TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Tô Việt bất đắc dĩ nói: "Đoàn trưởng, không thì cứ gọi là Anh Vũ đi."

Triệu Thanh biết nghe lời đúng sửa miệng nói: "Anh Vũ."

Sau khi nói xong, anh một lần nữa còng lại Anh Vũ trên giường.

Tô Việt: "?"

Triệu Thanh cũng không muốn còng cậu, nhưng bộ dáng của người lính mới này xem ra không muốn an phận, cũng không thể cứ đè lên Anh Vũ như vậy, đè hỏng người rồi thì phải làm sao bây giờ?

Triệu Thanh vỗ vỗ mặt cậu, nói: "Ngoan một chút, tôi đi gọi Bồ Câu Trắng tới, miệng vết thương trên người em lại bị nứt ra rồi."

Tô Việt không quen lắm với động tác nhỏ này của đoàn trưởng, cậu rũ mắt nhìn vết máu rất nhỏ trên bụng, để thêm một chút nó cũng có thể tự động khỏi, cậu nói: "Chỉ là lớp máu mỏng dính vừa rồi giãy giụa mà thôi, không có gì quan trọng."

Triệu Thanh cho cậu một ánh mắt, nói: "Trước đây em cũng cho rằng như vậy sao? Những vết thương đó đều là râu ria, mặc kệ không quan tâm?"

Tô Việt ngẩn ra đôi chút, với cậu mà nói bị thương nặng mới cần trị liệu, vết thương nhỏ chỉ bôi thuốc cũng thấy phiền, thể chất cấp A luôn có thể làm lơ những vết thương rất nhỏ thế này.

Triệu Thanh nhẹ nhàng sửa sang lại đám quần áo lộn xộn, lại nói: "Không sao, về sau em không quản, tôi đến quản."

Anh gửi cho Tiêu Đàm một tin nhắn, đi ra cửa chờ Tiêu Đàm đưa thuốc lại đây, không dám đi quá xa, cũng không dám để Anh Vũ hoàn toàn rời khỏi tầm mắt.

Tô Việt hết cách nhìn Bồ Câu Trắng nện bước vội vàng đi tới, đầu tiên lảo đảo vọt tới mép giường cậu, chuẩn bị nhìn cậu đang hấp hối giãy giụa, không sống được bao lâu nữa, kết quả cẩn thận quan sát chỉ thấy một vệt máu mới không có gì nghiêm trọng trên bụng cậu, Bồ Câu Trắng suýt chút nữa rống giận ra tiếng.

Hắn quay đầu lại nói với Triệu Thanh: "Đây là tình huống khẩn cấp anh nói?"

Triệu Thanh kiên nhẫn giải thích: "Tôi chỉ là ôm một cái, miệng vết thương đã bị nứt ra rồi, nếu như còn muốn làm gì đó, không phải là máu chảy thành sông sao? Tôi cảm thấy cần phải kiểm tra tất cả vết thương lại một lần, nên điều trị thì phải điều trị, đừng để sót bất kỳ ngóc ngách nào."

Tiêu Đàm không thể tin mà nói: "Anh còn muốn làm gì cậu ấy?"

Triệu Thanh nhàn nhạt dời tầm mắt, đáp: "Tôi chỉ là ví dụ một cách khác, cậu không cần chuyện bé xé ra to."

Tiêu Đàm xoa xoa giữa mày: "Đoàn trưởng, anh tốt nhất nên kiềm chế một chút, đừng bắt nạt Anh Vũ vì hiện tại cậu ấy không thể cử động, cũng đừng nghi ngờ tính chuyên nghiệp của tôi."

Hắn tay chân lanh lẹ bôi thuốc lên vết thương rất nhỏ kia, lại tìm những vết thương khác kiểm tra đều hết một lần, xác định đã bình phục tốt, mới ngồi dậy, dặn dò Tô Việt: "Cậu đừng để đoàn trưởng tùy ý làm xằng làm bậy, cần gọi người thì cứ goi người, dù là tù binh cũng có nhân quyền."

Hắn dừng một chút,muốn đề cập vài câu về video huấn luyện, nhưng lời đến bên miệng lại không biết nên mở miệng thế nào, cuối cùng, hắn lựa chọn im lặng vỗ vỗ bả vai Tô Việt, an ủi: "Bất kể thế nào mọi việc đều đã qua, làm cho tốt một tù binh của Ám Nha, tranh thủ sớm ngày lập công đêm về."

Tô Việt không nghĩ tới Bồ Câu Trắng sẽ thình lình nói ra lời này, một thứ vô dụng như anh, lại có nơi nguyện ý tiếp đón, còn có cơ hội lập công chuộc tội?

Triệu Thanh thấy Tiêu Đàm xử lý đã tạm ổn, liền muốn qua cầu rút ván giục đuổi người đi, đừng quấy rầy không gian hai người của anh và Anh Vũ, rất vất vả mới có cơ hội phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Anh Vũ, đây không phải tốt hơn nhiều so với dùng hình tra tấn sao?

Khi Tiêu Đàm ra đến cửa, bên ngoài đã đứng đầy nhóm lính đánh thuê xem xong video.

Bọn họ duỗi dài cổ xác nhận Anh Vũ ở trong phòng, liền không mời mà đến, nối đuôi nhau đi vào, từng người một tiến lên vỗ vai, đấm nhẹ vào ngực, xoa xoa mu bàn tay, cố gắng dùng giọng điệu yếu ớt, nhưng lại chân tình đơn giản nói lời an ủi Anh Vũ.

Đều là lính đánh thuê lang thang ở Tinh Tế, không có chỗ ở cố định, ăn bữa hôm lo bữa mai, rất nhiều người đều có bí mật không thể nói, đều có quá khứ không muốn nhớ đến, nhưng cuộc đời thê thảm như Anh vũ như thế, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Từ nhỏ đến lớn không người trông giữ, tay làm hàm nhai cũng đã là chuyện rất khó khăn, nếu bị người giam giữ, còn tùy ý ngược đãi thì sao? Các binh lính đánh thuê không dám tưởng tượng một nhóc con nhỏ như thế, làm thế nào để tồn tại khi bị bao vây bởi những hiểm ác kia, hơn nữa còn không bị dòng nước đen đúa bẩn thỉu làm cho ô nhiễm, sống sót trở thành người mạnh mẽ kiên cường đến hôm nay.


Kim Điêu là người đầu tiên chen vào, hắn dẫn đầu mở miệng nói: "Tôi nghĩ tôi nhất định không được, nhưng tôi cũng hy vọng cậu không được, tốt nhất sau này không nên có cơ hội khác để thử xem kết quả nữa."

Tô Việt nhướng mày, đôi tay bị còng không có cách nào đánh Kim Điêu một cái, miễn cưỡng nhận lấy mong ước tốt đẹp của đồng đội, trong lòng lặng lẽ phản bác cậu được hay không, đoàn trưởng là người rõ ràng nhất, Kim Điêu nói không tính.

Đỗ Quyên theo sát phía sau, ánh mắt sáng quắc nhìn Anh Vũ: "Nghe nói tên họ Chu kia vẫn chưa chết? Lần sau gặp lại chúng tôi sẽ nghiền xương hắn thành tro, không để sót lại chút cặn bả nào."

Tô Việt thân thiện nhận một lời hứa hẹn, nếu không phải cậu không chống đỡ nổi mà ngất đi, Chu Lập Ngôn cũng không có cơ hội trốn thoát.

Khổng Tước sau lưng cũng không cam lòng yếu thế mà nói: "Anh Vũ, về sau có chuyện gì cậu cứ việc tìm tôi, đừng nói mang cậu đi ăn chơi đàng điếm, hàng đêm sênh ca, cho dù kêu tôi mang cậu đi...... đi ngủ sớm dậy sớm, giữ mình trong sạch, đều không thành vấn đề."

Tô Việt không rõ nguyên do, lời nói quanh co trước sau của Khổng Tước chuyển biến có chút đột ngột, nhưng cậu vẫn hơi hơi gật đầu, ý bảo đã biết.

Khổng Tước xoay người rời đi lặng lẽ lau một trán đầy mồ hôi lạnh, cái đầu không dám ngẩng lên đi ngang qua người đoàn trưởng.

Diều Hâu là người cuối cùng chen vào, hắn cố phớt lờ ánh mắt muốn đuổi người đi của đoàn trưởng, lời ít ý nhiều bày tỏ sự ủng hộ và động viên của mình với Anh Vũ, hơn nữa còn dặn cậu không cần để ý quá nhiều đến thân phận tù binh.

Ám Nha sẽ không lạm sát tù binh, lần này cậu mang đám người Quân Thái Bạch, Trình Vân đến có rất lớn giá trị, có thể giúp Ám Nha hoàn thành một ít nhiệm vụ giá trị cao do Liên Minh Tinh Tế đưa ra, hơn nữa đoàn trưởng không ra lệnh xử tử ngay lập tức, bên trong binh đoàn không có oán giận gì quá lớn với điều này, tạm thời xác suất sống sót của cậu rất lớn, chỉ cần sau này làm nhiều việc, lập nhiều công, là có thể sống đến khi được ân xá.

Tô Việt cười một cái, nói: "Cảm ơn."

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Lại có rất nhiều lời không biết nên nói như thế nào, tựa hồ cũng không cần phải nói, đây là một tổ chức hoàn toàn khác với Bộ vũ trang, cho dù là con dao đẫm máu cũng là đẫm máu kẻ thù.

Triệu Thanh vất vả đuổi hết cấp dưới đi, anh chuẩn bị đóng cửa lại tiếp tục cùng Anh Vũ ôn chuyện cũ, chia sẻ đồng cảm, kết quả còn chưa nói được vài câu, Họa Mi đã mang đến một tin tức quan trọng.


Cuộc nội loạn xảy ra đã khiến Bộ vũ trang sụp đổ, Tiêu Viễn kẻ nên chịu toàn bộ trách nhiệm đã bỏ trốn, hơn nữa còn mang theo một nhóm cấp dưới trung thành và vũ khí quân sự, trong tương lai rất có khả năng sẽ tạo thành uy hiếp đối với Ám Nha.

Ngoài ra còn có không ít Liên Minh Tinh Tế và các hành tinh khác truyền đến tín hiệu hảo hữu, hy vọng có thể cùng tiếp nhận các thành viên trung tâm bồi dưỡng nhân tài, lại hợp tác với Ám Nha kẻ nắm trong tay không ít tin tức nội bộ, có hy vọng sẽ loại bỏ hoàn toàn khối u ác tính Thiên Tinh đế quốc.

Triệu Thanh không thể không ưu tiên xử lý những việc này, nhưng anh không đi đến văn phòng trước, mà là chuyển toàn bộ đồ dùng làm việc vào phòng ngủ, làm một cái nhìn Anh Vũ một cái, làm việc và nghỉ ngơi kết hợp, chặt chẽ theo dõi.

Vài ngày sau, vết thương của Anh Vũ đã ổn định lại không ít, Triệu Thanh tắm rửa xong sau chuẩn bị tắt đèn ôm Anh Vũ nghỉ ngơi, không nghĩ tới anh mới vừa bò lên giường, đã nhìn thấy sắc mặt Anh Vũ đột nhiên biến đổi, dường như vô cùng đau đớn cơ bắp cả người căng chặt, đôi mắt nhắm chặt hàng mi phủ đầy mồ hôi khẽ run lên.

"Anh Vũ?" Đồng tử Triệu Thanh co rụt lại, thầm cảm thấy không ổn.

Tác dụng phụ của loại thuốc này ngày càng dữ dội, Tô Việt còn chưa kịp mở miệng nhắc nhở, đã rơi vào cơn đau nhức vô cùng vô tận, cơ thể giống như một người sống đang bị xé nát từng lớp từng lớp một, tứ chi ngũ quan đều mất đi khống chế, chiếc còng mềm quấn chặt đã hạn chế hành động của cậu, Tô Việt miễn cưỡng mở mắt ra, ánh mắt đảo qua con dao găm đen nhánh trên bàn bên cạnh.

Triệu Thanh theo bản năng vất con dao ra xa, anh đè tay Anh Vũ xuống, mười đầu ngón tay đan xen nhau, tránh nhau Anh vũ làm tổn thương lòng bàn tay mình, trong tiếng hít thở đè nén, anh cảm nhận được một loại cảm giác vô cùng bất lực.

Anh Vũ như thế còn chịu được bao lâu? Trước đây cậu đã chịu đựng bao nhiêu đêm dài như thế một mình rồi?

Tô Việt không chịu khống chế, lật bàn tay nắm lại đấm mạnh vào tường, máy truyền tin trên cổ tay rơi xuống, , trên cổ tay máy truyền tin theo tiếng mà rơi, vỡ thành từng mảnh trên mặt đất. Triệu Thanh không rảnh lo máy truyền tin, anh một lần nữa ấn người về lại giường, tận lực tránh cho Anh Vũ làm ra bất kỳ hành vi tự mình hại mình nào nữa.

Tô Việt không kiềm chế nổi nữa, muốn cắn xé đôi môi giảm bớt đau đớn, nhưng Triệu Thanh không cho cậu cơ hội này, xúc cảm mềm mại lại hơi lạnh làm người thoáng chút phân tâm.

Sau khi quay đầu tránh đi, Tô Việt thở hổn hển nói: "Trực tiếp đến gần tôi như thế, không sợ tôi cắn đứt một miếng thịt của anh sao?"

Triệu Thanh mỉm cười, hỏi: "Em thích cắn ở đâu, tổi rửa sạch sẽ đưa đến miệng em."

Tô Việt híp híp mắt, không tỏ ý kiến gì với lời này, trò đánh lạc hướng này có hơi chút hữu dụng, nhưng cậu không muốn làm tổn thương ai.

Triệu Thanh thoáng ưỡn ngực, kề tai hỏi: "Thích dâu tây không?"

Tô Việt cảm thấy lỗ tai hơi nóng lên.

Triệu Thanh cho cậu hai lựa chọn: "Em muốn cắn bên trái trước hay là bên phải trước?"

Tô Việt nhịn không được nhắm chặt hai mắt, cố chịu đựng cơn đau, hy vọng sớm có thể ngất đi, không cần phải làm đề bài lựa chọn khó khăn này.

Triệu Thanh thấy Anh Vũ không chịu dùng cơ anh làm thuốc giảm đau, anh cũng không miễn cưỡng, , hắn miễn cưỡng cũng miễn cưỡng không tới, chỉ biết ôm lấy trái tim trong lồng ngực và lặng lẽ đồng hành cũng Anh Vũ.

Thẳng đến rạng sáng, Tô Việt cuối cùng cũng nặng nề chìm vào giấc ngủ, có lẽ là bởi vì mệt muốn chết rồi, cũng có lẽ là bởi vì đau đến ngất đi, cảm xúc trong lòng Triệu Thanh hỗn tạp, anh nhẹ nhàng phủ thêm áo khoác, xác nhận còng vẫn chắc chắn, đứng dậy ra cửa gọi Tiêu Đàm đến, yêu cầu thuốc phụ trợ gấp cho Anh Vũ.

Nhanh, rất nhanh, dựa theo cách nói của Tiêu Đàm, thuốc giải sẽ được chế tại trong vòng một tuần nữa, Anh Vũ nhất định có thể chịu được.

Khi tiếng bước chân của Triệu Thanh biến mất sau cánh cửa, trong phòng khôi phục lại sự im ắng, sau đó không lâu, bên trong mảnh im ắng, Tô Việt chậm rãi mở hai mắt.

Cậu nhìn tay chân bị trói, hơi tập trung, dùng một lực mạnh, xiềng xích kiên cố nháy mắt đứt gãy, yếu ớt rơi rụng trên mặt đất, cậu đứng lên xoa nhẹ khớp cổ tay, điều chỉnh hô hấp giảm bớt cơn đau vẫn chưa hoàn toàn biến mất trong cơ thể.

Tô Việt liếc nhìn cánh cửa phòng lần cuối, bóng dáng cao gầy của Triệu Thanh sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, vẫn luôn làm bạn bên cạnh cậu chưa bao giờ rời đi, một lúc sau, Tô Việt thu hồi ánh mắt, từ cửa sổ sạch sẽ nhanh nhẹn nhảy ra ngoài.

Trước kia đã từng tưởng tượng nếu thân phận nằm vùng bị phát hiện, tính toán nhiều lối thoát trốn chạy từ phòng đoàn trưởng, không ngờ có một ngày quả thực có tác dụng.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi