vài phần, giơ tay sờ sờ đầu Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu mềm nhẹ thư hoãn, "Không được, muốn khảo nghiệm tính tự chủ có rất nhiều cơ hội, hôm nay luôn đi, cô bạn nhỏ."
Tô Duyệt Cẩn nhíu lại mày, "Này, rốt cuộc vì cái gì cứ gọi tôi là cô bạn nhỏ, cô cũng không lớn tuổi hơn tôi bao nhiêu." Cùng lắm chỉ hơn một tuổi?

Tần Liễm Vi trong mắt xẹt qua một tia ý cười, "Đây là bí mật, không thể nói cho cô."

Tô Duyệt Cẩn vẻ mặt không thể hiểu được mà liếc mắt nhìn Tần Liễm Vi một cái, "Kỳ quái."

"Mau đi, sắp tới thời gian rồi, hây là cô muốn xuất hiện trong cuộc họp video của tôi? Tôi nhưng thật ra không có ý kiến, chỉ là quyền giải thích thuộc về tôi, đến lúc đó cô có kháng nghị cũng không hiệu quả." Tần Liễm Vi nghiêm trang mà nói.

Tô Duyệt Cẩn đứng lên, có chút hoảng, Tần tổng luôn có dùng vẻ mặt đứng đắn như vậy mà đùa giỡn người khác sao? Bất quá mới vừa đứng lên, Tô Duyệt Cẩn đột nhiên ý thức được gì đó, vươn tay sửa sửa cổ áo Tần Liễm Vi, ân, thực tốt, che kín mít.
Tần Liễm Vi đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lại mở miệng hỏi: "Có dấu vết sao?" Nói, cô hơi quay đầu đi, giơ tay sờ sờ chỗ bị cắn, ưm, hình như là có dấu răng, không sâu, hẳn là rất nhanh liền sẽ lành.

Bởi vì động tác của Tần Liễm Vi, Tô Duyệt Cẩn có thể nhìn thấy đoạn xương quai xanh tinh xảo, cổ thon dài trắng nõn, làm cô cảm thấy động tác của Tần Liễm Vi có chút sắc khí. Tô Duyệt Cẩn trực tiếp tiến lên đem cổ áo Tần Liễm Vi sửa lại lần nữa, nói: "Đừng lộn xộn, cứ như vậy sẽ không thành vấn đề."

Tần Liễm Vi nhìn về phía Tô Duyệt Cẩn, tầm mắt dừng trên vành tai đỏ bừng của đối phương, ý cười trong mắt càng sâu.

Tô Duyệt Cẩn ngước mắt, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện đôi mắt ngập tràn ý cười của Tần Liễm Vi, vội vàng thối lui, xoay người đi tới mép giường, "Cô mở họp đi, tôi nằm một lát."
"Ân." Tần Liễm Vi lên tiếng, rất nhanh liền mở cuộc họp video.

Tô Duyệt Cẩn ghé vào trên giường, đặt cánh tay lên hai đầu gối cuộn tròn, tầm mắt chằm chằm vào Tần Liễm Vi , như suy tư gì.

Khi Tần Liễm Vi làm việc, trước kia Tô Duyệt Cẩn đã sớm quen thuộc bộ dáng này, cô nhạy bén bình tĩnh, khí tràng cường đại, ưu tú, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không bị cảm xúc khống chế, vĩnh viễn lý tính. Nhưng cô đã gặp qua bộ dáng mất khống chế của Tần Liễm Vi, là một đêm đó.

Đêm đó khóe mắt, đuôi lông mày của Tần Liễm Vi đều là yêu mị xâm chiếm, làm da trắng tuyết đẹp đến kinh tâm động phách.

Tô Duyệt Cẩn đem mặt vùi vào trong khuỷu tay, nhưng cô cũng nhớ rõ đêm đó Tần Liễm Vi có nói "Thật xin lỗi." Tô Duyệt Cẩn nhớ rõ cô ấy nói lời nói kia như là có áp lực, mười phần ẩn nhẫn, trong đó đầy bi thương làm Tô Duyệt Cẩn tâm đau như dao cắt.
Nhưng đến khi Tô Duyệt Cẩn chết, Tần Liễm Vi như cũ vẫn cô độc một mình, lãnh tâm lãnh tình, bộ dáng băng sơn.

Tô Duyệt Cẩn nắm chặt khăn trải giường dưới thân, mãnh liệt chiếm hữu trong lòng không ngừng nảy sinh, sinh trưởng mạnh mẽ, cô không cho phép, tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào nhìn thấy bộ dáng đó của Tần Liễm Vi.

"Cứ như vậy trước đi, sửa lại theo những gì đã bàn nãy giờ, xong thì gửi cho tôi xem, tan họp."

Tần Liễm Vi cũng không phải loại lãnh đạo thích thao thao bất tuyệt, trừ khi thảo luận nội dung tranh luận quan trọng, nếu không thì thời gian mở họp đều sẽ không quá dài, có thể nói đây chính là phong cách của cô.

Tô Duyệt Cẩn nghe thấy cô báo tan họp, lúc này mới ngẩng đầu, tầm mắt vừa vặn đối diện Tần Liễm Vi, cong cong mặt mày, "Tần tổng."
Tần Liễm Vi đứng lên, đi đến mép giường ngồi xổm xuống, "Như thế nào?"

"Tôi có nói qua chưa nhỉ, lúc cô nghiêm túc làm việc rất có mị lực." Tô Duyệt Cẩn khóe miệng mỉm cười, âm cuối nhẹ cao.

Tần Liễm Vi thật sâu mà nhìn Tô Duyệt Cẩn, "Đây có thể xem là lời khen không?"

"Đương nhiên." Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt.

Tần Liễm Vi sắc mặt không đổi, giơ tay nhẹ nhàng vén sợi tóc trên trán Tô Duyệt Cẩn, ngữ điệu mềm nhẹ, "Tục ngữ nói, 'vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo', cô bạn nhỏ, cô thuộc về loại nào đây?"

('Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo': ngạn ngữ, hiến này trong cống hiến, cũng còn có nghĩa là biểu hiện, tỏ ra; không có việc gì mà tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm)

"Tôi, cả hai loại." Tô Duyệt Cẩn ngữ điệu tùy ý.

Tần Liễm Vi cười khẽ một tiếng, đem sợi tóc vén ra sau tai Tô Duyệt Cẩn, thuận tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai, "Nói thử xem thế nào?"
"Không nói cho cô." Tô Duyệt Cẩn hơi nheo mắt, dừng một chút, lại nói, "Cô có thể đừng chạm vào lỗ tai tôi không?"

"Được." Tần Liễm Vi lời nói đè nặng vài phần ý cười, hiển nhiên tâm tình không tồi. Thu hồi tay, Tần Liễm Vi đứng lên, nói tiếp, "Không sai biệt lắm đã đến giờ cơm chiều, muốn đi ra ngoài một chút không? Thuận tiện ăn một bữa cơm."

Tô Duyệt Cẩn chớp chớp mắt, "Được thôi." Nói xong liền từ trên giường bò dậy, nhưng mà mới vừa xuống đất, liền ngây người một chút, sau đó mặt chuyển hướng nhìn Tần Liễm Vi, "Tần tổng, cô có thể đi ra ngoài trước không?"

Tần Liễm Vi sửng sốt, lúc sau mới nhớ ra Tô Duyệt Cẩn muốn thay quần áo, áo ngủ trên người cô xác thật rất không thích hợp để đi ra ngoài. "Cô tự mình thay đồ chứ?" Tần Liễm Vi nghiêm trang mà mở miệng.
Tô Duyệt Cẩn giữa mày nhảy dựng, mở miệng: "Có thể."

Tần Liễm Vi nhìn Tô Duyệt Cẩn liếc mắt một cái, buồn bã nói: "Vậy được rồi, tôi ra ngoài chờ."

"Ân." Tô Duyệt Cẩn lên tiếng, Tần Liễm Vi, bộ dạng tiếc nuối đó là thế nào?! Cô tiếc nuối cái quỷ gì vậy?! Lại...... Lại không phải chưa thấy qua.

Thanh âm đóng cửa vang lên, Tô Duyệt Cẩn không tự giác thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô rốt cuộc miên man suy nghĩ gì đây. Nói đến cùng, cô vì cái gì phải đồng ý cùng Tần Liễm Vi đi ra ngoài? Rõ ràng không phải là đang mệt muốn chết sao?

Tần Liễm Vi đứng ở ngoài cửa, vừa lúc nhìn đến Diệp Tử Ninh từ cửa thang máy đi về phía bên này, vì thế mặt không cảm xúc mà thu hồi tầm mắt, cũng không có ý muốn sẽ cùng đối phương nói chuyện với nhau.

Nhưng Diệp Tử Ninh vẫn là chủ động đi tới, "Tần tổng, đang đợi Tô Tô?"
"Ân." Tần Liễm Vi nhàn nhạt mà lên tiếng, nghe không ra chút chào đón nào.

"Tô Tô đang làm gì? Hai người muốn đi ra ngoài sao?" Diệp Tử Ninh tò mò hỏi.

Tần Liễm Vi liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái, "Đúng vậy."

Diệp Tử Ninh hậm hực giả cười, mình có làm chuyện gì có lỗi với cô ta sao? Vì sao lại cứ có cảm giác Tần tổng không thích mình? "Khụ, cái kia, nghe nói dưới phố có món cay Tứ Xuyên cũng không tệ lắm, hai người nếu muốn ăn cơm, có thể thử xem sao."

"Cảm ơn." Tần Liễm Vi trầm giọng nói.

Diệp Tử Ninh vội xua tay, "Không cần không cần, cũng không phải chuyện gì lớn. Bất quá Tần tổng......"

Tần Liễm Vi nâng mắt nhìn về phía Diệp Tử Ninh, chậm rãi đợi.

"Nếu không ăn được ăn cay, nhớ báo với chủ quán giảm số lượng ớt cay, bữa tối ăn cay cũng không tốt." Diệp Tử Ninh nghiêm trang mà nói.
"......" Tần Liễm Vi mặc mặc, "Đã biết."

Diệp Tử Ninh cười cười, rồi sau đó nói tiếp: "Vậy chúc Tần tổng sớm ngày bắt được Tô Tô của chúng tôi."

"......" Tần Liễm Vi một trận trầm mặc.

Ngay lúc này, cửa mở ra, Tô Duyệt Cẩn quét mắt nhìn hai người, "Đang nói chuyện gì thế?"

"Nói về bữa ăn dinh dưỡng." Diệp Tử Ninh cười nói.

"Bình thường mình không biết về dinh dưỡng sao?" Tô Duyệt Cẩn rất là ghét bỏ mà liếc mắt nhìn Diệp Tử Ninh một cái.

Diệp Tử Ninh bĩu môi, "Là là là, mình không biết dinh dưỡng, cậu vẫn là nên cùng Tần tổng đi tìm chút gì có dinh dưỡng ăn đi, mình muốn đi đắp mặt nạ, tạm biệt."

Tô Duyệt Cẩn trừng mắt nhìn Diệp Tử Ninh, "Lá con, chú ý thái độ của cậu."

Tần Liễm Vi bắt lấy cổ tay phải của Tô Duyệt Cẩn, ngữ khí lãnh đạm, "Đi thôi." Nói xong, liền trực tiếp kéo người rời đi. Diệp Tử Ninh, cô quả nhiên vẫn là không muốn nhìn thấy người này.
Tô Duyệt Cẩn nghi hoặc nhìn về phía Tần Liễm Vi, ngay sau đó mi mắt cong cong.

Tần Liễm Vi nghiêng mắt nhìn Tô Duyệt Cẩn một cái, nhàn nhạt nói: "Nhìn đường."

========================

20 vote sẽ update chap mới nha

Mọi người vote để mình lấy động lực nhé!!!

10/01/2022

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi