TRỌNG SINH SAU KHI NẰM VÙNG BỊ CHẾT THẢM

Edit: thauyn22 tại Watt.pad.

Trong một ngôi làng ẩn xa khỏi đám đông, một căn cứ lính đánh thuê mới đã được thành lập, không chỉ có tòa nhà văn phòng, ký túc xá, còn có khu phòng thủ ngự, khu diễn tập, không ít vật tư trong kho hàng cũng được chuyển về đây để cất giữ.

Nếu không phải bởi vì liên tiếp sự tình xảy ra làm trì hoãn việc di dời căn cứ Ám Nha, nơi này sớm đã có thể khởi động và hoạt động chính thức.

Tô Việt ngồi một mình trên bục huấn luyện của căn cứ mới, lười biếng lại nhàn nhã mà tắm mình trong ánh nắng buổi sáng sớm hiếm hoi có được. Vừa không chói mắt, cũng không nóng rực, như nước ấm thấm vào thân thể, có một loại cảm giác tự tại thoải mái.

Bỏ xuống nhiệm vụ, xóa đi một tầng thân phận, cậu phải nhẫn nhịn cơn đau, đồng thời cũng đạt được sự tự do thầm lặng.

Tô Việt không mang máy liên lạc, cũng không mang theo vũ khí, cậu vứt bỏ mọi thứ một thân một mình chạy đến chiến trường đã sắp đặt trước, sau khi lưu ý đến nội dung công việc hằng ngày của Triệu Thanh, biết được đám người Tiêu Viễn giữ lại hỏa lực bỏ trốn mất dạng, cậu liền đoán mục tiêu kế tiếp và thủ đoạn của bọn chúng.

Sống thêm một đời, Tô Việt có thể dùng kinh nghiệm suy luận kép cùng với kết quả điều tra để tin rằng Tiêu Viễn và cậu là cùng một loại người.

Đối mặt với tình thế tuyệt vọng, cùng đường, cậu đã từng không màng tất cả mà lao về căn cứ Bộ vũ trang, trở tay huỷ hoại quê hương mình lớn lên, lúc này Tiêu Viễn tuy rằng nhìn như còn một con đường sống, nhưng thực tế đã là nỏ mạnh hết đà, điểm này cậu thấy được rất rõ ràng, trong lòng bộ trưởng Tiêu cũng biết rất rõ.

Tô Việt không hy vọng xa vời bộ trưởng Tiêu sẽ đột nhiên phát lòng từ bi, cải tà quy chính, dũng mãnh mà xoay ngược mũi đao nhắm vào đế quốc đã bỏ rơi hắn, Tiêu Viễn chỉ biết đem nanh vuốt hướng vào Ám Nha, hướng vào tên nằm vùng cả gan nổi loạn, liên thủ với Ám Nha huỷ diệt địa vị tôn quý của hắn, hắn và nhóm chó săn của hắn sẵn sàng vung kiếm về kẻ mà trong đầu hắn tự nhận là yếu thế hơn, trước khi chết phải kéo theo một cái đệm lưng.

Trước một đêm khi Tô Việt ở khách sạn Đế Quốc, đã động tay vào một số thiết bị và cơ chế theo dõi và định vị, sẽ không quá rõ ràng, không dễ bị phát hiện, cậu ở đây khi có ai đó muốn săn lùng Ám Nha, đem tín hiệu dẫn đến vùng lân cận của ngôi làng bị bỏ hoang này.

Không qua bao lâu, vị khách độc ác hôm nay đã đến rồi, mang theo hỏa lực dồi dào tới cửa, tung ra một cuộc oanh tạc không chút kiêng nể.

Mỏ dầu trước đây không giữ được, lần này ngôi làng hoang cũng bại lộ, đây là cậu liên tục hai lần phá hủy việc di dời của binh đoàn Ám Nha, lãng phí rất nhiều nhân lực vật lực tài lực và các tài nguyên khác, có tính là ăn cây táo, rào cây sung không?

Tô Việt thong dong từ trong tiếng súng bước ra, lướt qua mưa bom bão đạn, hơi nghiêng đầu tránh đi mười mấy tay súng bắn tỉa tầm xa, Tô Việt giương mắt nhìn về phía kẻ địch cách cậu không xa, trấn định trầm ổn hơi mỉm cười.

Tiêu Viễn ăn mặc bảnh bao, phục sức đắc tiền, cho dù rơi vào tình trạng nghèo túng bị đế quốc truy nã, so với đời trước hắn còn muốn giữ thể diện nhiều hơn, chỉ là nhìn qua sắc mặt không tốt, dường như vừa bị kẻ nào đó chơi khăm một phen, lại giống như bước vào cái bẫy và vị bắt phải ngửa bài.

Tiêu Viễn cùng nhóm người của hắn ào ạt đuổi tới, lửa giận ngút trời, nếu có thể dùng ánh mắt giết người, Tô Việt sớm bị lăng trì, chém thành từng mảnh. Nhưng trong đó rốt cuộc có bao nhiêu tức giận xuất phát từ thù hận ban đầu? Hay là sau khi trăm cay ngàn đắng đến báo thù, lại phát hiện mình bị lừa đến nơi thâm sơn cùng cốc nên thẹn quá thành giận? Tô Việt không hiểu hết chuyện này, cũng không có hứng thú tìm hiểu.

Cậu chậm rãi mở miệng, lễ phép nói: "Bộ trưởng Tiêu, chào buổi sáng."

Cậu lại nói: "Chào mừng đến với nơi chôn cất của ông, còn có lời sau cùng nào muốn nói không?"

Tiêu Viễn lạnh mặt, trào phúng mà nói với kẻ phản đồ: "Chỉ bằng mày? Không ngờ ngay cả khi sắp chết mày vẫn còn nhọc lòng vì Ám Nha như vậy, không hổ là con át chủ bài tinh anh nhất bước ra từ trung tâm bồi dưỡng nhân tài, phản bội Ám Nha sau đó lại phản bội Bộ vũ trang, thân phận nằm vùng này đã hỗ trợ mày không ít đấy."

Hắn nói tiếp: "Giống như một con thú vô ơn, mặc kệ theo bao nhiêu chủ cũng sẽ không bao giờ học được lòng trung thành, tương lai mày sẽ phản bội ai? Một hành tinh tự tạo khác? Hay là Liên Minh Tinh Tế?"

Tô Việt không tỏ ý kiến gì với chuyện này, cậu chỉ chậm rãi thu hẹp khoảng cách.

Phía trước Tiêu Viễn muốn đánh phủ đầu đã oanh tạc một trận pháo, phát hiện không thu hoạch được gì chỉ đánh vào khoảng không, lúc này hắn đang rất ảo não, nhưng càng nhiều hơn là sợ hãi, hắn nhìn thấy cái chết trong mắt Tô Việt.

Một người nam nhân sức mạnh vượt khỏi cấp A, đang ở độ tuổi thanh xuân đẹp nhất lại muốn tìm đường chết? Nghe ra thật khó tin, nhưng Tiêu Viễn không cảm thấy ngạc nhiên, tác dụng phụ của loại thuốc đặc biệt kia đủ sức làm vỡ vụn linh hồng của bất kỳ chiến binh cường đại nào.

Chỉ là nếu muốn chết, vì sao còn muốn can thiệp vào hành động của hắn?

Tiêu Viễn trầm giọng: "Tao biết mày chán ghét Bộ vũ trang, căm hận trung tâm bồi dưỡng nhân tài, nhưng mày không chán ghét Ám Nha sao? Tuy rằng bọn họ không biết chuyện quá khứ, nhưng lại là cùng một tổ chức giết chết cha mẹ mày, bây giờ nó bắt mày làm tù binh tẩy não mày, để mày hết lòng vì bọn họ mà bán mạng, có khác gì so với tụi tao đâu?"

Tô Việt cười cười, khác biệt rất lớn, cho dù là bầu không khí nhân văn hay lợi ích hiệu suất, là về tình cảm đồng đội hay nội dung nhiệm vụ, đáng tiếc khó có thể lý giải cho bộ trưởng Tiêu hiểu được.

Tô Việt nhẹ giọng đáp: "Có hận hay không không quan trọng, tình cảm dư thừa không ảnh hưởng đến hành động của tôi, các người không phải từ nhỏ đã muốn tôi luyện tôi trở thành vũ khí chỉ biết giết người thôi sao? Hiện tại phúc đã tới, mặc kệ ông nói gì, tôi đều sẽ xử lý ông."

Tiêu Viễn bị ngữ khí không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh băng vô tình làm cho hoảng sợ mầ lui về phía sau một bước.

Tô Việt nhìn nhìn thời gian, vừa vặn một phút trôi qua, sức mạnh của một siêu cấp A có thể phá hủy đến mức độ nào? Kết hợp với thuốc nổ thiên thạch đã được chuẩn bị tốt trước đó, có lẽ có thể thấy được một màn pháo hoa đẹp mắt giữa ban ngày chăng?

Rất không tồi, cậu thích màu sắc sặc sỡ, thế giới không chỉ có trắng cô đơn vầ đen đau đớn, sẽ có màu của bánh bao bánh quẩy, sẽ có màu của sữa đậu nành sữa bò, cũng sẽ có màu của bữa tiệc hải sản lớn.

Nhận thấy sự biến hóa trong ánh mắt Tô Việt, tựa hồ chuẩn bị cứng đối cứng, Tiêu Viễn kẻ đang muốn thông qua đối thoại kéo dài thời gian, tìm cơ hội rút lui không khỏi căng thẳng, bọn họ còn chưa nói được vài câu, chủ đề còn chưa bắt đầu, sao đã gấp không chờ nổi mà bước vào thời khắc tuyệt mệnh?

Tiêu Viễn cảm ứng được nguy hiểm, hắn không nắm chắt được thủ đoạn của Tô Việt, cũng không dám xem thường sự điên cuồng của Tô Việt, hắn không chút do dự, một bên hạ lệnh lao ra toàn lực ứng phó, một bên vẫn muốn giãy giụa nói vài câu: "Không phải mày hỏi di ngôn của tao sao? Bây giờ tao có chuyện muốn nói!"

Tô Việt khẽ mỉm cười, nói: "Xin lỗi, tôi chẳng qua là hỏi theo lẽ thường, không có ý định muốn nghe."

Cậu nhắm mắt, sức mạnh cường hãn hùng mạnh xoáy quanh thân, lực phá hủy không chút kiềm chế cuốn lên ngọn lửa khổng lồ, lan ra toàn bộ thôn làng bỏ hoang và đất đai xung quanh, bao trùm lấy con đường chạy trốn của đám người Tiêu Viễn.

Khóe mắt Tiêu Viễn muốn nứt ra, cái thứ lủi trốn này lại quyết tâm liều mạng đến chết, muốn kéo bọn họ đồng quy vu tận sao?!

Trong tiếng kêu rên tuyệt vọng cùng với gào thét phẫn nộ, kết cục của đời này cuối cùng là trần ai lạc định*. Đời trước chết trên núi tuyết bị đông lại thành một khối băng, tốt xấu cũng được toàn thây? Đời này chôn vùi trong sao băng biển lửa, hơn nữa chiến lực cậu bùng nổ mất khống chế, những người ở đây có lẽ sẽ không còn lại chút tàn dư nào.

*Trần ai lạc định có một nghĩa là những chuyện dưới trần gian đều được ông trời sắp xếp thỏa đáng hết rồi. Mỗi người mỗi số kiếp, mỗi hoàn cảnh, mỗi tính cách. Số phận được an bài nên đừng cải ý trời. Nếu cố gắng làm khác những gì trời đã sắp đặt thì chắc chắn sẽ bị khiển trách

Tô Việt thầm nghĩ như vậy cũng tốt, để người nhặt xác khó tránh khỏi thất lễ, tăng độ bi thương, không bằng đừng thấy, chết sống đều không thấy.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)


Triệu Thanh đưa Bồ Câu Trắng về phòng, đang bàn bạc xem làm thế nào mới có thể làm giảm bớt cảm giác đau đớn, kết quả đẩy cửa phòng ra chỉ nhìn thấy một chiếc giường trống trơn.

Những mảnh xiềng xích vỡ vụn trên mặt đất, trùng hợp bị trộn lẫn với xác máy truyền tin, khiến người suy nghĩ sâu xa. Có dấu vết cửa sổ bị mở ra, trong phòng tất cả đồ vật đều nguyên vẹn, chỉ trừ bóng dáng Anh Vũ.

Triệu Thanh dùng ngón tay nghiền nát một mảnh lớn khung cửa, ansh mắt anh nháy mắt trở nên lạnh lùng, âm thanh nham hiểm hạ lệnh nói: "Toàn đội xuất binh, nhanh chóng tìm Anh Vũ đang đau đầu và vô tình bị lạc đường trở về."

Tiêu Đàm mang theo lo lắng nhất thời không vạch trần lời nói của đoàn trưởng, Anh Vũ rõ ràng là cố ý chạy trốn, đã có mưu tính, lần này nếu bị bắt về, có khả năng không đơn giản là chỉ bị trói trên giường.

Hắn âm thầm thở dài, Anh Vũ tốt nhất nên chuẩn bị tốt làm thế nào đối phó trực diện với lửa giận của đoàn trưởng.

Ám Nha chỉ cần là lính đánh thuê không có nhiệm vụ, giữ lại một số người trấn giữ căn cứ, cón lại tất cả đều ra trận.

Tô Việt không để lại bất kỳ dấu vết nào có thể truy lùng, điều này là tăng độ khó cho việc truy bắt của Ám Nha, cũng may thời gian cậu rời đi có hạn, sau khi theo dõi các tuyến giao thông trọng yếu và mai phục tại các phương tiện công cộng, công việc chính còn lại chính là tìm kiếm.

Bình minh lên, vốn dĩ ánh sáng sẽ trợ giúp cho việc truy tung, nhưng khi giám sát phát hiện bầu trời đột nhiên phát sáng ở phương xa, trong lòng Triệu Thanh có một loại không thể giải thích được, giống như khi rất vất vả mới leo lên được đỉnh ngọn núi tuyết lại gặp ngay vùng tuyết lở, lại như khi vớt được vật mình yêu quý dưới vực sâu, nó lại từ trong tay chảy xuống, lần nữa rơi vào bóng tối sâu không thấy đáy.

Theo tiếng gầm rú vang lên, động tĩnh lớn như thế không thể nào che giấu, khi binh đoàn Ám Nha binh đoàn đuổi tới hiện trường, trước mắt đã là một mảnh hỗn độn, đổ nát.

Không có thi thể, không có mảnh vụn, vùng đất dường như đã bị san bằng, chỉ có những vật phẩm ở bên trong không bị lửa lan đến là không bị ảnh hưởng.

Đám người Diều Hâu nhìn cảnh tượng trước mắt không dám tin, Triệu Thanh mặt không cảm xúc bước qua mảnh đất khô cằn, cất bước đi vào phía sau tòa nhà, nơi bên trong chưa bị phá hủy, đây là tòa nhà văn phòng bọn họ định chuyển đến ban đầu.

Anh nghiêm túc cẩn thận tìm kiếm, một lần lại một lần, cố gắng tìm kiếm dấu vết Anh Vũ từng ghé qua, cuối cùng trong văn phòng đoàn trưởng, Triệu Thanh lấy ra một phần tài liệu từ trong ngăn kéo.

Mặt trên là Anh Vũ đã liên hệ với Tần Phồn sau khi phá hủy tòa nhà Bộ vũ trang, lợi dụng thời cơ Tiêu Viễn thông qua kho dữ liệu tìm kiếm vị trí căn cứ Ám Nha, đánh cắp khối tài sản khổng lồ mà bộ trưởng Tiêu mang theo khi trốn thoát, giá trị trong đó đủ để bồi thường những tổn thất Ám Nha đã chịu, thậm chí còn nhiều hơn thế.

Triệu Thanh yên lặng nhìn tài liệu trong tay, phảng phất như đang xem một trò cười, anh chưa từ bỏ ý định mà lăn qua lộn lại, muốn tìm đôi câu vài lời Anh Vũ để lại, dù là một ám hiệu hay nhắc nhở cũng được.

Là có nỗi khổ gì không thể gặp người khác? Là muốn ra ngoài làm chuyện quan trọng gì? Có phải bị quản quá chặt muốn ra ngoài hít thở không khí không?

Triệu Thanh chắc chắn rằng anh sẽ không tức giận, trước khi Anh Vũ có được thuốc giải, chữa lành mọi vết thương bên trong, nhưng dù anh có đào ba thước đất, vẫn như cũ không thu hoạch được gì.

Khổng Tước cũng chạy ngược chạy xuôi tìm mật đạo hoặc hầm an toàn, đã sắp đem mảnh đất khô cằn kia đào nát, Bồ Câu Trắng sau khi xác định những xác người còn sót lại ở nơi này, tất cả mọi người đều có vẻ sợ hãi và hoảng loạn.

Những người của trung tâm bồi dưỡng nhân tài càng cuống quýt hơn, nếu không phải Kim Điêu và Họa Mi ngăn cản, bọn họ thật sự sẽ đi tìm đế quốc liều mạng, bởi vì một số vết tích còn lưu lại cho thấy là của những kẻ trốn khỏi Bộ vũ trang.

Cho nên Anh Vũ ở chỗ này chiến đấu với bọn họ?

Triệu Thanh dựa theo dấu vết còn lưu lại tại hiện trường phỏng đoán, Anh Vũ hẳn là trước đó đã làm tốt mai phục, hành động bất ngờ, dẫn địch cắn câu, một lưới bắt hết?

Không báo trước cho họ, là vì lo lắng bọn họ để lộ tin sao? Hay là lo lắng bọn họ phản đối việc thân đang bị thương còn mạo hiểm?

Hiện tại kẻ địch đã không còn, nguy hiểm đáng báo động nhiều ngày qua của Ám Nha đã được giải trừ, một lượng lớn của cải đã được bồi thường, binh đoàn tạm thời không còn nguy hiểm, hết thảy mọi thứ đều đang chuyển biến theo hướng tốt, vậy Anh Vũ đâu?

Anh hùng Anh Vũ đang ở đâu?

Cậu còn chưa uống thuốc, còn chưa chữa khỏi di chứng, còn chưa khôi phục sức lức, cậu sẽ còn đau đớn.

Triệu Thanh đứng trên mảnh đất bị thiêu trụi ấy, tìm không thấy Anh Vũ của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi