TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

"Chính là có loại chuyện này!" Đỗ Vân Lạc vội vàng gật đầu, "Bà ta coi ta là người gì? Coi nha hoàn bên cạnh ta là người nào?"

Môi Triệu ma ma mím thành một đường mỏng, ánh mắt xẹt qua trên mặt Kim Thụy và Kim Lăng.

Kim Thụy nghiêng đầu, thần sắc có chút khinh thường, nếu Triệu gia ở trước mặt, chỉ sợ nha đầu này đã muốn cầm chổi đuổi người rồi. Kim Lăng càng đỏ mắt, răng hàm sau cắn chặt, vốn là mặt trái xoan, cứ như vậy, vòng cung cằm càng thêm nhọn.

Lại nhìn Đỗ Vân Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận, ngực không ngừng phập phồng, Triệu ma ma nhìn ra nàng thật sự tức giận, vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, người so đo cái gì với một bà tử không có mắt nhìn, tổn hại thân thể mình vô ích."

Đỗ Vân Lạc nếu đã nói thẳng sự tình, mới sẽ không cố kỵ chút mặt mũi của Triệu gia, nói: "Ma ma không biết, bà ta tự cho là Triệu gia bọn họ có thể diện, lúc trước đã tìm Kim Lăng vài lần, đây căn bản là không đem ta để vào mắt.

Ma ma nói rằng bà ấy không có mắt, nhưng bà ấy nhiều tâm tư. Tiểu chất tử của bà ta, không lừa gạt chính là đánh bạc, nửa điểm cũng không học tốt, còn về đại chất tử kia, Triệu gia mở miệng ngậm miệng liền đem cửa hàng quần áo trở thành sản nghiệp nhà mình, còn cái gì Kim Lăng gả qua sau này chính là chưởng quầy nương tử. Nếu thể diện lớn như vậy, bà ta sao lại không đến trước mặt Nhị bá nương nói? Để cho thẩm Trường Căn đánh phạt cũng tính là nhẹ.

Bà ta chính là nhìn Kim Lăng bên cạnh ta, sau này chỗ tốt không thể thiếu, muốn dựa vào Kim Lăng điền vào cái động cờ bạc kia.

Người như vậy, còn dám nghĩ đến người của ta!"

Triệu ma ma nghe được trên mặt lúc trắng lúc đỏ, bà cùng Triệu gia tuy không thân cận, nhưng Triệu gia tổng quy gọi bà một tiếng "Thẩm nương", đưa tay không đánh người mặt cười, Triệu quản sự một nhà lại là Đỗ phủ lão bộc. Bà xưa nay cũng cho "cháu dâu" này vài phần mặt mũi.

Lúc này nghe Đỗ Vân Lạc nói xong, biết cháu dâu này sau lưng lại làm việc khác lạ đến mức khiến Đỗ Vân Lạc tức giận như vậy, không khỏi hung hăng mắng chửi hai câu trong lòng.

Nói đi cũng phải nói lại, Triệu ma ma là thân tín bên người Chân thị, nên giúp ai che chở cho ai, bà nửa điểm cũng không hồ đồ.

Cẩn thận suy nghĩ những gì Triệu gia nói gần đây với mình, Triệu ma ma vỗ đùi một cái. Nói: "Nô tỳ nghĩ thông suốt! Tiểu thư, mấy lần này đến tìm nô tỳ, nói là kêu nô tỳ thay chất nhi của nàng nhìn xem ai được, trong lời ngoài lời, chưa từng nhắc tới Kim Lăng, nhưng luôn để cho nô tỳ ở trước mặt chủ tử nói giúp nàng vài câu.

Nô tỳ chỉ coi nàng là nhìn trúng tiểu nha hoàn nào trong Thanh Huy viên, hỏi nàng, nàng lại nói không dám nghĩ đến các cô nương bên cạnh thái thái.

Bây giờ nghe tiểu thư nói, nô tỳ hiểu, nàng nhất định là biết mình chọc tiểu thư không vui, mới ngóng trông thái thái có thể nói giúp vài câu, chớ bị tiểu thư trách phạt."

Đỗ Vân Lạc cười nhạt: "Bà ta biết ta chán ghét bà ta, vậy thì nên an phận một chút, ở bên ngoài hồ ngôn loạn ngữ, còn trông cậy ta không phạt bà ấy?"

"Phải phạt phải phạt, " Triệu ma ma liên tục nói, "Thanh danh của tiểu thư há có thể khiến các nàng nói bừa bãi? Tiểu thư hãy yên tâm. Việc này cứ để nô tỳ đi bẩm thái thái."

Đỗ Vân Lạc bĩu môi, xem như là đáp ứng.

Triệu ma ma lại trấn an hai câu. Lúc này mới xoay người đi ra ngoài.

Một cỗ cảm giác mệt mỏi xông lên, Đỗ Vân Lạc nhắm mắt hít thở không thông.

Nàng chán ghét Triệu gia không sai, nhưng nếu không phải do những lời đồn đãi bên ngoài, nàng cũng không có ý định đem Triệu gia bốc xuống.

Tựa như Triệu ma ma nói, một bà tử không có mắt nhìn, chỉ cần Triệu gia không đi dạo trước mắt nàng, nàng khinh thường phí tâm tư đi chèn ép.

Nhưng bây giờ, những lời đồn đãi này ngay cả Đoàn thị ở ngoài phủ cũng biết, vậy về sau, Kim Lăng còn có chỗ đứng sinh tồn như thế nào?

Kiếp này, nàng ngóng trông Kim Lăng, Kim Thụy đều có thể có một chỗ đêm tốt, lời đồn đãi quấn thân như thế, nàng luyến tiếc.

Chẳng qua, quản giáo bà tử, Đỗ Vân Lạc không thích hợp tự mình giải quyết, nhất là Hạ lão thái thái để cho nàng gần đây an phận một chút, nàng cũng không muốn ở thời điểm mấu chốt này gây chuyện, thật khiến Hạ lão thái thái cấm túc, nàng còn đi Lịch Sơn thư viện như thế nào, làm sao đi Đồng Thành?

Triệu ma ma làm việc thì Đỗ Vân Lạc yên tâm, Triệu gia nhất định phải bớt tự mãn.

Lại nói Triệu ma ma, ra khỏi Tây Xuyên viện, gọi hai bà tử quen biết đến, phân phó một phen, liền trở về phòng ngồi chờ tin tức.

Cũng chỉ hai khắc đồng hồ, hai bà tử kia trở về, tin tức mang về cơ bản không khác gì lời Đỗ Vân Lạc nói.

Triệu ma ma cười lạnh ba tiếng, lấy bạc ra thưởng, lại bảo các nàng câm miệng, bà liền trực tiếp đi thẳng vào trong phòng.

Chân thị thấy Triệu ma ma căng mặt tiến vào, liền đuổi người bên cạnh đi, nói: "Hiếm khi thấy mặt ngươi âm trầm, đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu ma ma tiến lên, ghé tai nói với Chân thị một trận, Chân thị tức giận đến cả người phát run, nói: "Trong nhà này từ khi nào đến phiên một bà tử làm chủ? Ta xưa nay không để ý tới sự tình, coi như Tam phòng chúng ta dễ khi dễ sao? Ma ma, người đưa tin tức vào Thủy Phù Uyển, Nhị tẩu không phải là người hồ đồ, sẽ thu thập nàng ta."

Triệu ma ma hầu hạ Chân thị nhiều năm, Chân thị chỉ một ánh mắt, Triệu ma ma đều có thể nhìn ra ý tứ trong đó.

Bà rót một chén trà, bưng đến trước mặt Chân thị, khuyên Chân thị uống, lúc này mới thấp giọng nói: "Phu nhân yên tâm, nô tỳ biết phải làm như thế nào."

Trước bữa tối, Đậu bà tử đến đem Đỗ Vân Lạc từ Tây Xuyên Viện chuyển đến chính phòng, nghỉ ngơi ở trên giường dựa vào cửa sổ phía nam.

Xuyên thấu qua cửa sổ khẽ mở ra, Đỗ Vân Lạc nhìn thấy Triệu ma ma phân phó Đậu bà tử vài câu, Đậu bà tử liền chất đống khuôn mặt tươi cười ra khỏi Thanh Huy viên.

Đỗ Vân Lạc chớp chớp mắt, Đậu bà tử này, đừng nhìn eo bà tròn trịa, làm là công việc của bà tử thô sử, nhưng bà ở trước mặt Thẩm Trường Căn lại là có thể nói được mấy câu.

Xem ra, Chân thị cũng không thích để cho Mạc thị nợ ân tình, buông tay liền cho Mạc thị một cơ hội trả nợ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Kim Thụy đi vào phòng bếp nhận bữa sáng cho Đỗ Vân Lạc, chợt nghe thấy Triệu gia hôm qua bị Mạc thị khiển trách một trận.

Triệu gia ỷ vào một nhà thể diện, xưa nay nhiều người nịnh nọt bà, sau lưng trợn trắng mắt cũng không ít, thấy bà xui xẻo, cảm xúc vui sướng khi người gặp họa liền thể hiện ra ngoài.

Kim Thụy nghe xong nửa đoạn, nhưng những người này nói đông một câu tây một câu, chỉ nói Triệu gia bị mắng, rốt cuộc vì chuyện gì, cũng không ai treo ở ngoài miệng.

Trong phòng bếp bận rộn, Kim Thụy không tiện hỏi kỹ, liền xách hộp thức ăn đi ra, vừa vặn gặp Phan bà tử chỉ huy nhân thủ vận chuyển trái cây và rau quả vừa mới mua được, nàng vội vàng tiến lên gọi một tiếng "Phan ma ma".

Phan bà tử tập trung nhìn lại, thấy là Kim Thụy, hai tay cọ lên tạp dề, sửa vạt áo, cười nói: "Là cô nương sao, mắt cá chân của Ngũ tiểu thư khá hơn chưa?"

"So với trước tốt hơn một chút, nghe Kim Lăng nói, ở Pháp Âm tự nhờ ma ma giúp đỡ xem qua vết thương." Kim Thụy cười kéo vài câu than thiết, thấy phụ cận không có người khác để ý hai người, liền thấp giọng hỏi, "Nghe nói, Triệu gia..."

Vừa nghe tên này, Phan bà tử thần sắc căng thẳng, kéo Kim Thụy đi thêm vài bước: "Cô nương hỏi nàng ta à, trùng hợp, đêm qua, Thẩm Trường Căn cùng Kim ma ma cùng nhau uống rượu, cũng lôi kéo ta uống hai chén."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi