TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Mèo Beta: Nora Liên Mạn Nhi mời Ngô Vương thị ngồi xuống. Người một nhà ngồi vây quanh cùng một chỗ thương lượng tỉ mỉ.

Không thể không nói, Ngô Ngọc Quý không hổ là người làm việc lão luyện, ông ta nghe Liên Thủ Lễ nói đúng lúc này Liên Thủ Tín không ở nhà, trong lòng liền biết chuyện gì xảy ra. Cũng vì có quan hệ đặc biệt với Liên gia nên ông không nói gì mà bảo Ngô Vương thị mượn danh nghĩa sang đây thăm hỏi để truyền đạt lại cho nhà Liên Thủ Tín. Trong lúc thế này, đương nhiên chính ông ta và Ngô Gia Hưng không tiện đi đi lại lại với nhà Liên Thủ Tín.

Mọi người trong nhà Ngô gia đều biết rõ sự tình ở Liên gia, bọn họ thân cận với gia đình Liên Thủ Tín hơn, gặp chuyện dĩ nhiên muốn đứng cùng một phe với bên này.

“Cha Gia Hưng hỏi bên kia tính mời những người nào, hỏi ra mới biết thế nhưng toàn là người thông minh khéo léo. Tam đương gia nhà các ngươi nói như vậy, đoán chừng trong lòng mọi người cũng hiểu chuyện quan trọng thế nào. Lão gia tử bên kia cũng hiểu rõ như thế. Chờ xem, một hồi các ngươi sẽ thấy có người đến.” Ngô Vương thị chớp chớp mắt cười, nói.

Quả thật lời Ngô Vương thị nói không sai, ở cách xa có lẽ còn có thể hiểu lầm, nhưng chung quanh mười dặm tám thôn quanh đây đều biết rõ ràng sự tình Liên gia. Nhất là những người tinh anh có tư cách, có năng lực làm người hoà giải như bọn họ.

Bình thường một nhà Liên Mạn Nhi đều đối đãi với mọi người rất rộng lượng, tạo được ân tình với hàng xóm láng giềng, đối với nhà cũ bên kia lại càng hết lòng quan tâm giúp đỡ, làm cho tiếng lành đồn xa. Hơn nữa, một nhà các nàng ở nơi đây phô trương danh vọng và khí thế lớn như vậy, gặp phải loại sự tình này, đương nhiên những người đó muốn xem nhà Liên Mạn Nhi có thái độ gì. Dĩ nhiên, những người đó đâu dễ bị lừa gạt bằng mấy câu nói đơn giản, phần lớn khả năng là họ sẽ xem chừng tình hình thế nào hoặc là tới cửa hỏi thăm chút ít tin tức. Có thể mượn chuyện lần này tạo quan hệ gần hơn với một nhà Liên Mạn Nhi cớ sao lại không làm.

Thật ra thì Liên Thủ Tín lựa chọn đúng lúc này không ở nhà, ông không lộ diện ở nhà cũ, cũng không phái người đi qua đó, xem như đã nói rõ một vài vấn đề rồi.

“Nhờ có thím nhắc nhở ” Liên Mạn Nhi cũng cười nói: “Chuyện này phải an bài sớm một chút.”

Người một nhà thương lượng một phen. Sau đó kêu quản sự Hàn Trung và vợ Hàn Trung tới, như thế… như vậy… như vậy… như thế… mà phân phó một hồi, để lát nữa hai người ở tiền viện chịu trách nhiệm chiêu đãi những khách nhân có thể sẽ tới thăm.

“Những ngày qua làm chúng cháu buồn hết sức.” An bài chuyện tình chiêu đãi xong xuôi, Liên Mạn Nhi hướng Ngô Vương thị nói: “Thím, những chuyện này cháu không cần nói có lẽ thím cũng biết. Nhà chúng cháu làm thế này coi như đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Bình thường nhìn ông nội cháu rất hiểu biết, đến khi gặp phải sự tình thì không cần biết chuyện gì xảy ra, căn bản ông không chịu nghe nhà cháu khuyên giải một câu.”

“Cả nhà sống với nhau không phải cầu mong an bình sao? Cứ hết chuyện này rồi đến chuyện kia không ngừng như vậy, cuộc sống có thể trôi qua an lành hay sao? Cha cháu, mẹ cháu theo đó mà thương tâm, tức giận. Chúng cháu hao tổn tài của để tiêu tai họa, không ai đau lòng cho chúng cháu, chúng cháu cũng chịu. Nhưng chung quy cứ tiếp diễn như vậy hoài, cháu sợ ông bà nội… Thể cốt hai lão nhân không chịu nỗi mà bị hành hạ hư mất.”

Ngô Vương thị cũng nói theo: “Người già rồi, có lúc thật giống như trở về ngày trước. Không phải có câu nói: Lão ngoan đồng như trẻ nhỏ đấy sao. Gặp phải chuyện như vậy đúng là rất sốt ruột, không khuyên cũng không được. Có đôi khi phải vạch trần lỗ thủng đã bị vá, khi đó có lẽ mới hiểu ra. Thế nhưng đến lúc đó hiểu ra rồi có thể làm gì được nữa, tất cả đều đã trễ rồi. Bởi vậy phải có chút biện pháp.”

“Nhà cháu buồn bực, ủy khuất, còn ai biết rõ ràng hơn chúng ta sao? Mấy người nhà thím nhiều khi ở nhà cũng thấy lo cho các cháu. Thím ở thôn trên không phải họ hàng quyến thuộc gì với một nhà các cháu. Nếu là họ hàng quyến thuộc, không cần biết cha mẹ các cháu có trưởng bối khác bên trên hay không, cho dù là người cùng thế hệ nói mấy câu nặng nhẹ khuyên nhủ hai lão nhân thế nào thì cũng đã không xảy ra chuyện thế này. Có lẽ có tác dụng thật.”

“Không có họ hàng, không phải vẫn có người tới sao?” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

“Mạn Nhi, ý của cháu là. . . . . .” Ngô Vương thị hơi bất ngờ.

Liên Mạn Nhi gật đầu cười.

“Nhà cháu trải qua không ít sự tình, người đến cũng không phải một lần hai lần. Đúng lúc này ông nội cháu tìm người tới, thôi thì cải lương không bằng bạo lực vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Liên lão gia tử muốn tìm người đến khuyên giải hai cha con Chu gia rời đi, Liên Mạn Nhi biết thời biết thế mượn cơ hội này bất hiện sơn bất lộ thủy (không đụng tới thì không biết hàng) mà để người ta tới khuyên nhủ Liên lão gia tử một lần triệt để.

“Đúng là không còn biện pháp nào khác, đã không thể để như vậy thôi thì cứ mời người tới đi.” Liên Thủ Tín và Trương thị gật gù nói.

“Đây đúng là biện pháp.” Ngô Vương thị cũng gật đầu: “Có những lời các ngươi nói chưa chắc bên kia đã lọt tai. Nếu đổi lại là người khác nói, bên kia có thể sẽ nghe theo.”

Ngô Vương thị còn một câu chưa nói ra. Đó chính là có những lời nhà Liên Thủ Tín không tiện nói với Liên lão gia tử, nhưng người khác nói lại càng thích hợp hơn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao từ những chuyện lớn như ra ở riêng, đến chuyện nhỏ như tranh cãi hằng ngày, người nhà nông đều có thói quen mời người tới hòa giải.

“Thím, chuyện này còn phải phiền toái thúc thúc và Gia Hưng ca ạ.” Liên Mạn Nhi thương lượng với Ngô Vương thị.

Ý tứ Liên Mạn Nhi là muốn mời Ngô Ngọc Quý hoạt động ở bên trong, trước tiên là quyết định “Chấp thuận lời mời của Liên lão gia tử” đi nhà cũ Liên gia làm người hòa giải. Sau đó là xác định rõ mục đích đi hòa giải đích thực là gì.

Nói cách khác, bề ngoài những người này là được Liên lão gia tử mời tới để khuyên nhủ cha con Chu gia rời đi. Nhưng trên thực tế thì những người dó đã nhận lời nhờ cậy của người khác để đến hoà giải một chuyện khác.

Đương nhiên người khác này chính là nhà Liên Mạn Nhi.

Đây gọi là Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương. (trước mặt giả vờ làm chuyện này nhưng sau lưng lại làm việc khác)

Bởi vì sự tình đặc thù, nên mời những người nào cũng trở nên đặc biệt cẩn thận. Người một nhà và Ngô Vương thị cùng nhau cân nhắc một phen, cuối cùng mới xác định danh sách xuống.

“Lát nữa ta trở về sẽ bảo hai người bọn họ ra ngoài làm việc.” Ngô Vương thị ghi tạc trong lòng từng cái tên rồi trịnh trọng gật đầu nói.

Định người xong, kế tiếp chính là bàn bạc mục đích cuối cùng muốn đạt tới là cái gì.

Liên Mạn Nhi cười cười, trời ban cơ hội tốt, lần này hẳn là có thể nhất lao vĩnh dật (một lần vất vả, nhàn nhã cả đời) rồi.

Mọi người thương nghị thỏa đáng hết mọi vấn đề, Ngô Vương thị mới đứng dậy cáo từ lập tức trở về nhà bảo hai người Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng bắt đầu triển khai kế hoạch.

“Cuối cùng vẫn phải nhờ người xử lý, haiz…” Chờ sau khi Ngô Vương thị đi, Liên Thủ Tín liền thở dài một hơi.

“Cũng không còn biện pháp nào. Con đã sớm muốn nhờ người tới xử lý rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Nói là nói như vậy, cuối cùng…” Liên Thủ Tín lại thở dài một hơi, không nói thêm gì nữa.

Liên Mạn Nhi hiểu tâm tư Liên Thủ Tín. Liên Thủ Tín lúc nào cũng nghĩ chuyện vô cùng tốt, cảm thấy hai cha con có chuyện gì mà không thể thương lượng thỏa đáng với nhau, nhờ người đến xử lý có chút tổn thương tình cảm, lộ vẻ xa lạ.

Ý nghĩ này thật tốt, một mảnh tấm lòng son. Đáng tiếc sự thật chứng minh, căn bản không thể nào thực hiện được.

Nếu như Liên lão gia tử và Chu thị đối xử với Liên Thủ Tín bằng một nửa Liên Thủ Tín đối với bọn họ, như vậy mấy người Liên Thủ Tín cũng sẽ có một phần thương tiếc bọn họ, tuyệt đối không tới bước đường hôm nay.

Mời người tới là loại thủ đoạn đơn giản nhất, thích hợp nhất, cũng là hữu hiệu nhất, căn bản không liên quan đến cái gì xa lạ, tổn thương cảm tình… Hơn nữa, hôm nay chọn dùng phương thức này cũng có thể hạ ảnh hưởng đối ngoại đến mức thấp nhất.

Trời đã cho cơ hội, đương nhiên Liên Mạn Nhi sẽ không bỏ qua.

Liên Mạn Nhi không khuyên nhủ Liên Thủ Tín nữa. Liên Thủ Tín cũng chỉ hơi thương cảm một lúc rồi nhanh chóng hồi phục trở lại. Dù sao trải qua những chuyện này, Liên Thủ Tín nguôi ngoai không còn một mực chấp mê bất ngộ giống như trước.

******************************

Nhà cũ Liên gia.

Sắp tới buổi trưa, Liên lão gia tử sốt ruột đi ra đi vào đã được vài lần. Ngoài phòng, Chu thị dẫn theo Tưởng thị thu dọn rượu thịt, thức ăn lên bàn xong rồi. Người bọn họ mời vốn nên sớm đến từ trước, vào lúc này có lẽ đều đã nói chuyện xong, đang đợi đến lúc ăn cơm mới phải.

Nhưng những người bọn họ mời tới không thấy một ai.

“Chuyện này là thế nào!” Gân xanh trên trán Liên lão gia tử giật giật, ông đến trước mặt Liên Thủ Lễ hỏi: “Lão Tam, con đi mấy nhà kia họ nói thế nào, nói là có việc không thể tới sao?”

“Không phải, không ai nói như vậy ạ.” Liên Thủ Lễ cũng gấp gáp theo. Từ nãy đến giờ Liên lão gia tử đã hỏi đi hỏi lại Liên Thủ Lễ vấn đề này mấy lần rồi.

Giống như trước khi lên đường Liên lão gia tử đã nói với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ đi vài nhà, mặc dù người ta ngạc nhiên khi thấy ông ta đến nhưng rất nhiệt tình tiếp đãi. Dĩ nhiên, tất cả những người này cũng hỏi thăm Liên Thủ Tín. Mà đối với việc ông muốn mời cũng không có người cự tuyệt. Mọi người nói những từ ngữ không giống nhau nhưng ý tứ đại khái đều chỉ có một.

Được mời tới, bọn họ cảm thấy rất có mặt mũi. Trong nhà có chút chuyện cần phải xử lí, xong việc bọn họ sẽ lập tức tới ngay.

“Cha, vậy cha mời những người kia…” Liên Thủ Lễ ấp úng hỏi.

Liên lão gia tử thở dài một tiếng rồi cũng không trả lời.

Ông đi gặp gỡ, cơ bản cũng giống như Liên Thủ Lễ, chẳng qua là thái độ hơi có chút phân biệt. Những người đó đối với ông thật sự cao đón cao đưa, kính trọng, nhiệt tình vô cùng.

Nhưng vậy thì có ích lợi gì chứ, cho tới bây giờ cũng không thấy một người nào đến!

Liên lão gia tử đứng ở cửa sốt ruột không thôi. Chu thị ở ngoài phòng cũng đang tức giận. Đã nói để cho Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới giúp đỡ làm việc, nhưng hiện tại bà đã làm gần xong, vậy mà hai mẹ con kia đến bóng dáng cũng không thấy đâu.

Dĩ nhiên, nhà cũ cũng không phải chỉ có bà và Tưởng thị là hai nữ nhân, nhưng làm thức ăn chiêu đãi khách nhân, bà không dám để cho Hà thị động tay, Liên Đóa Nhi bà cũng không tin được, Liên Nha Nhi ngược lại cũng có thể làm, nhưng bị mấy người nhà Liên Thủ Nghĩa cấm, bà kêu làm sao Liên Nha Nhi cũng không dám tới đây.

Còn để một bà lão sắp xuống mồ này chống chịu với trời đông giá rét đông cứng cả hai hàm tự tay đi làm! Sắc mặt Chu thị âm trầm, rất muốn hướng về phía Liên Thủ Lễ nổi giận. Nhưng mà cuối cùng bà cũng nhịn được.

Chu thị rất tùy hứng, rất tự cao, nhưng bà cũng có ánh mắt, bà biết tình huống trước mắt không ổn. Hơn nữa giờ phút này Liên lão gia tử dường như ăn phải thuốc súng, tuyệt đối sẽ không giống như bình thường mà nhẫn nhịn bà như vậy.

Cho nên, bà chỉ có thể nhẫn.

Liên lão gia tử và Chu thị đều ở trạng thái khẩn trương nóng nảy làm cho nhà cũ như bị mây mù giăng kín. Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ, Liên Thủ Lễ và Tưởng thị đều cảm thấy nặng nề khó thở.

Lại đợi một hồi, rốt cuộc Liên Thủ Nhân không chịu được mà cẩn thận quan tâm hỏi Liên lão gia tử: “Cha, sao mấy người này còn chưa đến. Một hai người có việc không tới cũng được, nhưng tất cả mọi người đều không… “.

“Ta… Hồ đồ rồi, không còn dùng được nữa rồi. Người ta đều không tới!” Ánh mắt Liên lão gia tử trống rỗng mà lẩm bẩm, sống lưng thẳng tắp tựa hồ thoáng cái đã còng xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi