TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Mèo Beta: Nora Liên lão gia tử quyết định muốn mời người tới. Trước tiên phải xác định xem nên mời ai tới hoà giải, sau đó mới đi mời những người này tới nhà. Dĩ nhiên, mời người ta tới nói chuyện hòa giải cho mình thì nhất định phải có tiệc rượu. Liên lão gia tử gấp rút dặn dò Chu thị, bảo bà nhanh chóng lấy tiền đi mua rượu thịt và thức ăn, chuẩn bị bàn tiệc.

“… Tối thiểu phải làm hai bàn lớn. Bà cố gắng làm thức ăn ngon ngon chút. Một buổi sợ nói không xong, bà cứ chuẩn bị hai bữa đi cho chắc.” Liên lão gia tử dặn dò Chu thị kỹ lưỡng từng chuyện từng chuyện một.

“Tiền để ở đông phòng, sao ta lấy ra được?” Chu thị liền nói. Bà nói vậy không phải vì có mặt ngoại nhân, ngại ngùng không dám lấy tiền, mà thật ra là do bà ta sợ Chu Đại Nữu lại nổi điên.

“Mấy đứa nhà lão Nhị đang ở trong phòng, có bọn nó ngồi đó coi chừng, ai dám làm gì bà.” Mặc dù ông nói như vậy nhưng Liên lão gia tử vẫn vẫy vẫy tay gọi Liên Kế Tổ: “Kế Tổ, cháu đi chung với bà nội qua lấy tiền đi.”

“Cứ ôm hộp tiền qua đây thôi, đừng để họ thấy bên trong có bao nhiêu tiền.” Cuối cùng, Liên lão gia tử còn dặn dò Chu thị một câu.

“Còn chờ ông nói.” Chu thị liếc Liên lão gia tử một cái, giẫm đôi chân nhỏ xuống đất rồi bảo Liên Kế Tổ đỡ bà đi qua Đông phòng.

Chuyện tiệc rượu giao cho Chu thị xong, Liên lão gia tử cũng đã dự tính trong đầu cần phải mời ai tới mới có thể dàn xếp chuyện này ổn thỏa. Còn một chuyện nữa, cần phải cử người nào đi mời những người này đây.

Đây cũng là một nan đề. Người trong nhà cũ hiện nay có thể ưỡn ngực ngẩng đầu đi ra ngoài, người có thể mua một ít nợ nhân tình của bà con thôn xóm cũng chỉ có mình ông. Mà những người trong danh sách kia cũng chưa hẳn sẽ chịu nhận lấy giấy nợ của ông.

Chẳng qua là sự đáo lâm đầu (diễn tả sự tình gấp gáp, như câu “lửa xém lông mày”), thật sự không còn biện pháp khác, Liên lão gia tử không nghĩ ra được người nào đành kiên trì muốn tự mình đi thử một lần. Liên lão gia tử khổ sở trong lòng. Ông vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Liên Thủ Nhân đang ủ rũ ngồi dựa vào vách tường, thấy thế ông càng thêm khó chịu, lập tức dời tầm mắt đi chỗ khác.

Tự nhiên tầm nhìn của Liên lão gia tử lại rơi vào trên người Liên Thủ Lễ. Liên Thủ Lễ đôn đáo chạy ngược chạy xuôi, cho dù không có công lao cũng có khổ lao, thế mà không hiểu ra sao lại bị Chu thị mắng. Nhưng nó cũng không phất tay áo bỏ đi.

“Lão Tam, vẫn là lão Tam trung thực nhất a.” Liên lão gia tử thầm nghĩ trong lòng, không khỏi nhớ tới một câu châm ngôn: con trai ngốc mới có thể chăm sóc người già. Trước kia Liên lão gia tử không cho câu châm ngôn này là đúng, nhưng bây giờ đột nhiên cảm thấy cũng có chút đạo lý.

Con trai ngốc sẽ không vì cánh cứng cáp rồi bay đi, sẽ không chống đối lại quản giáo (quản lý và giáo dục), sẽ không có lòng ngăn cách với cha mẹ. Dù có bị cha mẹ đánh chửi thế nào cũng sẽ không bỏ đi.

“Lão Tam à, chuyện này cha phải mời mấy người tới dàn xếp. Trong nhà này bây giờ, người có thể xuất đầu lộ diện ngoại trừ cha thì cũng chỉ có mình con. Con giúp cha làm chân chạy mời mấy người này tới đi.” Liên lão gia tử nói mấy cái tên cho Liên Thủ Lễ nghe.

“Cha, mấy người này… con… con sợ con mời không được a!” Vốn tinh thần Liên Thủ Lễ đã bị đả kích, sau khi nghe Liên lão gia tử nói mấy cái tên thì càng thêm nản lòng thoái chí. Bình thường ông cũng không lui tới với mấy người đó. Hơn nữa, mấy người họ đều là nhân vật nổi tiếng xung quanh đây, cũng là người bộn bề công việc, người bình thường căn bản không tiếp cận được.

“Cha, bậc cửa nhà người ta đều cao a.” Liên Thủ Lễ lại nói.

“Bậc cửa có cao chăng nữa thì nó có…” Liên lão gia tử vừa nói được một nửa thì dừng lại: “Lão Tam à. Có chút đạo lý cha cần phải nói với con. Chúng ta đây là… Một nét bút không viết ra được hai chữ Liên. Con ra ở riêng cũng chưa lâu nhưng quả thật đã vực dậy được cuộc sống. Bây giờ người ở ngoài mỗi khi nói tới con cũng đều dựng thẳng ngón tay cái.”

“Mặc dù con không giàu có như nhà lão Tứ. Cũng không có thanh thế lớn như bọn họ. Nhưng ở bên ngoài người ta trông thấy con cũng phải cúi đầu sùng bái. Không phải bởi vì con có quan hệ tốt với nhà lão Tứ, mà bởi vì nhân phẩm và thủ nghệ của con.”

Liên lão gia tử vừa nói vừa đánh giá Liên Thủ Lễ, ngữ khí rất thành khẩn.

“Con đi mấy nhà này, họ nhất định sẽ cao đón cao đưa (ta nghĩ là trịnh trọng tiếp đón) đối với con. Lão Tam à, con cũng thấy đấy, trong nhà chúng ta bây giờ, người có thể dùng được cũng không còn ai nữa. Chuyện này cha chỉ có thể trông cậy vào mình con.”

Liên lão gia tử đứng dậy, đi tới trước mặt Liên Thủ Lễ, vỗ vỗ bả vai ông ta.

“Cha, chuyện này… con đi thử một lần vậy.” Bởi vì kích động, cũng có lẽ là do khẩn trương, sắc mặt Liên Thủ Lễ hơi đỏ lên.

Liên Thủ Lễ thuộc típ người không thích giao tiếp. Những chuyện thế này ông không thích, cũng không am hiểu. Nhưng vì Liên lão gia tử, ông nguyện ý bất chấp khó khăn đi làm.

“Con trai ngoan” Liên lão gia tử hết sức vui mừng: “Hoạn nạn mới thấy chân tình. Bây giờ gặp chuyện, cha mới biết người nào có thể tin cậy nhất. Lão Tam, con tranh thủ thời gian đi nhanh đi, nhân lúc người ta còn chưa ra ngoài. Cha đây còn mấy chuyện phải đi bố trí sắp xếp.”

“Dạ.” Liên Thủ Lễ đáp lời rồi liền đi ra ngoài.

“Chờ chút.” Liên lão gia tử hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn ngăn cản Liên Thủ Lễ.

“Lão Tam, con là đứa quá thành thật, chuyện lần này không tầm thường, con cố gắng thông minh chút.” Ánh mắt Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ: “Con đến cửa nhà người ta, có thể người ta sẽ hỏi Tứ đệ con đâu. Bây giờ nó không có ở nhà, nếu ở nhà nó cũng sẽ tán thành chuyện này. Người ta có hỏi, con biết nói thế nào không?”

Liên Thủ Lễ hơi ngớ ra rồi cũng nhẹ gật đầu.

“Cha, con… con biết rồi. Đến lúc đó… con sẽ nói… lão Tứ cũng tán thành chuyện này, chỉ là bây giờ đệ ấy không có ở nhà, nếu không… lúc này… nó cũng… giúp đỡ.” Liên Thủ Lễ chậm rãi nói.

Mặc dù loại phương thức nói chuyện chậm chạp này của Liên Thủ Lễ làm cho Liên lão gia tử không thích lắm, nhưng lời Liên Thủ Lễ nói rất phù hợp với tâm ý của ông.

Đứa bé này mặc dù đầu óc chậm chạp, nhưng chỉ cần được chỉ điểm đến nơi đến chốn thì vẫn có thể phản ứng kịp thời. Mặc dù một chút chuyện trọng yếu, phức tạp nó không làm được, nhưng những chuyện như làm chân chạy này cũng không đến nỗi nào. Hơn nữa, còn có một điều rất trọng yếu đó là nó rất biết nghe lời, sẽ không vì bị mắng chửi mà bỏ đi. Chỉ cần cho nó một chút quan tâm săn sóc là nó có thể hồi báo lại toàn bộ.

Nếu mấy đứa con trai đều như vậy, nhất là Liên Thủ Tín, chỉ cần nó được một nửa của Liên Thủ Lễ thôi thì ông cũng bớt lo rồi, cái nhà này cũng không có bộ dạng lộn xộn như hiện nay.

Liên lão gia tử âm thầm thở dài, nhân sinh tám chín phần mười là chuyện không như ý, vừa vỗ vỗ bả vai Liên Thủ Lễ nói hai câu khích lệ, ông vừa thúc giục Liên Thủ Lễ nhanh đi ra ngoài.

“Đi nhanh rồi về, con còn phải giúp cha tiếp khách nữa đó. Gọi vợ con với Diệp Nhi đến giúp đỡ làm việc luôn, rồi cùng nhau ăn cơm.” Cuối cùng Liên lão gia tử nói.

“Dạ.” Liên Thủ Lễ dạ một tiếng, liền đi ra ngoài.

Liên lão gia tử nhìn Liên Thủ Lễ đi khuất bóng rồi ông cũng không trở lại giường gạch ngồi mà chắp tay sau lưng thong thả đi tản bộ.

“Con cũng dọn dẹp chút đi. Tránh chút nữa có người đến lại lúng túng.” Ánh mắt Liên lão gia tử rơi vào trên người Liên Thủ Nhân, lại nói.

“Dạ, lát nữa con thu dọn ngay.” Liên Thủ Nhân nghe lời gật đầu, ông ta nghiêng tai nghe ngóng ngoài phòng không có động tĩnh gì liền nói với Liên lão gia tử: “Cha, cha nói thử xem đêm qua ai đánh nha đầu điên kia?”

“Con đóan là ai?” Liên lão gia tử không đáp mà hỏi ngược lại.

“Con đoán là Tứ Lang.” Liên Thủ Nhân nghĩ nghĩ rồi nói.

“Cha cũng đoán là nó.” Đối mặt với Liên Thủ Nhân, phần lớn thời điểm Liên lão gia tử đều có thể mở rộng cửa lòng, nói chuyện cũng không quanh co lòng vòng.

“Đồ xú tiểu tử!” Liên Thủ Nhân tức giận hung hăng nói: “Con dám chắc nó núp ở đó từ sớm để làm chuyện xấu. Chuyện này không tốt cũng là do nó. Nếu không tối qua có thể đưa mấy người đó đi êm xuôi rồi. Lúc con xem mắt vốn cũng không đồng ý cửa hôn sự này, người đi rồi thì càng tốt.”

Nói đến đây, Liên Thủ Nhân lại liếc nhìn Liên lão gia tử một cái.

“Cho dù bữa nay có mời ăn cơm chăng nữa, chỉ cần nha đầu điên kia vừa lên bàn cơm thì còn có gì không lộ ra, cũng sẽ không có trận nhiễu loạn này.”

“Con nói không sai.” Liên lão gia tử gật đầu, than thở: “Tên tiểu tử Tứ Lang kia về sau càng trái tính trái nết a.”

Hai người đang nói những lời như vậy, Chu thị và Liên Kế Tổ cũng vừa lúc quay về từ Đông phòng. Dưới nách Chu thị đang kẹp cứng một hộp gỗ nhỏ, đó là hộp tiền tiết kiệm của hai vợ chồng già.

Chu thị lấy chìa khóa từ trong túi áo kép ra mở hộp, lấy tiền ra đếm.

“Chuyện trong nhà giao cho bà đó, ta phải ra ngoài tìm vài người.” Liên lão gia tử liền nói, cũng quay đầu kêu gọi Liên Kế Tổ: “Kế Tổ, cháu theo ông.”

**********************

Bên này Liên lão gia tử bận rộn chuẩn bị tiệc rượu, đi ra ngoài mời người đến. Liên Mạn Nhi ở nhà cũng nhanh chóng biết chuyện này.

Liên Thủ Lễ từ nhà cũ đi ra ngoài mời người, thuận tiện trở về nhà một chuyến gọi Triệu thị và Liên Diệp Nhi tranh thủ thời gian qua nhà cũ hỗ trợ. Liên Diệp Nhi cũng biết đại khái mọi chuyện qua lời Liên Thủ Lễ nói.

“Có chuyện chân chạy như vậy liền xem cha muội như người thân a.” Liên Diệp Nhi không qua nhà cũ ngay lập tức, nàng cũng ngăn không cho Triệu thị đi. Nàng chạy đi đưa tin cho Liên Mạn Nhi trước, thuận tiện oán trách: “Ngoài trời tuyết đang rơi, cha muội đi một hồi thể nào cũng bị đông lạnh cho coi.”

“Còn nói gì mà gọi bọn muội qua giúp một tay, xong rồi cùng nhau ăn cơm. Bây giờ nói thật dễ nghe, tới lúc đó bà nội bằng lòng sao? Chỉ sợ vừa lên bàn, bị bà trừng mắt một cái, thức ăn ăn vào trong miệng cũng theo cột sống trôi tuột xuống dưới.”

“Lại nói, ai ham một bữa cơm của bà chứ. Tại cha gọi muội với mẹ qua đó, mẹ muội sợ chọc cha tức giận nên không dám nói không đi. Muội nghĩ muội có nói không đi cũng không được nên chẳng nói làm gì. Muội chính là không đi đó, muội kéo dài, đợi đến lúc ăn cơm mới đi thì sao.”

Dù sao Liên Diệp Nhi vẫn còn là đứa bé, mặc dù có chủ ý nhưng hai người lớn trong nhà đều không ủng hộ nàng, một mình nàng thì trong lòng cũng chột dạ. Nói với Liên Mạn Nhi mấy câu thì trong lòng mới thoải mái dễ chịu. Liên Mạn Nhi lại có thể cho nàng thêm chút sức, nàng mới có thể chịu được.

“Chủ ý này của muội cũng không tệ.” Liên Mạn Nhi cũng cười. Liên Diệp Nhi làm như vậy chính là điển hình của không bạo lực cũng như không hợp tác. Trong tình huống này cũng có chút tác dụng.

Ngay lúc đó, Ngô Vương thị ngồi xe bất chấp tuyết rơi mà chạy tới đây rồi.

“… Lão gia tử đi khắp nơi mời người cũng tới nhà chúng ta, còn tìm thúc của Gia Hưng” Ngô Vương thị vừa vào cửa hàn huyên mấy câu đơn giản đã đi thẳng vào vấn đề: “Nói gần nói xa một hồi cũng có ý gộp các tỷ vào nói. Chúng ta cũng không nói lời xác định, cha kêu muội tới đây hỏi ý nhà tỷ xem thế nào.”

“Thím, cũng may thím tới rồi, nếu không nhà cháu còn phải đi tìm thím kìa. Chuyện này chúng ta phải tính toán cẩn thận.” Liên Mạn Nhi lập tức cười nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi