TRỌNG SINH TIỂU ĐỊA CHỦ

“Tất nhiên.” Trầm Lục mỉm cười gật đầu với Liên Mạn Nhi.

Con ngựa này là ngựa ô quý mới chuyển tới từ phía Tây mùa thu trước. Hắn cố ý chọn con xinh đẹp nhất, tốt nhất, hơn nữa tính tình khá ngoan ngoãn, giao cho người nuôi ngựa tốt nhất chăm sóc và huấn luyện. Mấy tháng trôi qua, con ngựa này không hề phụ sự kỳ vọng của hắn.

Nếu không phải muốn tặng con ngựa này cho Liên Mạn Nhi, hắn cần gì phải tốn công như thế.

Mà giờ thấy mặt Liên Mạn Nhi không giấu được vẻ vui mừng, Trầm Lục cảm thấy hắn tốn nhiều tâm sức, bỏ ra mấy tháng trời chuẩn bị món quà này vô cùng đáng giá. Hắn đoán rất chính xác, so với những thứ ngọc ngà châu báu kia, quả nhiên Liên Mạn Nhi thích món quà này hơn. Mà chính hắn cũng cảm thấy so với tặng những thứ ngọc ngà châu báu kia, món quà này có thể thể hiện tâm ý của hắn tốt hơn nhiều.

“Lễ vật này của Lục gia quá quý giá rồi, tiểu nữ nhận lại thấy quá hổ thẹn, từ chối lại bất kính, không bằng đành áy náy vậy. Đa tạ Lục gia!” Liên Mạn Nhi cúi người thi lễ trước Trầm Lục.

“Chờ nàng học cưỡi xong rồi quay lại cám ơn ta cũng không muộn.” Trầm Lục liền nói: “Bây giờ đang thời bình, nhiều tập tục của chúng ta đều thay đổi theo phía Nam. Trước kia nữ nhân của phủ Liêu Đông chúng ta…”

Trầm Lục nói đến đây giống như nghĩ tới điều gì đó liền dừng lại một chút.

“… Mấy đời trước của Trầm gia có vài vị phu nhân cưỡi ngựa đánh giặc không thua gì nam nhân.” Sau đó, Trầm Lục mới nói tiếp nhưng giọng lại trầm xuống, dường như đang nhớ lại chuyện gì.

Chuyện ngày trước của Trầm gia đã thành truyền kì của phủ Liêu Đông. Ví dụ như vị gia chủ đầu tiêu của Trầm gia, người đi theo tiên đế sớm nhất, đã cưới một người vợ vô cùng dũng mãnh sức lực lớn khỏi phải chê, cùng vị gia chủ kia vào sinh ra tử. Sau đó Trầm gia cưới vợ phần lớn đều cưới khuê nữ nhà tướng. Chẳng qua thiên hạ dần thái bình, tình hình mới dần chuyển biến.

Trầm Lục nói Trầm gia có vài vị phu nhân cưỡi ngựa đánh giặc không thua gì nam nhân không phải bịa đặt. Mà chuyện Liên Mạn Nhi nghe được là ngày xưa Trầm gia từng có một vi phu nhân dù bó chân nhưng có thể cưỡi ngựa như bay.

Liên Mạn Nhi im lặng nghe không nói câu nào.

“Lên ngựa, đi thôi!” Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi phất tay nói.

Mọi người vội vàng lên ngựa, tất nhiên Trầm Lục có ngựa dành riêng cho hắn. Ngũ Lang và Liêu Thủ Tín được gã sai vặt mời lên ngựa, Tiểu Thất không muốn ngồi kiệu với Trương thị, nhất định phải đi cùng Liên Mạn Nhi, cuối cùng hai tỷ đệ cùng nhau cưỡi đại hắc mã.

Con ngựa đen này đã được huấn luyện, lại có người dắt nên dù hai tỷ đệ đều không biết cưỡi ngựa cũng không xảy ra vấn đề gì.

Kiến trúc của Trầm phủ khác với rất nhiều phủ của vương tôn quý tộc khác, giống như đường phố và kiến trúc của Trầm thành, nơi này được dung nhập rất nhiều yếu tố quân sự. Đi từ Phượng Hoàng Lâu đến cửa phủ có đường đi riêng. Chờ đoàn người ra khỏi phủ đã có một đội lính sớm đứng chờ, ngoài ra còn có Trương Thiên Hộ dẫn theo mười mấy kị sĩ đi theo bảo vệ. Còn có mấy gia tướng, gia đinh đi theo vào đường chợ hoa đăng.

Trong đêm tuyết tung bay, các loại hoa đăng đầy đường thể hiện những vẻ đẹp riêng. Các loại đèn hoa đăng, quầy hàng ven đường không vì tuyết mà giảm bớt đi. Người xem đèn trên đường cũng không ít. Nhưng vì tuyết đang tung bay nên đường phố không quá náo động và chật chội khiến cho đoàn người ngựa đi qua rất dễ dàng.

Vào trong chợ hoa đăng, ngựa đi trước mở đường chậm lại, mọi người, kể cả những hộ vệ đi theo, cùng thưởng thức cảnh đèn sáng rực. Liên Mạn Nhi biết trong những hộ vệ này có khá nhiều lính đi theo Trầm Lục về từ biên thành. Lần này đi theo bảo vệ thật ra là do họ muốn đi theo Thống soái tranh thủ ngắm đèn giữa lúc bận rộn.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi trên lưng ngựa đi giữa đội ngũ. Trầm Lục đi ngay trước các nàng. Lần đầu tiên được cưỡi ngựa ngắm đèn Tiểu Thất cảm thấy vô cùng mới lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì kích động, đôi mắt to gần như không chớp. Đương nhiên Liên Mạn Nhi bình tĩnh hơn Tiểu Thất, nhưng sự vui mừng trong lòng nàng không ít hơn Tiểu Thất nửa phần.

Hai tỷ đệ đều đội mũ tuyết khoác áo lông chồn rất dày, các nàng lại không cần kéo cương ngựa, cả người chỉ lộ ra khuôn mặt. Người đi đường bên cạnh nhìn thấy chỉ cho là hai tiểu hài tử. Chỉ cần không nói lời nào sẽ không ai phân biệt được là nam hay nữ. Vì vậy Liên Mạn Nhi không chút kiêng dè ôm tiểu Thất vừa đi vừa ngắm, đôi khi hai tỷ đệ còn nhỏ giọng nói chuyện mấy câu, cười mấy tiếng.

Cả chợ hoa đăng giống như một con rồng lửa khổng lồ uốn lượn, mà lúc này các nàng đang ở trên lưng rồng. Ngồi trên lưng ngựa ánh mắt Liên Mạn Nhi rời đi khỏi đèn hoa, rơi vào lưng Trầm Lục.

Tiếng huyên náo của đoàn người như xa dần, chỉ còn có đèn hoa đầy đường, tuyết trắng ngập trời, và cả bóng lưng trước mắt. Giờ này phút này, trong tình cảnh này, giá như đường chợ hoa đăng có thể dài thêm một chút thì tốt biết mấy. Nhất thời trong đầu Liên Mạn Nhi đột nhiên có suy nghĩ như vậy.

Dù thế nào chỉ mong người được sống dài lâu, Liên Mạn Nhi thầm cầu chúc trong lòng.

Đường chợ hoa đăng của phủ thành tất nhiên không ngắn nhưng rốt cuộc mọi người vẫn phải đi đến cuối, mà lúc này tuyết đã lớn hơn, bông tuyết bay thành từng đoàn từng đoàn phủ xuống.

Mặc dù mọi người đều có chút chưa thỏa mãn nhưng vẫn quay ngựa về phủ.

Nhà Liên Mạn Nhi liền cáo từ Trầm Lục, ngoại trừ người dắt ngựa đi theo, Trầm Lục còn sai mấy người khác hộ tống bọn họ về nhà. Chờ bọn họ về đến nhà, những người kia sẽ dắt ngựa quay lại, chỉ có ngựa đen mà Trầm Lục tặng Liên Mạn Nhi là để lại, còn có cả người phụ nữ cường tráng dắt ngựa cho Liên Mạn Nhi.

Quản sự lại vội vã chạy tới bẩm báo, nói lúc phu xe đánh xe ngựa trở về còn đưa theo một người đàn ông.

“… Nói là người nuôi ngựa do Lục gia của Trầm gia đưa tới….” Quản sự báo lại, dù đã để người đó ở lại nhưng vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện xảy ra.

Người phụ nữ dắt ngựa đi tới hành lễ với Liên Mạn Nhi.

“Tiểu nhân họ Triệu, trượng phu tiểu nhân họ Tôn, tên là Tôn Đại Cá. Hai vợ chồng tiểu nhân đều là người nuôi ngựa của Lục gia. Lục gia có dặn, tặng vợ chồng tiểu nhân cho cô nương, thay cô nương chăm sóc ngựa, sau này mọi thứ đều nghe theo cô nương.”

Liên Mạn Nhi vội vàng sai người truyền người tên Tôn Đại Cá kia đến. Hai vợ chồng Tôn Đại Cá hành lễ với Liên Mạn Nhi, còn trình khế thân của hai người lên. Liên Mạn Nhi đành phải nhận, xem ra món quà này của Trầm Lục được chuẩn bị rất kĩ lưỡng.

Đêm đã khuya, Liên Mạn Nhi không hỏi nhiều nữa, chỉ căn dặn quản sự bố trí phòng ở cho hai người này, sau đó dọn dẹp chuồng ngựa, sắp xếp cho đại hắc mã. Mọi thứ đều xong xuôi, Chu đại nương ở phòng bếp dẫn người mang điểm tâm khuya lên.

Cả nhà đều hơi đói, liền ngồi xuống bàn cùng nhau ăn.

“Cha, mẹ, ca, tỷ, con muốn học cưỡi ngựa.” Tiểu Thất ăn một miếng điểm tâm hưng phấn bừng bừng nói: “Hôm nay ngồi trên lưng ngựa ngắm đèn thích ghê luôn! Vui hơn lúc chúng ta ngắm đèn ở tháp chín tầng nhiều. Vì vậy con muốn học cưỡi ngựa ạ.”

“Ngựa này không ổn định như la, vừa rồi mẹ ngồi kiệu cứ lo lắng không ngừng.” Trương thị lo lắng nói: “Tiểu Thất à, con còn nhỏ, chờ thêm vài năm nữa nha.”

Cái gọi chờ thêm vài năm nữa là lời nói suông của cha mẹ với con cái lúc chúng có yêu cầu. Thật ra thì chỉ là kế hoãn binh, rất nhiều cha mẹ dù không ai dạy cũng tự biết cách dùng kế này. Mà mỗi khi bọn họ nói vậy thường ý là thật sự chờ thêm vài năm nữa, nhưng khi đó dù bọn trẻ còn nhớ thì họ vẫn không đồng ý.

“Vừa rồi chúng ta cưỡi ngựa đã được huấn luyện kỹ. Ngựa này rất nghe lời, không dễ bị kinh hãi, còn có người dắt nên không sợ gặp chuyện không may.” Liên Thủ Tín nói.

Trương thị trợn mắt nhìn Liên Thủ Tín, trách Liên Thủ Tín đã hủy đi kế hoạch của mình. Nhưng Liên Thủ Tín nói như vậy cũng làm bà an tâm hơn nhiều.

“Lục gia tặng Mạn Nhi một con ngựa, lễ vật này rất quý giá.” Trương thị lại nói: “Mạn Nhi à, sao vừa rồi con không từ chối mà cứ thế nhận luôn vậy?”

“Mẹ, Lục gia đã thành tâm thành ý tặng con. Nếu con từ chối thì ngài ấy sẽ mất hứng lắm đó.” Liên Mạn Nhi liền nói: “ Hơn nữa, con thực sự muốn có một con ngựa.”

“Với tính tình của Lục gia thì quả thật sẽ có chuyện như vậy.” Liên Thủ Tín nói.

“Con cũng không nhận không ngựa của ngài ấy mà.” Liên Mạn Nhi lại nói: “Con nghĩ kỹ rồi, những lời nói của chúng ta ở thư phòng kia không hề nói suông. Chờ đến lúc chúng ta về nhà liền chuẩn bị, nhất định phải góp một phần công sức.”

“Đúng vậy.” Ngũ Lang gật đầu.

Liên Thủ Tín và Trương thị cũng gật đầu.

Đôi mắt to của Tiểu Thất chớp chớp, cầm một miếng bánh xốp đậu đỏ đưa cho Liên Mạn Nhi lấy lòng.

“Tỷ, tỷ ăn đi, đệ biết tỷ thích ăn món này lắm nè.” Đôi mắt to của Tiểu Thất cười thành hai vầng trăng khuyết, nói với Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi nhìn Tiểu Thất, nàng biết nếu Tiểu Thất làm bộ dạng lấy lòng, biết điều này thì chắc chắn có chuyện muốn nhờ nàng. Lúc này Tiểu Thất lại muốn nhờ nàng, Liên Mạn Nhi nghĩ một chút liền hiểu ra. Nàng cố ý làm như không thấy miếng bánh Tiểu Thất đưa, cầm một miếng khác ăn, hơn nữa cũng không nhìn đôi mắt ngập nước tội nghiệp của Tiểu Thất.

Tiểu Thất thấy Liên Mạn Nhi không để ý đến nó, đành tự cắn miếng bánh xốp đậu đỏ trong tay, sau đó sáp lại gần Liên Mạn Nhi. Nó không dễ dàng buông tha như vậy đâu, hơn nữa nó có lòng tin, chắc chắn đến cuối cùng Liên Mạn Nhi sẽ đồng ý thôi.

Liên Mạn Nhi vừa ăn điểm tâm vừa nghĩ đến chuyện nuôi ngựa sau này. Nuôi một con ngựa, nhất là chiến mã như đại hắc mã, chắc chắn tiêu tốn không ít. Tất nhiên chút chi phí này với đối với các nàng mà nói thì cũng chẳng thấm vào đâu. Trầm Lục còn tặng hai người nuôi ngựa cho nàng, đây là chuyện tốt. Sau này chắc hẳn nên tìm cách chuẩn bị thêm hai con ngựa nữa, không lo không có ai nuôi.

Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, lại nghĩ tới những lời Tiểu Thất đã nói.

“Đúng rồi, sao hôm nay không thấy Tiểu Cửu nhỉ?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Huynh ấy ngắm đèn trên Phượng Hoàng Lâu một lúc, sau đó có người gọi huynh ấy đi, nói là Trầm Đại lão gia tìm huynh ấy. Tiểu Cửu ca chưa chơi đã, còn có chút không vui nữa cơ.” Tiểu Thất nói, sau đó ghé vào tai Liên Mạn Nhi hạ giọng: “Tỷ, tiểu Cửu ca còn lén oán trách với đệ, nói là bọn họ có quyền gì mà quản huynh ấy chứ, chẳng phải là không cần huynh ấy sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi