TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

Edit: Sakurahương Beta: Sakura Liên Mạn Nhi nhìn theo ngón tay của Tiểu Thất nhìn sang, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang từ trấn Thanh Dương đi tới Tam thập doanh tử.

“ Là đi tới thôn chúng ta.” Liên Mạn Nhi thả rổ trong tay xuống, nàng đối với xe ngựa kia cũng không thèm để ý “Tiểu Thất nhìn về phía nam xem cha chúng ta trở lại chưa?”

Tối ngày hôm qua những người đi ra ngoài tìm kiếm Liên Đóa Nhi, từ sau nửa đêm đến sáng hôm nay đã lục tục trở lại. Bọn họ cũng không có tìm thấy Liên Đóa Nhi, thậm chí đã hỏi thăm khắp thôn trang, trên trấn Thanh Dương cũng không có người nào thấy qua cô nương nhỏ như Liên Đóa Nhi.

Hiện tại tất cả mọi người đã ăn điểm tâm xong rồi tản đi hết, Liên Thủ Nghĩa và hai đứa con trai về Đông sương phòng ngủ bù. Nhưng Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ còn chưa có trở lại, hai người bọn họ là cẩn thận nhất, cũng không biết có tìm ra không.

“ Không nhìn thấy cha.” Tiểu Thất kiễng chân lên nhìn một hồi, có hơi thất vọng đáp.

Đứng ở trên nóc nhà, phạm vi nhìn trống trải hơn rất nhiều, thoáng cái có thể nhìn ra chỗ rất xa. Nhưng xung quanh thôn trang có núi, có cây cối, không nhất định địa phương nào cũng đều nhìn thấy.

“ Có lẽ cha đang trên đường trở lại, ta không nhìn thấy.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Tiểu Thất liền gật đầu.

“ Ta trước làm việc đã.” Liên Mạn Nhi kêu tiểu Thất.

Hai tỷ đệ đem mấy cái nắp chậu trải hết ra nóc nhà, sau đó đem túi đậu phộng mở ra để lên mấy cái nắp,hôm nay khí trời rất tốt, mặt trời rất nắng, đậu phộng phơi khô là có thể,cũng không kém hiệu quả sấy khô là mấy.

“ Mạn Nhi, Tiểu Thất, hai người sao lại chạy lên nóc nhà đi?” Liên Chi Nhi và Ngũ Lang mang thùng nước từ ngoài sân tiến vào. Liên Chi Nhi vừa ngẩn đầu đã thấy Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đứng trên nóc nhà rồi, nàng lập tức nóng nảy “ Không phải đã nói chờ tỷ và Ngũ Lang trở lại sao, hai người các muội lá gan cũng thật lớn.”

Liên Thủ Tín không có ở nhà, một chum nước cũng không có, nên hai người Liên Chi Nhi và Ngũ lang phải đi mang nước về. Trước khi đi đã dặn dò đợi các nàng trở lại, nàng và Ngũ Lang sẽ đi phơi, là lo lắng cho Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất còn nhỏ không yên lòng làm cho các nàng lên chỗ cao như vậy.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đều cười.

“ Di, xe ngựa đến cửa nhà chúng ta kìa.” Liên Mạn Nhi nghe tiếng của xe ngựa ngoài cửa lớn liền đứng lên xem. Chiếc xe ngựa vừa rồi đã đi tời cửa lớn Liên gia. Liên Mạn Nhi nhìn xe ngựa không thấy dấu hiệu của Tống gia, trong lòng có chút kỳ quái. Liên Hoa Nhi đi cửa hàng của Tống gia trị thương,tại sao lúc trở về Tống gia lại không đưa xe ngựa chở họ về.

“ Đại bá, đại thẩm và Hoa Nhi tỷ đã trở lại.” Liên Mạn Nhi lớn tiến hướng chính phòng hô lên.

Liên Kế Tổ vội vàng cùng Tưởng thị từ trong nhà đi ra. Liên Thủ Nhân từ trong xe nhô đầu ra được Liên Kế Tổ vịn xuống xe, tiếp theo hai người xoay người lại tiếp Liên Hoa Nhi, cuối cùng là Cổ thị do Tưởng thị giúp xuống tới.

Liên Mạn Nhi và tiểu Thất từ nóc nhà xuống tới nhìn một nhà đại phòng đi vào chính phòng.

“ Không biết đùi Hoa Nhi trị như thế nào rồi?” Liên Chi Nhi nhỏ giọng hỏi.

Cổ thị sắc mặt không phải quá tốt. Còn Liên Hoa Nhi thì lại cúi đầu, không nhìn thấy mặt của nàng. Cái bộ dáng này, tình hình hẳn là không tốt rồi, không đạt tới hiệu quả lúc đầu các nàng dự tính.

“ Bọn họ còn không biết không thấy Liên Đóa Nhi kia…” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút liền nói. Trong lòng nàng cảm thấy kỳ quái, Cổ thị bọn họ làm sao nhanh như vậy đã trở lại. Nếu như lúc trước, bọn họ không có cớ cũng phải tìm ra cớ để mà ở trong huyện thành nhiều hơn một chút, làm sao lần này lại hấp tấp chạy trở về. Tam thập lý Doanh tử cách huyện thành là ba mươi dặm lộ trình, Liên Thủ Nhân bọn họ trở về lúc này có nghĩa là trời còn chưa sáng liền từ huyện Cẩm Dương đi ra.

Thật là kỳ quái.

Liên Mạn Nhi còn không có nghĩ ra vì sao, chỉ nghe thấy Liên Thủ Nhân và Cổ thị trong chính phòng cùng la hoảng lên. Tiếng của Cổ thị vừa giận vừa sợ. Nguyên lai là họ đem Liên Hoa Nhi vào Tây sương phòng, sau đó đi ra Đông sương phòng biết được Liên Đóa Nhi mất tích.

“ Tam thúc và Tứ thúc cùng một ít người còn chưa trở lại, cò lẽ là có thể mang Đóa Nhi về.” Liên Kế Tổ an ủi Cổ thị.

“ Mạng của ta thật là khổ, Hoa Nhi thì bị thương, Đóa Nhi thì…” Cổ thị khóc nấc lên.

Liên lão gia tử và Chu thị mặt âm trầm, Tưởng thị ở bên cạnh yên lặng lau nước mắt, mọi người trong phòng không nói lời nào.

“ Ta đây đi chưa tới một ngày, sao con gái ngoan của ta…”

“ Khóc cái gì mà khóc, là chúng ta hợp lại đem Đóa Nhi làm mất, là chúng ta phải xin lỗi ngươi?” Chu thị từ ngày hôm qua vẫn bận đến bây giờ, nghe thấy lời nói của Cổ thị mang theo gai liền giận “ Vợ lão đại, hôm qua vợ Kế Tổ nói với con không tìm thấy Đóa Nhi, con không xem ra gì, khi đó không đi tìm cũng không nói với chúng ta một tiếng, con bây giờ còn mặt mũi khóc?”

Cổ thị nghe lời Chu thị liền thay đổi sắc mặt, đem miệng che lại phát ra tiếng khóc rầu rĩ cũng không dám nói gì nữa.

“ Đóa Nhi có thể đi đâu được, nó vẫn còn là một đứa bé.” Liên Thủ Nhân ngồi đó nhướng mày.

Lúc này liền nghe thấy cửa lớn vang lên, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Nghĩa mang theo mấy người trở lại.

Chính phòng nghe thấy động tĩnh, đoán được bọn họ trở lại liền từ trong nhà đi ra. Cổ thị tuy là có đôi chân bó nhưng là ngừoi thứ nhất đi ở phía trước. Đợi nàng thấy rõ những người tiến vào đều là nam nhân trong thôn mà không có liên Đóa Nhi lập tức khóc xụi lơ trên đất. Tưởng thị vội vàng tiến lên đỡ Cổ thị lại bị Cổ thị đẩy ra. Tưởng thị cúi thấp đầu, là Hà thị lôi Cổ thị từ mặt đất dậy.

“ Nói không chừng là chính nàng trốn đi rồi, qua vài ngày nữa sẽ trở lại.” Hà thị nói.

Lời này dĩ nhiên không an ủi được Cổ thị, chỉ là đổ thêm dầu vào lửa.

“Mấy người chúng ta tìm một đêm không ngừng, Tiểu An, Đại An tìm khắp một lượt…” Liên Thủ Tín thở dài nói. Trên mặt của hắn bám đầy bụi, ống quần, giày và lòng bàn chân cũng toàn là bùn, khá hơn một chút thì dính đầy lá cây, cái tai xanh mét. Liên Thủ Lễ và mấy người trung niên đi theo tìm cũng không sai biệt lắm.

Tìm một đêm như vậy còn không có tìm được, như vậy nếu như Liên Đóa Nhi không chết thì cũng là bị bắt cóc rồi, trừ cái đó ra cơ hồ không còn nguyên do khác.

Cổ thị trong họng lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua liền xỉu rồi.

“ Đỡ mẹ con vào phòng nghỉ ngơi trước đi.” Liên lão gia tử vội nói.

Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị cùng nhau vội vàng đưa Cổ thị vào tây phòng.

“ Thổi lửa nấu cơm.” Liên lão gia tử nói với Chu thị. Xong quay qua nói với mấy người trung niên “ Mọi người đã mệt mỏi một đêm rồi trước ăn miếng cơm nóng cái đi.”

Mấy người trung niên đều nói không cần.

“ Vậy không được, sao lại không ăn cơm, nếu không ăn chính là xem thường lão thúc ta đây.” Liên lão gia tử liền nói.

Mọi người trong thôn hỗ trợ, đều không lấy tiền công nhưng ước định là nuôi cơm, hơn nữa thức ăn chuẩn bị càng tốt, chủ nhà và người hỗ trợ đều sẽ có mặt mũi. Mấy người trung niên khiêm nhượng một phen sau cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói về nhà trước rửa qua sau đó trở lại ăn cơm.

Chỉ còn lại người Liên gia. Liên Thủ Nghĩa cũng bị đánh thức đến chính phòng cùng người trong nhà thương lượng nên làm sao.

“ Phụ thân, nương, bất kể như thế nào cũng phải tìm Đóa Nhi trở về.” Cổ thị lúc này đã tỉnh lại khóc nói.

Liên lão gia tử mặt âm trầm không nói gì. Trong thôn có thể giúp thì ngày hôm qua đều đã tới. Đều tìm một đêm, người cũng không phải làm bằng sắt, tổng phải nghỉ ngơi ới được, Liên lão gia tử rất khó mở miệng lại nhờ người ta.

“ Con đi tìm lần nữa.” Liên Thủ Tín nói.

“ Con cũng vậy.” Liên Thủ Lễ nói.

“ Con đây cũng đi.” Liên Thủ Nghĩa nhìn hai bên một chút rồi nói.

“ Chỉ có các ngươi ba người cũng không làm gì được.” Liên Thủ Nhân linh cơ vừa động nhìn về phía Liên Thủ Nghĩa “ Chúng ta tìm trong thôn không thấy người vậy…. cậu của Nhị lang không phải ở Tây thôn sao, cách cũng không xa, để cậu hắn nhờ người trong thôn họ tìm giúp xem sao.”

Liên Thủ Nghĩa và Hà thị liếc nhau một cái.

“ Này đang mùa thu hoạch nhà ai cũng đều bận rộn.” Hà thị có chút làm khó nói.

“ Bất kể bận rộn làm sao, chuyện Đóa Nhi là lớn nhất, huynh đệ ngươi nếu không giúp đỡ ta cùng hắn tuyệt giao.” Liên Thủ Nghĩa lớn tiến nói.

“ Tốt, tốt, Nhị đệ làm được chuyện.” Liên Thủ Nhân liền cảm kích nói.

“ Đại ca, cậu hắn đệ đây làm chủ, muốn người ở thôn khác đi tìm người, nhà chúng ta lại không lui tới nhà người ta ai cũng bận rộn chuyện thu hoạch sợ là không được a.”

“ Chuyện này, vậy phải làm sao?” Liên Thủ Nhân không nghĩ tới Liên Thủ Nghĩa còn có thể chuyển ngoặt như vậy.

“ Ta xuất tiền công.” Cổ thị nói.

Ăn cơm xong, lần này đến giày Liên Thủ Tín cũng không đổi lại cùng với Liên Thủ Lễ mang theo mấy tiểu tử nguyện ý hỗ trợ đi tìm Liên Đóa Nhi. Trong túi quấn Liên Thủ Nghĩa có xâu tiền Cổ thị cho, cùng với Hà thị và mấy đứa trẻ con đi qua Tây thôn, sau đó Tứ Lang quay trở lại nói cậu hắn đã nhờ người tản ra mọi nơi tìm Liên Đóa Nhi.

Lúc trời dần dần tối đen, Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ trở về trước tiếp theo là Liên Thủ Nghĩa, đều không tìm được Liên Đóa Nhi.

Trong lòng mọi người đều hiểu, đã mất tích lâu như vậy đã không tìm được Liên Đóa Nhi nữa rồi.

Tây phòng chính phòng, Cổ thị ốm yếu nằm trên giường gạch. Tưởng thị bên ngoài rón rén đi tới rót một chén trà đưa cho Cổ thị.

“ Mẹ, uống chén trà đi.”

Cổ thị nâng lên mí mắt một tay đánh rớt chén trà trên tay Tưởng thị, chén trà rớt xuống đất bể làm vài miếng đồng thời Tưởng thị cũng kinh hô ra tiếng. Nước trà nóng văng lên tay nàng nhất thời một mảng đỏ lên, vành mắt Tưởng thị cũng đỏ theo.

“ Uống trà cái gì, nếu như Đóa Nhi có bị làm sao, ta cũng không cần sống nữa.” Cổ thị nói.

Ánh mắt Tưởng thị lóe lên một cái, không lên tiếng đi thu thập mảnh sứ vỡ trên đất.

“ Mẹ, cái nhà này lại không có người ngoài, nếu không phải Đóa Nhi tự đi còn có thể có ai lôi nó đi sao.là nó không hiểu chuyện cùng đại tẩu có quan hệ gì, trong lòng đại tẩu cũng không chịu nổi.” Liên Hoa Nhi đột nhiên mở miệng nói.

Từ khi trở lại Liên Hoa Nhi vẫn ngồi yên trên giường gạch, đây là câu nói đầu tiên.

Tưởng thị có chút giật mình, cũng có chút cảm kích.

“ Mẹ, là con không tốt, mẹ muốn đánh con cũng không có câu oán hận.” Tưởng thị khóc lên nói.

Cổ thị nhìn nhìn Liên Hoa Nhi, lại nhìn Tưởng thị, thật sâu thở dài.

“ Nguyệt Nga, mẹ không có oán con. Chính là trong lòng khó chịu, làm trò trước mặt ông bà nội con, mẹ còn phải chịu đựng, là do các con bên cạnh mới có thể lộ ra.” Cổ thị ngồi dậy lau nước mắt nói “ Sau này a, hai người các con có con gái liền hiểu.”

Tây sương phòng, lúc Liên Thủ Tín trở lại cơm cũng chưa ăn, vẫn để nguyên quần áo nằm ở đầu giường đặt xa lò sưởi ngủ thiếp đi.

Trương thị, Liên Mạn Nhi, mấy mẹ con ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi thấp giọng nói chuyện.

“ Tứ tẩu.” Một thanh âm ở ngoài cừa nói vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi