TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Càng ngày càng có nhiều người kéo tới khiến nhà họ Cố vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều ôm theo một đống đồ, miệng không ngừng nói cảm ơn.

Dù sao hôm nay Hà Loan Loan xoa bóp cho mọi người cũng không có thu phí.

Hà Loan Loan nhanh chóng đi rót nước cho bọn họ, Hạ Quân phụ giúp tiếp đãi khách khứa, mọi người lập tức lôi kéo Hạ Quân khen con dâu Hà Loan Loan của bà vô cùng ưu tú!

Hạ Quân cười đến không khép được miệng, vừa khiêm tốn vừa tự hào đến nỗi mắt cũng híp thành đường cong: “Ai da ai da, mọi người đều sống ở khu nhà này, xem như người một nhà, con dâu của tôi cũng đâu có làm được gì nhiều đâu, mọi người đừng khách sáo.”

Hà Linh Linh chăm sóc bọn trẻ cả ngày tới lúc sức cùng lực kiệt, vừa về tới nhà đã thấy cảnh tượng như vậy.

Cô ta khẽ cắn môi, không ngờ tới Hà Loan Loan lại bỗng nhiên biết đông y?

Còn biết chữa bệnh! Còn thể hiện ra ngoài rồi!

Vốn dĩ Hạ Quân đã thiên vị Hà Loan Loan, hiện tại chẳng phải sẽ sủng ái lên tận trời sao?

Tuy rằng trong lòng hùng hùng hổ hổ nhưng Hà Linh Linh vẫn ra vẻ đi nấu cơm.

Bây giờ cô ta không còn đường nào khác, chỉ có thể tập trung lấy lòng Hạ Quân và hai đứa nhỏ!

Nấu cơm rất vất vả, đặc biệt là mùa đông, rửa rau xắt rau xào rau, bận tới quay cuồng, đầu váng mắt hoa, trong lúc bận phát hoảng, Hà Linh Linh luôn tự hỏi lúc trước Hà Loan Loan ở thôn Đông Phong, nấu cơm mười mấy năm, mười ngày như một, hầu hạ cả nhà, cô làm sao mà kiên trì được?

Cô ta chỉ mới làm được một quãng thời gian mà đã thấy mệt không chịu nổi!

Nhưng vì để lấy lòng mẹ chồng, cô ta vẫn căng da đầu đi làm!

Hà Linh Linh cắn răng làm xong cơm chiều, lúc đi ra ngoài thì những người tới tặng đồ cũng đã rời đi, bởi vì Hà Loan Loan và Hạ Quân từ chối quyết liệt, cuối cùng nhà bọn họ vẫn không nhận mấy thứ kia.

Cô ta có chút khó hiểu: “Con mới vừa thấy bọn họ có mang theo thịt khô, còn có trứng gà, tương vừng, miến, sao mọi người lại từ chối hết vậy? Chúng ta giữ lại ăn ngon không được sao?”

Cửa hàng ở chỗ đóng quân này không bán nhiều thức ăn lắm, bên phía căn tin cũng chỉ bán tới bán lui vài món, ai mà chẳng muốn ăn uống ngon hơn một chút.

Hà Loan Loan lười để ý tới Hà Linh Linh, nhưng Hạ Quân lại liếc mắt nhìn cô ta: “Trong mắt cô cũng chỉ thấy được vài thứ kia thôi à? Không phải Viêm Lâm có cho cô phí sinh hoạt sao? Bây giờ nhận đồ của người ta, người ta nói là quà cảm ơn Loan Loan đã chữa bệnh cho mọi người, nhưng tương lai nếu có người bắt được nhược điểm nói Dục Hàn thu quà tặng, cô có biết hậu quả là gì không?”

Nói xong, Hạ Quân bất đắc dĩ thở dài, bà ấy chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy!

Bà ấy cũng không muốn nói lời vô nghĩa với Hà Linh Linh, quay đầu cười nói với Hà Loan Loan: “Loan Loan, mẹ cũng không ngờ con còn biết đông y, nghe con nói là con học từ chỗ một thầy thuốc chân đất đúng không, sau đó đều dựa vào kiến thức bản thân tự học trong sách? Tự học như vậy khó tránh khỏi phải đi đường vòng, mẹ biết một thầy thuốc đông y rất giỏi, hơn nữa...”

Hạ Quân nghĩ đến một vài chuyện thương tâm, thật ra lúc trước Hà Tú Uyển đã chuẩn bị đi theo vị bác sĩ đông y đó học tập.

Chỉ là trời xui đất khiến nên không còn cơ hội nữa.

Bà ấy ép buộc bản thân bỏ những suy nghĩ vụn vặt này qua một bên, cười nói: “Có lẽ mẹ có thể nhờ người hỏi thăm xem vị bác sĩ đó đang ở đâu, nếu có cơ hội thì để ông ấy nhận con làm học trò.”

Hà Loan Loan rất vui vẻ, gương mặt xinh đẹp cười ngoan ngoãn: “Mẹ, cảm ơn mẹ!”

Hà Linh Linh cắn chiếc đũa: “Mẹ, con cũng muốn học, để con học cùng Loan Loan đi.”

Dựa vào cái gì mà cơ hội tốt như vậy chỉ cho Hà Loan Loan?

Hạ Quân nhìn nhìn Hà Linh Linh, bà ấy luôn là người chú trọng lễ nghĩa, cũng muốn lúc nào cũng lạnh mặt hay âm dương quái khí với người khác, nhưng mỗi lần nhìn Hà Linh Linh, bà ấy đều cảm thấy phiền chán.

“Cô muốn học đông y? Sau khi học xong thì làm gì?”

Hà Linh Linh khựng lại, nhất thời không nghĩ ra, ngẫm nghĩ hơn nửa ngày mới nói: “Học đông y xong sẽ trở thành bác sĩ rất lợi hại, chữa bệnh kiếm tiền!”

Hạ Quân cười: “Như hôm nay, nếu cô chữa cảm mạo sốt cao cho người ta, cô cảm thấy thu phí bao nhiêu là được?”

Hà Linh Linh đặt giả thiết, lập tức nói: “Ít nhất là năm đồng, uống thuốc tây mãi không hạ, đông y giúp bọn họ hạ sốt, chắc chắn bọn họ sẽ chịu bỏ ra khoảng này! Hoặc là thu mười đồng cũng được! Đến lúc kiếm được tiền rồi, mẹ, con sẽ hiếu kính mẹ...”

Cô ta tự nhận bản thân thiên y vô phùng, nhưng trên mặt Hạ Quân lại chẳng có lấy một nụ cười.

Hà Loan Loan bất đắc dĩ lắc đầu, không có ai đáp lại Hà Linh Linh.

Ngay cả hai đứa nhỏ mà cô ta chăm sóc cả ngày cũng chỉ cố tìm đề tài nói chuyện với Hà Loan Loan.

Hà Linh Linh cuối cùng cũng ăn không vô, ném đũa đi tìm Trần Thúy Hoa khóc lóc kể lể.

Trần Thúy Hoa đã hết sốt nhưng toàn thân đều vô lực, đến cả ngồi cũng không ngồi nổi, vô cùng yếu ớt, sắc mặt vàng như nến.

Bà ta kéo tay Hà Linh Linh, vốn dĩ muốn nói bản thân rất khó chịu, cần lên thành phố khám bệnh, còn có bà ta rất đói bụng, muốn ăn canh gà này kia, ai biết Hà Linh Linh lại xem như không thấy bà ta đang khó chịu, nước mắt lưng tròng nói: “Mẹ, mẹ của Cố Viêm Lâm căn bản là không thích con! Có cái gì tốt cũng cho Hà Loan Loan, nhẫn cho Hà Loan Loan, còn muốn giới thiệu bác sĩ đông y cho Hà Loan Loan học tập. Chẳng lẽ con chỉ có thể giặt đồ nấu cơm chăm con cho bọn họ thôi hay sao? Mẹ xem tay con, da đã nứt ra hết rồi! Đau muốn chết! Con có phải chịu khổ như vậy bao giờ!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi