Edit: Rabitdễthương
Beta: Sakura
“Ai thế?” Trương thị lên tiếng, sợ đánh thức Liên Thủ Tín, cũng không dám lớn tiếng.
“Là thím Xuân Trụ.” Tiểu Thất leo đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói.
“Nhanh mời thím Xuân Trụ con vào.” Trương thị nói.
Liên Chi Nhi vội vàng từ trên giường gạch nhảy xuống, đi ra ngoài tiếp thím Xuân Trụ vào.
“Tứ ca ngủ rồi? Ai ôi!!!, nếu không tiện, ngày mai ta lại đến a.”
Thím Xuân Trụ tiến vào nhìn thấy Liên Thủ Tín đang ngủ bên đầu giường
đặt xa lò sưởi, rất hiểu chuyện mà giảm thấp giọng nói xuống.
“Sợ cái gì, hắn ngủ kệ hắn, ta nói kệ ta.” Trương thị cười nói, “Nhìn bộ dạng hắn ngủ, sét đánh hắn cũng không có tỉnh lại.”
Thím Xuân Trụ lúc này mới cười ở bên mép giường ngồi xuống.
“Xuân Trụ nhà ta cũng thế, sau khi về đến nhà, mặt cũng không có rửa, sẽ đem giầy cởi ra, cũng mặc kệ quần áo có sạch hay không, ngã đầu đi
ngủ, tới gọi hắn dậy dùng cơm, hắn đều không trả lời.” Thím Xuân Trụ
nói.
Đêm qua, Xuân Trụ chính là theo chân Liên Thủ Tín cùng một chỗ, buổi
sáng hôm nay ăn xong bữa cơm, lại cùng Liên Thủ Tín đi ra ngoài tìm một
ngày.
“Lần này thế nhưng làm phiền toái Xuân Trụ rồi.” Trương thị nói.
“Ta ở cách vách, phiền toái cái gì.” Thím Xuân Trụ nói.
“Đợi ngày mai, đều nghỉ ngơi qua một chút, ông nội bọn nhỏ ở phòng
trên nói, phải hảo hảo mà mời Xuân Trụ bọn họ đến.” Trương thị nói. Lời
này Liên lão gia tử cũng không có nói, nhưng dựa theo cấp bậc lễ nghĩa,
có lẽ sẽ an bài như vậy.
“Ta đều là người một nhà, cái gì cũng dễ nói, không tìm được Đóa Nhi, phòng trên các ngươi khẳng định sẽ không yên lòng, coi như xong đi.”
Thê tử Xuân Trụ nói.
“Cho dù phòng trên không chuẩn bị, ta cũng phải chuẩn bị một bàn, đến lúc đó ngươi mang Xuân Yến và Xuân Ni tới.” Trương thị nói, “Vừa vặn
giúp đỡ ta nấu cơm. Mấy người Xuân Trụ, lần này đi theo cha bọn nhỏ, có
thể là mệt muốn chết rồi. Cha bọn nhỏ trở về nhắc đi nhắc lại cả buổi.
Nói ta phải thực lòng, làm cho người cảm thấy trong lòng nhiệt tình.”
Mấy người đi theo Liên Thủ Tín ra ngoài, bình thường quan hệ với Liên Thủ Tín không tệ. Trương thị sớm đã có ý định. Nếu như phòng trên không mời, nhà bà sẽ tự mời.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe Trương thị nói chuyện, trong lòng âm
thầm gật đầu. Trương thị ở phương diện đối nhân xử thế luôn suy nghĩ vô
cùng chu đáo. Dùng thổ ngữ nông thôn mà nói, chính là trọng nhân tình.
Người như vậy, ở nông thôn rất được lòng người. Tính tình Liên Thủ Tín
và Trương thị lại tốt, ở Tam Thập Lý doanh tử rất có nhân duyên.
“Vậy cũng được.” Thím Xuân Trụ nghe Trương thị nói như vậy, là coi bà như người một nhà, cũng rất sảng khoái mà đáp ứng.
“Nhị ca bọn họ…” Thím Xuân Trụ hướng Đông sương phòng nhìn thoáng
qua, đương nhiên là nhìn không thấy cái gì, nhưng Trương thị lập tức
hiểu rõ, ý tứ của thím Xuân Trụ nói với bà.
“Vừa ăn cơm xong. Đều ở phòng trên, nói là cùng đại bá bọn nhỏ hạch
toán tiền công mời người.” Trương thị nói tiếp, “Nghe nói mời ba bốn
chục cá nhân.”
Thím Xuân Trụ xê dịch thân thể đến bên cạnh Trương thị.
“… Tam ca cùng Tứ ca là người thành thật, Thím Xuân Trụ nói, “Bên
kia… Nhị ca bên kia, không phải đi thôn Tây tìm Hà lão cữu sao, tìm mấy
người Hà lão cữu, nhiều nhất là mười người, đều có quan hệ tốt với hắn.”
Nói đến đây, thím Xuân Trụ dừng lại không nói.
Liên Thủ Nghĩa nói ba bốn chục người là báo cáo số lượng láo? Liên Mạn Nhi lập tức ý thức nói.
Trương thị lại suy nghĩ khác.
“Đều là người của Hà lão cữu hay sao? Cái kia, có thể có thể tin được không.” Trương thị nói.
Thanh danh Hà lão cữu cũng không tốt lắm, nói đơn giản, chính là hết ăn lại nằm, làm việc có chút không đàng hoàng.
“Ai nói không phải. Tứ tẩu còn không biết đó thôi, chính là chút ít
người. Nói là đi tìm Liên Đóa Nhi, người ta lập tức ra thôn, ở bờ sông
đi lòng vòng, bỏ chạy đi trấn trên uống rượu rồi.” Thím Xuân Trụ nói.
“Vậy nhị ca cũng đi hả?”
“Nhị ca ngược lại là không có đi, hắn vừa đến nhà Hà lão cữu, không
có đi ra ngoài, liền một mực ngủ đến khi mặt trời xuống núi, chuyện này không trở lại cho hay à?”
“Có việc này?” Trương thị lắp bắp kinh hãi, “Thím Xuân Trụ, ngươi là nghe ai nói vậy?”
“Ta đi tiệm tạp hóa miếu đầu mua đồ, gặp vợ của Trương Trung ở thôn
tây. Chúng ta nhận thức, nói chuyện hai câu, là nàng nói với ta đấy.”
Thím Xuân Trụ đáp.
Thím Xuân Trụ và Trương thị thở dài một hơi, lại nói hai cậu chuyện phiếm, rồi rời đi.
… …
Sáng ngày thứ hai, mấy người Liên Mạn Nhi thức dậy sớm, ăn điểm tâm
xong, ngày hôm qua đã thu dọn đậu phộng vào trong rổ , tính đi trấn
Thanh Dương.
“Mẹ, chúng ta đi chợ, mẹ xem, có muốn mua cái gì không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Mẹ không cần mua cái gì cả.” Trương thị nói, “Các con đi sớm về sớm, cẩn thận một chút. Nếu đậu phộng bán không được thì mang về, để trong
nhà ăn. Hiện tại trong nhà cũng không cần dùng tiền.”
Đây là Trương thị sợ bọn họ bán không hết đậu phộng, sốt ruột phát hỏa, nên trước tiên ngăn ngừa.
“Yên tâm đi mẹ, vậy không có việc gì chúng con đi nha.”
Bốn đứa trẻ con mang theo rổ đậu phộng đi tới trấn Thanh Dương. Tiến
vào phiên chợ, đã có nhiều sạp hàng bán đồ dọn xong. Đa số sạp bán đồ ăn bày ở phiên chợ phía đông, Liên Mạn Nhi nhìn chung quanh một chút, đặt
rổ đậu phộng ở bên cạnh một cửa hàng bán kẹo đường và điểm tâm.
Người càng ngày càng đông, cũng có người đi qua trước mặt các nàng, nhưng không người dừng lại.
“Ta không thể cứ đứng ngốc ở đây, ta phải hô to.” Liên Mạn Nhi nói.
Liên Chi Nhi và Ngũ Lang liếc nhau một cái, đều có chút ngượng ngùng, Tiểu Thất là không biết thét to thế nào.
“Bán đậu phộng đây, đậu phộng cực kỳ ngon, mười văn tiền nửa cân, hai mươi văn tiền một cân đây.” Liên Mạn Nhi dẫn đầu hô to.
Liên Chi Nhi cảm thấy thú vị nhìn Liên Mạn Nhi, lại cảm thấy có chút ngượng ngùng, lập tức che mặt.
Tiểu Thất nhỏ tuổi nhất, lại học nhanh nhất, học theo Liên Mạn Nhi
bắt đầu thét to. Ngũ Lang ho khan hai tiếng, cũng giật cuống họng hô
theo.
“Đại tỷ, tỷ thế nào không thét to.” Tiểu Thất cảm thấy cái này rất mới lạ, hỏi Liên Chi Nhi.
“Tỷ, tỷ có chút không mở miệng được.” Liên Chi Nhi không có ý tứ mà nói.
“Tỷ, tỷ không cần thét to. Tỷ một hồi cân đậu phộng cho tốt là được.” Liên Mạn Nhi nói. Liên Chi Nhi đã mười bốn tuổi, cô nương thẹn thùng
không dám mở miệng, Liên Mạn Nhi quyết định không làm khó dễ nàng.
“Đậu phộng này bao nhiêu tiền một cân, sao không rang?” Một người đàn ông trung niên đi tới, hỏi.
Liên Mạn Nhi thấy người này ăn mặc tơ lụa, trên đầu còn cắm trâm vàng, bộ dáng như kẻ có tiền.
“Đại thúc, đậu phộng của chúng ta, so với đậu phộng rang ăn ngon hơn, cũng chỉ có hai mươi văn tiền một cân, để nhắm rượu tốt nhất.” Liên Mạn Nhi vội nói, “Tiểu Thất, đệ lấy một nắm lấy cho vị đại thúc này nếm
thử.”
“Ai.” Tiểu Thất nghe lời mà bắt một nắm đậu phộng đưa cho người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên nhận lấy, mở một hạt đậu phộng ra, đem hạt đậu phộng ném vào trong miệng.
Liên Mạn Nhi quan sát biểu tình trên mặt hắn, không mất thời cơ mà tiếp tục chào hàng.
“… Dùng hơn ba mươi loại hương liệu mới làm được, đại thúc ngươi xem, nước nấu đậu phộng làm cho đậu phộng sạch không bị dơ tay, đậu phộng
rang, ăn vào miệng và tay đều đen, ngươi xem ăn đậu phộng của chúng ta
rất sạch, hương vị cũng tất nhiên so với đậu phộng khác tốt hơn.”
Người đàn ông trung niên ăn hết mấy hạt, ngay tại thời điểm Liên Mạn
Nhi cho rằng hắn chỉ là “Ăn thử”, người nọ rốt cục nhẹ gật đầu, đem đậu
phộng không ăn ném trở lại trong giỏ xách.
“Vị coi như không tệ.” Hán tử trung niên nói.
“Đại thúc, mua một chút về nhà nhắm rượu ăn, nếu không thì mua về cho đại thẩm cùng mấy ca ca tỷ tỷ nếm thử cũng được.” Liên Mạn Nhi lập tức
nói.
“Tiểu nha đầu rất hiểu chuyện. Được, cho ta hai cân.” Người đàn ông trung niên nói.
“Được.” Liên Mạn Nhi vội vàng trả lời, nàng quả nhiên không nhìn lầm, đó là một ông chủ có tiền hơn nữa lại hào phóng.
Liên Chi Nhi cân hai cân đậu phộng lên cao cao, Liên Mạn Nhi ở bên
thêm đậu phộng vào.Nhị Lang ở một bên lấy lá cây từ trong giỏ mở lớn ra, đem đậu phộng gói kỹ lưỡng lại rồi đưa tới cho hán tử.
Người đàn ông đếm bốn mươi văn tiền đưa qua, Ngũ Lang vội vàng thu.
“Đại thúc đi thong thả, ăn ngon thì nhớ trở lại mua nữa nha.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Người đàn ông trung niên nở nụ cười ha ha hai tiếng, rời đi.
“Hóa ra thật sự có thể bán được nhiều tiền như vậy a.”
Nhìn bốn mươi văn tiền trong túi, trên mặt bốn đứa trẻ con đều lộ ra
kinh hỉ. Lần đầu khai trương đã kiếm được tiền, đây là điềm tốt.
“Mạn Nhi, có phải trước khi bán đậu phộng, đều cho người ta nếm thứ
trước hay không?.” Thừa dịp không có người mua, Ngũ Lang hỏi Liên Mạn
Nhi.
“Ừ, cái này còn phải nhìn.” Liên Mạn Nhi làm như có thật mà nói, “Phải xem người.”
Đậu phộng của bọn họ bán hai mươi văn tiền một cân, có thể đổi hai cân gạo rồi, hộ nông dân bình thường khẳng định không nỡ mua.
“… Nhìn qua thấy là người có tiền, nhìn thấy đã muốn mua, ta cho hắn
một chút để ăn thử.” Chính là đầu tiên phải dùng con mắt, sàng lọc khách hàng tiềm năng.
“Vậy, khẳng định cũng có người nếm thử không mua.” Ngũ Lang nói.
“Loại người này đương nhiên là có, cho nên ta mới nói Tiểu Thất lấy đậu phộng cho bọn họ a.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“À? A!” Liên Chi Nhi và Ngũ Lang cùng nhìn về phía Tiểu Thất, từ đầu
Tiểu Thất nhìn tới tay Tiểu Thất, thì đều bừng tỉnh đại ngộ.
“Trong mấy người chúng ta, thì tay Tiểu Thất là nhỏ nhất.” Liên Mạn Nhi cười, tay Tiểu Thất cầm mấy hạt đậu phộng đã đầy rồi.
“Tiểu Thất, đệ phải nhớ kỹ, một lần không được lấy quá nhiều, mấy hạt là đủ rồi.” Liên Mạn Nhi lại dặn dò Tiểu Thất.
“Ừm.” Tiểu Thất gật đầu, biểu thị nhớ kỹ.
“Đậu phộng phải cho người ta nếm, lại cân cao cao lên là được, Mạn
Nhi muộii thế nào còn thêm vào mấy hạt thế vậy ta không lỗ sao?” Liên
Chi Nhi lại hỏi.
Mua đồ đều có một loại tâm lý như vậy, thêm vào một ít đã cảm thấy
lợi ích thực tế, chiếm được tiện nghi. Thêm vào một ít, sẽ lưu lại cho
khách hàng một loại ấn tượng tốt, cũng bởi vậy đổi về sau sẽ có rất
nhiều khách hàng quen.
“Cho mỗi một người khách hàng kiếm được một chút lợi, nhưng hắn mua
nhiều mấy lần, càng nhiều người đến mua, chúng ta có thể kiếm lợi càng
nhiều.” Liên Mạn Nhi nói.
Mấy người đứa trẻ đều rất thông minh, nghĩ nghĩ, lập tức đã rõ ràng.
Liên tiếp bán đi vài cân đậu phộng, Liên Mạn Nhi cảm thấy bọn người
Liên Chi Nhi đều thuần thục, nhìn thời gian, Vương Ấu Hằng có lẽ đã ăn
xong điểm tâm.
“Muội muốn tặng đậu phộng cho Ấu Hằng ca .” Liên Mạn Nhi mang cho Vương Ấu Hằng một rổ đậu phộng, hướng bên ngoài phiên chợ đi.
Mới vừa đi tới cửa phiên chợ, đã thấy Liên Chi Nhi từ phía sau vội vã đuổi theo.