TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Đúng vậy.” Nghe Liên Mạn Nhi nói thế, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều gật đầu. Hôm nay thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp như vậy, loại thái bình và an nhàn này không thể từ trên trời rơi xuống. Đây là bao đời trước dùng nhiệt huyết và mồ hôi đổi lấy, giờ đây cần những người đời sau bảo vệ.

Nghe tin biên thành có hành động lạ, dù không thể tự mình ra trận thì bọn họ cũng muốn làm vài chuyện trong khả năng của mình. Vì mình, vì mọi người, vì quê hương.

Khác với những người ở vùng trung tâm Trung Nguyên hầu như không bị chiến loạn liên lụy, phủ Liêu Đông có vị trí địa lý như vậy, những chuyện xưa về tổ tiên hăng hái chiến đấu, tắm máu quân thù thời chiến loạn từ bao đời nay đã truyền xuống. Những người ở nơi này có một loại nhiệt huyết đặc biệt từ trong xương.

“Được.” Trầm Lục gật đầu.

Sở tiên sinh ngồi một bên đưa tay vuốt chòm râu, khóe miệng mỉm cười. Gia đình học trò của mình có thể suy nghĩ được như vậy, trong lòng ông rất vui.

“Những ngày qua phủ thành rất náo nhiệt, mọi người có thể chơi thêm mấy ngày.” Trầm Lục cầm chén trà uống một ngụm rồi lại hỏi Liên Mạn Nhi: “Những ngày qua nhà nàng có kế hoạch gì không?”

“Chúng ta định qua hai mươi tháng giêng sẽ quay về.” Liên Mạn Nhi không giấu giếm, nói kế hoạch của mình với Trầm Lục: “Những ngày qua làm phiền Sở tiên sinh đã dạy học cho Tiểu Thất rồi. Còn nữa, chúng ta định mở học đường trong thôn, chuyện này chắc Lục gia đã biết?”

“Ừ.” Trầm Lục gật đầu: “Vừa rồi Ngũ Lang đã nói với ta, gọi là học đường Khai Minh, ừm… rất tốt.”

“Nghèo chỉ biết lo thân mình, thành đạt rồi nên giúp cả thiên hạ.” Sở tiên sinh vừa vuốt chòm râu vừa nói một câu, hiển nhiên vô cùng tán thưởng hành động này của nhà Liên Mạn Nhi: “Xây dựng học đường là việc thiện vô cùng lớn.”

“Lần này chúng ta tới phủ thành muốn mời một vị tiên sinh họ Khúc, do Lỗ tiên sinh đề cử. Ngoài ra còn muốn mời thêm một hai vị tiên sinh nữa đến học đường dạy.” Liên Mạn Nhi nói với Trầm Lục.

“Ta biết vị Khúc tiên sinh này.” Trầm Lục nghe xong, nghĩ một lúc rồi nói: “Dù nhà nàng có thư của Lỗ tiên sinh rồi ta sợ vẫn hơi khó khăn. Sở tiên sinh và Khúc tiên sinh có chút giao tình, không bằng làm phiền Sở tiên sinh cùng đi, chắc sẽ được như dự tính.”

“Việc nghĩa không thể chối từ.” Sở tiên sinh vô cùng thoải mái đồng ý.

Nếu Sở tiên sinh đi cùng nhà họ mời Khúc tiên sinh thì Sở tiên sinh không chỉ đại diện cho riêng cá nhân ông nữa mà là ý của Trầm Lục, cũng là thái độ của Trầm phủ với chuyện này.

“Về phần nhà nàng định mời thêm hai vị tiên sinh thì nên hỏi ý kiến Sở tiên sinh xem sao.” Trầm Lục lại nói: “Tiên sinh dạy ở học đường tất nhiên phải có học vấn tốt. Hơn nữa nhân phẩm cũng phải tốt.”

Mà Sở tiên sinh là một nhà nho già sống ở phủ thành đã lâu, tất nhiên biết được ai là người tài. Lúc đến, Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang đã muốn mời Sở tiên sinh giúp đỡ, giờ có Trầm Lục căn dặn như vậy, mọi chuyện càng dễ giải quyết hơn.

“Còn chuyện gì muốn làm nữa không?” Trầm Lục lại hỏi Liên Mạn Nhi.

Rốt cuộc Liên Mạn Nhi phát hiện, là vì Trầm Lục biết mình không thể ở lại phủ thành lâu nên muốn nhanh chóng giúp Liên Mạn Nhi giải quyết hết chuyện ở phủ thành.

Thật ra những chuyện này đều là việc nhỏ. Sợ rằng lúc bình thường Trầm Lục cũng không thèm để ý, căn bản không cần hắn ra mặt. Đây là Trầm Lục sợ bọn họ gặp phải việc gì khó khăn ở phủ thành nên phòng ngừa rắc rối xuất hiện sao?!

Khó được khi hắn ở đây, trong lúc cấp bách còn ân cần như thế, tâm Liên Mạn Nhi hơi xao động. Nàng nhìn Trầm Lục một cái thật nhanh rồi khẽ rũ mắt xuống.

“Có chuyện gì khó làm sao?” Trầm Lục không thấy Liên Mạn Nhi trả lời, lại thấy nàng có bộ dáng muốn nói rồi lại thôi nên hiểu lầm.

“Cũng không có.” Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục, cười nói: “Lần này nhà tiểu nữ tới đây là có hai việc, thứ nhất là chuyện Tiểu Thất thi học trò nhỏ, thứ hai là việc mở học đường.”

Về phần mua ruộng đất và cửa hiệu mặt tiền Liên Mạn Nhi không muốn nói ra, tránh làm Trầm Lục nhọc công. Những chuyện kia các nàng có thể tự xử lý được.

“Có việc cứ nói.” Trầm Lục liền nói: “Những lúc ta không ở phủ thành, nhà nàng cứ đi tìm Chung quản sự.”

Lại nói chuyện một lúc, Liên Mạn Nhi âm thầm ra hiệu với Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, cả nhà liền đứng dậy cáo từ. Đêm đã khuya, Liên Mạn Nhi nghĩ nên để Trầm Lục sớm nghỉ ngơi, dù sao sợ là cái tết này hắn đã phải trôi qua trong vất vả.

Trầm Lục cũng không giữ họ lại, chỉ đứng lên đi theo họ ra khỏi thư phòng. Vừa đi tới cửa liền có nha đầu cầm áo khoác lông chồn và mũ đi tuyết tới.

“Đi lấy áo khoác và ô tới đây, sai hai người đưa Sở tiên sinh về tiểu viện.” Trầm Lục vừa mặc áo khoác, đội mũ tuyết vừa nói.

Lập tức liền có hai tiểu nha đầu cầm ô và áo khoác tới hầu hạ Sở tiên sinh xuống lầu trước.

Cả nhà Liên Mạn Nhi thấy Trầm Lục mặc kiểu này, biết hắn muốn xuống lầu nên lui sang một bên.

“Lục gia chuẩn bị ra ngoài hay về ngủ vậy?” Liên Mạn Nhi cười hỏi một câu.

Ánh mắt Trầm Lục nhìn về phía khuôn mặt Liên Mạn Nhi, giống như đang suy nghĩ gì đó. Bên ngoài lầu tuyết còn đang rơi, bông tuyết rải rác nhàn hạ nhảy múa uốn lượn theo làn gió trong không trung. Bởi Liên Mạn Nhi đang nghiêng người đứng cạnh lan can nên vài bông tuyết bay vào trong lầu rơi xuống mặt nàng.

Trầm Lục giơ tay lên che đi khuôn mặt Liên Mạn Nhi, hai bông tuyết chạm vào ngón tay Trầm Lục tan chảy trong nháy mắt. Nhưng vẫn có một bông tuyết rơi xuống giữa lông mày của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy mi tâm chợt lạnh, tiếp theo liền thấy bàn tay của Trầm Lục vươn tới trước mắt. Theo bản năng Liên Mạn Nhi mở lớn hai mắt. Hàng mi dài cong vút cứ như vậy lướt nhẹ qua lòng bàn tay của Trầm Lục.

Trầm Lục chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, trong lòng giống như bị một chiếc lông tơ nhẹ nhàng quét qua. Cảm giác này… tay Trầm Lục liền dừng lại.

Trầm Lục cúi đầu, Liên Mạn Nhi ngẩng đầu, một mắt nheo lại, một mắt mở to, hai cặp mắt nhìn nhau, đều thấy sóng ngầm trong mắt đối phương. Đó chắc chắn là cảnh sắc đẹp đẽ nhất đêm tuyết này.

Mắt Liên Mạn Nhi nhấp nháy hai cái, hai chân lui về phía sau. Trầm Lục lại không lui bước, hắn thậm chí không hạ tay xuống mà vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi vội vàng nhìn về phía sau, cả nhà đều đang ngắm đèn bên ngoài, không hề chú ý tới bên này. Liên Mạn Nhi thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới liếc Trầm Lục một cái.

Giữa lông mày Trầm Lục mang theo ý cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn.

Lúc này cuối cùng tiểu nha đầu đi lấy ô đã tới. Tối nay nhà Liên Mạn Nhi tới dự tiệc không nghĩ rằng trời sẽ có tuyết nên không mang theo ô.

Trầm Lục đi phía trước, nhà Liên Mạn Nhi đi phía sau, xuống khỏi Phượng Hoàng Lâu.

“Ta muốn đi chợ đèn hoa xem một chút, hình như cũng thuận đường về nhà của các ngươi, có muốn đi cùng không?” Sau khi xuống lầu, Trầm Lục đứng lại nói với nhà Liên Mạn Nhi.

Thì ra không phải muốn đi nghỉ ngơi, cũng không phải có việc cần làm mà là muốn đi dạo một vòng chợ hoa đăng. Cũng đúng, dù Trầm Lục quyền cao chức trọng, luôn luôn bận rộn thì hắn vẫn còn là một người trẻ tuổi.

“Chuyện này…” Nhà Liên Mạn Nhi nhìn nhau, nhất thời không biết trả lời ra sao.

Thật ra không thuận đường về nhà họ cho lắm. Hơn nữa dù có tuyết rơi nhưng tuyết này không hề ảnh hưởng tới chợ hoa đăng. Lúc này bọn họ muốn ngồi xe ngựa đi qua chợ hoa đăng đông đúc quả thật là chuyện vô cùng khó khăn.

Nhưng lúc này đi theo Trầm Lục dạo chợ hoa đăng một vòng cũng không tệ. Những người khác còn chưa biểu hiện gì thì mắt Tiểu Thất đã tỏa sáng.

Không đợi cả nhà trả lời, tiếng bước chân hỗn loạn đã truyền đến, còn có cả tiếng vó ngựa. Hóa ra là mấy tên lính dắt ngựa tới đây, phía sau còn có bà tử cường tráng mang một chiếc kiệu tới dừng trước bậc thang.

“Xe ngựa của các ngươi ta đã sai người đưa về rồi.” Trầm Lục nói: “Phu nhân ngồi kiệu, còn các ngươi cưỡi ngựa cùng ta.”

Trầm Lục đã sắp xếp sẵn rồi, mọi người không thể nói gì được nữa. Trừ…

“Lục gia, tiểu nữ không cưỡi được ngựa, tiểu nữ chưa từng cưỡi ngựa…” Liên Mạn Nhi khó xử nói.

“Vậy… nàng định ngồi kiệu sao?” Trầm Lục liền hỏi.

Liên Mạn Nhi nhìn nhìn chiếc kiệu, lại nhìn con ngựa cao lớn mà tên lính dắt. Tất nhiên nàng không muốn ngồi trong kiệu, như vậy ngắm chợ hoa đăng còn có ý nghĩa gì nữa chứ. Nàng muốn cưỡi ngựa nhưng nàng thừa biết khả năng cưỡi ngựa của mình, cái gọi là cưỡi ngựa nàng căn bản không hề biết đến. Hơn nữa đi ngắm đèn, còn đi giữa phố xá sầm uất không phải chuyện đùa. Nàng không muốn tặng chợ hoa đăng của phủ thành đêm nay một màn ngựa nổi điên đâu à.

Liên Mạn Nhi đứng đó xoắn xuýt không nói nên lời.

Trong trí nhớ của Trầm Lục từ trước đến nay Liên Mạn Nhi đều rất thông minh quyết đoán, hiếm khi được thấy vẻ mặt này của Liên Mạn Nhi, hắn không khỏi mỉm cười. Mà Liên Mạn Nhi đang xoắn xuýt lại thấy vẻ mặt thong thả tự đắc của Trầm Lục, thấy nụ cười trên mặt hắn giống như đang nhìn nàng chê cười, trong lòng tất nhiên khó chịu, nhân lúc mọi người không chú ý liền liếc hắn một cái.

“Ha ha…..” Trầm Lục bị khinh bỉ vậy mà vẫn cười ha ha hai tiếng.

Liên Mạn Nhi âm thầm nắm chặt tay, trong mắt lộ ra vẻ hung dữ.

Trầm Lục ho khan hai tiếng, đưa tay lên vỗ hai cái. Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng bước chân. Một bà tử cường tráng kéo một con ngựa đen đi từ phía sau Phượng Hoàng Lâu ra đứng trước bậc thang.

Mắt Liên Mạn Nhi lập tức bị con ngựa này hấp dẫn. Dù không phải người biết xem ngựa nhưng nàng có thể nhìn một cái đã nhận ra đây là ngựa quý hiếm có. Con ngựa đen này cả người không có một sợi lông khác biệt, bước ra từ trong bóng râm cứ như hòa mình với bóng đêm vậy. Bốn chân mạnh mẽ, thân thể gần như hình giọt nước, tăng một chút thì quá béo, giảm một chút lại quá gầy, dáng đi tao nhã mạnh mẽ. Liên Mạn Nhi gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng chạy băng băng của nó.

“… Từ phía tây đưa tới, đã qua huấn luyện rồi, tính tình nó ngoan ngoãn lắm, rất thích hợp cho nàng cưỡi…” Trầm Lục từ tốn nói.

“Lục gia, ngài là nói, tặng ngựa này cho tiểu nữ?” Liên Mạn Nhi mở to hai mắt, trong lúc vui mừng như điên nàng không tin nổi hai tai mình nữa rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi