TRỌNG SINH THẦN Y KIỀU THÊ: THỦ TRƯỞNG, MƯỢN CÁI HÔN!

"Mẹ, mẹ có biết bây giờ pháp luật có rất nhiều cách nói về nữ tội phạm cưỡng gian hay không? Cách làm của Chung Thiên Thiên khác gì nữ tội phạm cưỡng gian? Xích Dương không kiện cô ta thân bại danh liệt là tốt rồi, mẹ lại bắt Xích Dương cho Chung Thiên Thiên một cái giải thích?"

"Chung Noãn Noãn!" Giang Xu Uyển bị tức giận đến mức gọi thẳng cả tên lẫn họ của Chung Noãn Noãn. Cái gì mà mẹ hiền, bà không đóng được nữa.

"Đủ rồi! Còn ngại không đủ mất mặt sao? Mặt mũi đều bị hai mẹ con các người vứt sạch sẽ, còn không biết xấu hổ ở đây hô to gọi nhỏ! Lập tức mang theo nó, cút cho tôi!"

Cuối cùng vẫn là Chung Khuê Quân nhìn không được, quát lớn một tiếng khiến cả căn phòng lâm vào yên tĩnh.

"Chung Khuê Quân, Thiên Thiên là con gái của ông! Con gái ông bị người đàn ông khác đánh, ông chẳng những không làm chỗ dựa cho con gái, còn quát nó, ông có còn là một người ba hay không?

" Xích Dương không đánh cô ta. "Chung Noãn Noãn đứng ở một bên vì Xích Dương nói chuyện.

" Không đánh? Mắt con bị mù sao? Con không nhìn thấy trên mặt mũi của chị con toàn là máu sao? "

" Cứ chảy máu là bị đánh sao? Vậy mỗi lần mẹ đến tháng đều là bị ba đánh sao? "

" Chung Noãn Noãn, con nói cái gì? Đây là thái độ của con khi nói chuyện với mẹ sao? "

" Thái độ của con như thế nào? Trên mặt Chung Thiên Thiên có vết thương sao? Vết thương thì không có lại tràn đầy máu ở trên mặt, vừa nhìn đã biết là do bị chảy máu mũi. Về phần trời thì lạnh, cô ta ăn mặc bại lộ như vậy trong căn phòng không có hơi ấm này tại sao lại chảy máu mũi, vậy cũng chỉ có cô ta biết. Về phần thái độ của con nói chuyện với mẹ.. Ba, ba đã nhiều lần nói với con đây là mẹ ruột của con, vậy ba xem mẹ có điểm nào giống mẹ ruột của con không!

Chung Khuê Quân vốn bị sức chiến đấu mạnh mẽ của hai người phụ nữ trong phòng làm cho vô cùng đau đầu, bây giờ lại nghe được Chung Noãn Noãn nói như vậy, ông lập tức bị dọa sợ.

"Chung Noãn Noãn, chúng ta bây giờ đang nói chuyện này sao? Thiên Thiên là chị của con, nó bị đánh thành bộ dạng như vậy, con chẳng lẽ không đau lòng sao?" Giang Xu Uyển tự biết không đúng, lập tức nói sang chuyện khác, lấy thân tình ra để nói chuyện.

"Hoàn toàn không! Con chỉ cảm thấy là cô ta gieo gió gặt bão, đáng đời, tự gây nghiệt thì không thể sống. Còn có, con đã nói rồi, vết máu trên mặt là do cô ta chảy máu mũi, không phải bị đánh, mẹ đừng nói xấu Xích Dương."

Trong lúc Chung Noãn Noãn và Giang Xu Uyển đang tranh cãi, Xích Dương đã từ trong túi lấy ra một cái găng tay đeo vào, vượt qua Chung Noãn Noãn, đi tới trước mặt Chung Thiên Thiên.

Vừa rồi hành động muốn ném Chung Thiên Thiên từ tầng hai xuống dưới của Xích Dương đã đem Chung Thiên Thiên dọa choáng váng, bây giờ thấy Xích Dương đi tới, cô chỗ nào còn có tâm tư nghĩ đến phương diện khác, bị dọa đến hoa dung thất sắc hướng về phía đằng sau Giang Xu Uyển co rúm người lại.

Giờ phút này Xích Dương, tràn đầy hung ác, bên trong đôi mắt đen thâm trầm giống như tạo thành một vòng xoáy không đáy, đem không gian nơi này đều bao phủ.

Giang Xu Uyển nãy giờ vẫn luôn la hét muốn Xích Dương cho Chung Thiên Thiên một cái giải thích, giờ phút này bị sát ý mạnh mẽ đến từ Xích Dương khiến cho rùng mình, mồm miệng không rõ nói: "Cậu.. Cậu.. Cậu muốn làm gì?"

"Cháu đã nói không đánh cô ta, chính là không đánh cô ta. Nhưng mà nếu cô nhất định nói cháu đánh cô ta, vậy cháu cũng không thể vô duyên vô cớ chịu tiếng xấu này được."

Dứt lời, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Xích Dương dùng cái tay đang đeo găng tay trắng noãn bắt lấy tóc dài của Chung Thiên Thiên, "Phanh!" một tiếng dùng sức đem đầu của Chung Thiên Thiên đâm vào tủ quần áo, tốc độ nhanh đến mức mọi người không kịp khuyên ngăn.

Tủ quần áo phát ra một tiếng vang thật lớn, Chung Thiên Thiên ngay cả một tiếng hét đều không thể phát ra, liền bị sức lực này làm cho ngất đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi