TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

Chung Noãn Noãn vừa nghiêm túc lau, vừa đau lòng nói: "Đồ ngốc, anh đem cô ta ném xuống chẳng lẽ em sẽ không biết là anh làm sao.

? Thay vì làm chính mình buồn nôn, làm bẩn tay mình, còn không bằng trực tiếp đem cô ta đá ra đến. Như vậy vừa không cần dùng tay động cô ta, anh lại không cảm thấy ghê tởm."

Lau xong một cái tay, cô lại xoa cái tay khác.

Sau khi lau xong, cô nhìn về phía Xích Dương, quan tâm nói: "Anh còn có chỗ nào không thoải mái không? Để em lau cho anh."

Anh bị mắc chứng bệnh mẫn cảm da thịt, nếu là bị người con gái nào anh không thích động vào, nhẹ thì ghê tởm dị ứng, nặng thì nôn mửa, huyết áp lên cao.

Xích Dương kinh ngạc đứng ở tại chỗ, cho là mình xuất hiện ảo giác.

Chẳng lẽ cô không nên chán ghét anh sao? Không nên phỉ nhổ anh sao? Không nên lạnh lùng yêu cầu anh giải thích sao?

Vừa lau xong tay cùng với cánh tay, Chung Noãn Noãn liền thấy cánh tay của Xích Dương bắt đầu nổi vài chấm đỏ.

"Dì Triệu, đem thuốc bôi trị dị ứng tới đây."

Dì Triệu mặc dù xem thường Chung Noãn Noãn, nhưng giờ phút này bà cũng không dám nói gì, nhanh chóng đem thuốc lấy tới.

Chung Noãn Noãn lấy thuốc ra, từng chút một bôi lên những chấm đỏ trên cánh tay Xích Dương.

Trái tim vốn đang bị lăng trì giờ phút này trở về bình yên. Xích Dương kiềm chế sự ấm áp cùng vui vẻ đang dâng lên ở trong lòng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Em.. Sao em lại biết?"

"Chỉ cho phép anh hiểu em, không cho phép em hiểu anh sao? Em biết anh động phải người anh chán ghét liền sẽ bị dị ứng. Cho nên anh yên tâm đi, em sẽ không hiểu lầm anh. Dù sao, cô ta khiến cho cả thân thể lẫn tâm lý anh đều cảm thấy ghê tởm, thì anh sao có thể cùng cô ta có cái gì được."

Giang Xu Uyển nghe xong nổi giận: "Xích Dương, nhà họ Chung chúng tôi đối xử với cậu không tệ, đem Thiên Thiên giới thiệu cho cậu, vậy mà cậu lại cưỡng bức Noãn Noãn. Hiện tại báo cáo kết hôn của cậu và Noãn Noãn đều đưa lên, cậu lại làm như vậy với Thiên Thiên. Cậu nói xem bây giờ như thế nào?"

Đôi mắt Xích Dương nheo lại, trong ánh mắt mang theo sự nguy hiểm.

Chung Khuê Quân bị dọa đến mức đang muốn mắng vợ, lại bị Chung Noãn Noãn nói trước: "Cái gì nói như thế nào? Mẹ muốn Xích Dương nói thế nào?"

"Noãn Noãn, chẳng lẽ con không nhìn ra? Bọn họ trai đơn gái chiếc chung sống một phòng, Xích Dương thân thể trần trụi, chẳng lẽ cậu ta không nên cho Thiên Thiên một cái giải thích?"

"Mẹ không có mắt sao? Đây là phòng của Xích Dương, Chung Thiên Thiên ăn mặc như vậy, cô ta muốn làm cái gì? Chẳng lẽ nữ tội phạm cưỡng gian đêm hôm khuya khoắt vào nhà người khác phạm tội, cảnh sát tới còn trách người bị cưỡng gian ăn mặc hở hang? Cho nên người bị cưỡng gian còn phải cho nữ tội phạm cưỡng gian một cái giải thích?

Mẹ, mẹ vẫn luôn ghét bỏ con từ nhỏ sống ở trong nông thôn lớn lên, ngày bình thường nói con không hiểu quy củ, vừa rồi còn nói con không tự trọng, không tự yêu, làm con tưởng rằng hào môn phu nhân cùng hào môn danh viện như mẹ cùng Chung Thiên Thiên rất có phẩm vị. Kết quả hóa ra lại là người thiếu kiến thức pháp luật! Người bị hại là ai, vừa nhìn liền biết, vậy mà mẹ lại để Xích Dương cho Chung Thiên Thiên một cái giải thích? Cần giải thích cái gì? Muốn Xích Dương gọi cảnh sát tới làm rõ sao?"

"Chung Noãn Noãn, Thiên Thiên là chị ruột của con, tại sao con có thể nói Thiên Thiên như vậy? Thiên Thiên vốn dĩ chỉ là đưa sữa bò cho Xích Dương, làm sao lại biến thành nữ tội phạm cưỡng gian trong miệng con rồi?"

"Đưa sữa bò kèm theo bán thịt sao? Mẹ gặp người nào đưa thức ăn mặc váy sa viền ren trong suốt bao giờ chưa? Những người bán thịt làm ở hộp đêm đi quyến rũ đàn ông cũng không dám ăn mặc bại lộ như cô ta. Lấy cớ đưa sữa bò để treo đầu dê bán thịt chó, cô ta đây là đưa sữa bò hay là đưa sữa người?"

Giang Xu Uyển:!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi