TRỌNG SINH TRỞ LẠI, CƯỚP LẠI GIA TÀI

Trần Thúy Hoa cả người vô lực, bây giờ bà ta rất thất vọng về Hà Linh Linh.

Nhưng bọn họ bây giờ không thể trở về thôn Đông Phong, chỉ có thể nghĩ cách vớt vát chút tiền của nhà họ Cố, sau này mới có thể an cư lạc nghiệp.

Nếu bây giờ trở mặt với nhà họ Cố, hai người bọn họ chắc chắn sẽ cùng đường, chỉ có thể ngủ đầu đường xó chợ!

Cho nên Trần Thúy Hoa lại nắm tay Hà Linh Linh an ủi: “Cố Dục Hàn kia chỉ là một quân nhân, Cố Viêm Lâm làm ăn, lần trước mẹ lén nghe cậu ta nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện kinh doanh củi lần này có thể kiếm được không ít tiền. Hiện tại đã đặt cọc tám ngàn đồng rồi, con nói xem sau khi hoàn thành sẽ nhận được bao nhiêu? Con tiện nhân Hà Loan Loan này không đắc ý được bao lâu đâu, chúng ta ráng chịu đựng một thời gian, sau khi trở về Kinh thị rồi thì cô ta sẽ không duỗi tay dài được đâu.”

Hà Linh Linh tủi thân khóc: “Nhưng hôm nay con vừa giặt đồ vừa nấu cơm, bọn họ không một ai cho con sắc mặt hòa nhã, ngày tháng cứ như thế, con mệt mỏi quá, thật sự quá mệt mỏi!”

Cô ta hoàn toàn quên mất cuộc sống của Hà Loan Loan trước đây chính là như vậy, mỗi ngày chịu khổ chịu nhọc, không một ai cho cô sắc mặt tốt.

Mà ngày tháng như thế, Hà Loan Loan đã phải chịu đựng mười mấy năm!

Trần Thúy Hoa vốn dĩ đang khó chịu, nghe cô ta khóc lóc thì đầu càng đau ong ong, chỉ có thể hữu khí vô lực an ủi: “Linh Linh, nếu con thật sự không yên tâm thì mẹ cho con một ý tưởng. Nhà có hai anh em, bà già đáng chết kia bất công là bình thường, mẹ cũng đã nhìn ra, chỉ sợ mẹ mìn Hạ Quân này cái gì cũng thiên vị con trai nhỏ. Nếu đã như vậy, chúng ta cứ bí quá hóa hiều, trực tiếp khiến Cố Dục Hàn xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Đến lúc đó Hà Loan Loan không phải đã mất chỗ dựa rồi sao?”

Hà Linh Linh run lên, sợ tới mức quên khóc.

Nhưng cô ta càng nghĩ lại càng cảm thấy biện pháp này khả thi!

Đúng vậy, chức nghiệp của Cố Dục Hàn vốn dĩ đã nguy hiểm, nếu ngày nào đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải Hà Loan Loan sẽ không còn đắc ý được hay sao?

Nhưng ngẫm lại, Cố Dục Hàn đối xử với Hà Linh Linh rất lạnh lùng, thậm chí không thèm nhìn một cái.

Rõ ràng mỗi lần anh nhìn Hà Loan Loan, ánh mắt rất dịu dàng và nhiệt tình, nhưng đối với Hà Linh Linh thì lại lạnh như băng, cứ như đang nhìn kẻ địch.

Đàn ông như vậy, đáng chết!

Hà Linh Linh thấp giọng nói: “Mẹ, nhưng phải xuống tay thế nào? Cố Dục Hàn căn bản không thèm để ý tới con.”

Trần Thúy Hoa xót xa cười: “Cậu ta không để ý tới con nhưng không phải rất lo lắng cho cháu trai cháu gái sao? Không lo lắng cho Hà Loan Loan sao? Đặc biệt là Hà Loan Loan, nếu Cố Dục Hàn vì cứu Hà Loan Loan mà chết, mẹ mìn Hạ Quân này còn thiên vị Hà Loan Loan được sao? Linh Linh, nếu con không muốn chịu tủi thân nữa thì ra tay nhanh lên!”

Lúc trước, bà ta có thể hại chết Hà Tú Uyển, đổi lấy hai mươi năm sống thanh thản dễ chịu, bây giờ cớ gì không thể hại chết người khác!

Đàn bà không tàn nhẫn, địa vị không giữ được! Đây là điều mà Trần Thúy Hoa luôn luôn tâm niệm.

Hà Linh Linh kinh hoảng, một lúc sau lại nói: “Được, mẹ, con nghe lời mẹ!”

*

Chín giờ rưỡi tối, trời tối đen, Cố Dục Hàn rời khỏi văn phòng của đoàn trưởng Hạ.

Ngày mai sẽ chính thức bắt đầu cuộc diễn tập thực chiến liên tiếp ba ngày, lần này bọn họ nhất định phải biểu diễn một pha lội ngược dòng đẹp mắt!

Cố Dục Hàn vốn chỉ cho rằng đoàn trưởng Hạ mở họp chủ yếu là để thương lượng kế hoạch tác chiến, không ngờ tới lúc cuộc họp kết thúc, đoàn trưởng Hạ lại vỗ vai anh: “Tiểu Cố à, vợ cậu đúng là một đồng chí hiền huệ! Nấu cơm rất ngon, anh em bọn tôi ăn một lần đều không quên được! Không nghĩ tới cô ấy còn biết đông y? Tôi nghe nói hôm nay Trạm y tế đông nghẹt, vốn dĩ có vài bệnh nhân phải chuẩn bị đưa lên thành phố, là vợ cậu dùng đông y xoa bóp giúp mọi người thoát khỏi tình huống khó khăn, đây đúng là đưa than ngày tuyết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi