TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA

MẤT MẶTTrong mắt Kim Thụy sáng ngời.

Kim ma ma là thu mua ở trong phòng bếp, có thể ngồi ở vị trí dầu mỡ mỡ màng này, Kim ma ma ở trước mặt Mạc thị cùng Thẩm Trường Căn rất có vài phần thể diện.

Thẩm Trường Căn là của hồi môn Mạc thị, Kim ma ma là dòng chính một tay Mạc thị đề bạt, ngược lại, Triệu gia là gia phó đời thứ ba này, chính là điều Mạc thị khó nắm bắt nhất.

Nếu là nghe lời, tự nhiên là tốt, nếu không nghe lời, Mạc thị đề cử bọn họ, trong lòng không thoải mái, chèn ép bọn họ, lại phải cố kỵ ý nghĩ của các lão bộc khác.

Giữa hạ nhân trong phủ, quan hệ phức tạp.

Đừng nói là Mạc thị, cho dù là mấy bà tử nương tử quản nhân sự, cũng chưa chắc đã nói rõ ràng quan hệ giữa hai bên.

Cho nên, không có đại sự thể, Mạc thị cũng không kiên nhẫn đi khai đao ai, miễn cho truyền đến chỗ Hạ lão thái thái, còn cho rằng bà có tâm tư gì đó.

Chỉ là lần này, Triệu gia chọc thị phi, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng đủ để bà uống một bình thỏa mãn.

Hôm qua Đậu bà tử đi về phía Thủy Phù Uyển, thầm chọc chọc vào Thẩm Trường Căn nhét chút bạc vụn.

Thẩm Trường Căn ở trước mặt chủ tử làm việc, mí mắt không cạn, không đến mức gọi chút bạc như vậy liền có tâm tư mơ hồ, chỉ vì người nọ là Đậu bà tử, lúc này mới kiên nhẫn nghe bà ta nói chuyện.

Đậu bà tử nĩu mặt cười, chỉ hỏi cửa hàng may mặc do Triệu chưởng quỹ quản lý, sau này có phải là do con trai lớn của hắn tiếp nhận hay không?

Thẩm Trường Căn nghe được không giải thích, hỏi ngược lại Đậu bà tử lấy đâu ra tin tức.

Đậu bà tử bĩu môi, nói: "Triệu gia muốn cưới vợ cho cháu gái, nói cưới vào cửa về sau chính là chưởng quỹ nương tử, phong quang không thể tưởng tượng được. Thẩm gia tỷ tỷ cho ta thấu hiểu một cái đáy, nếu việc này là thật, ta liền để nha đầu nhà ta gả qua, về sau ta cũng có thể hưởng phúc theo. Dù sao cô nương bên cạnh chủ tử xem thường nhà bọn họ. Không bằng tiện nghi nha đầu nhà ta."

Thẩm Trường Căn nghe vậy liền nở nụ cười, lại hỏi Đậu bà tử hai câu, trả lời bà lại một câu "Không có chuyện gì", xoay người rời đi.

Có hay không, Đậu bà tử cũng không sao cả, bà cũng không phải thật sự muốn gả cho nữ nhi, Thẩm Trường Căn hiểu được vấn đề. Bà cũng đã xong việc rồi.

Thẩm Trường Căn là người thông minh. Nhớ rõ câu "Cô nương bên cạnh chủ tử", sai người đi hỏi thăm.

Vừa hỏi thăm, chuyện của Kim Lăng liền rơi vào tai Thẩm Trường Căn. Mạc thị liền biết.

Chuyện trong Pháp m tự, là bà nợ Chân thị một nhân tình, hiện giờ vừa vặn có thể thanh toán, cũng là tiện nghi.

Triệu gia được gọi đến Thủy Phù Uyển. Ngay từ đầu chính là một trận giáo huấn, Mạc thị không đề cập đến lời đồn của Đỗ Vân Lạc và Kim Lăng. Chỉ nắm lấy cửa hàng để nói chuyện.

Trong Thủy Phù Uyển có rất nhiều người làm việc, ai cũng nhìn thấy Triệu gia ngày thường oai phong làm sao có thể chịu nổi mất mặt như vậy, đỏ mặt già nua hận không thể chui xuống đất.

Bên tai tất cả đều là lời Triệu quản sự quát lớn bà khi đó. Trách bà đắc tội Đỗ Vân Lạc.

Triệu gia thầm hận đến cắn răng, Đỗ Vân Lạc rõ ràng đã có tâm tư nâng đỡ Kim Lăng, bên ngoài truyền đến nhao nhao. Cũng không phải bà miệng to nói ra, lại đem sổ sách tính lên đầu mình.

Nhưng đó là chủ tử. Triệu gia chỉ có thể cắn rang chịu đắng, có khổ cũng nói không nên lời.

Vì gia phó như Triệu gia không dễ bắt bẻ, Mạc thị đã buồn rầu một trận, lần này bắt được cơ hội giết gà, Thẩm Trường Căn cũng rất cao hứng, lúc này mới đến tìm Kim ma ma uống hai chén rượu.

Kim Thụy nghe xong, cười cảm ơn Phan bà tử, xách hộp thức ăn trở về Thanh Huy viên.

Đỗ Vân Lạc một mặt dùng điểm tâm, một mặt nghe Kim Thụy bẩm báo, chậm rãi ăn xong, lại súc miệng, lúc này mới nói: "Ít nhất có thể an tĩnh được mấy ngày."

Hạ nhân trong phủ thường gặp hay bát quái.

Triệu gia chịu một trận giáo huấn như vậy, mỗi người đều nhìn Triệu quản sự cùng Triệu chưởng quỹ có thể cũng xui xẻo hay không.

Những người nghe nói qua tin đồn về Kim Lăng, chỉ cần chuyển đầu óc, liền biết Triệu gia bị giáo huấn sợ là không thoát khỏi liên quan đến những thứ này, lúc này cũng không dám treo lên miệng nữa.

Trong Thanh Huy viên, Chân thị không cùng Đỗ Vân Lạc nhắc tới những lời này, hai mẹ con đều coi như không biết những lời đồn đãi kia, cùng Đỗ Vân Như thu thập đồ đạc cho Đỗ Vân Địch, lại gọi Tứ Thủy và Thường An đến dặn dò một phen, đưa Đỗ Vân Địch trở về thư viện.

Mạc thị bận rộn mấy ngày, cuối cùng cũng dành ra chút thời gian rảnh rỗi, mang theo nhân thủ trở về Mạc gia một chuyến.

Sáng sớm đi, trước buổi trưa liền trở về, đúng là về nhà mẹ đẻ ngay cả bữa cơm trưa cũng không được ăn.

Lúc Thủy Nguyệt đến bẩm, Đỗ Vân Lạc đang cùng Chân thị dùng cơm trưa, nghe vậy nghĩ, nàng và Đỗ Vân Nặc thật đúng là không đoán sai, bàn nhà họ Mạc tất nhiên là bị Mạc thị cùng Mạc đại thái thái lật lên rồi.

Đêm 27 tháng 7, Đỗ Vân Lạc đang ngủ say, đột nhiên một trận sấm rắc rắc làm nàng kinh hãi mở mắt.

Kim Lăng canh gác đêm cũng tỉnh, sợ nước mưa làm ướt bệ cửa sổ, khoác quần áo đứng dậy đóng cửa sổ lại.

Tiếng sấm vang lên một đêm, thẳng đến hừng đông mới mưa, lúc Đỗ Vân Lạc đứng dậyncòn cảm thấy có chút lạnh lẽo.

Mưa to gió lớn, Hạ lão thái thái miễn thỉnh an khắp nơi, chỉ để mọi người ở trong phòng.

Chân thị ngồi ở bên cạnh bàn, tỉ mỉ cùng Thủy Nguyệt và Triệu ma ma xem danh sách đồ cưới của Đỗ Vân Như, chỉ sợ có sơ suất bỏ sót.

Đỗ Vân Như da mặt mỏng nửa tháng nay cũng không tránh né trốn tránh nữa, tóm lại cũng chỉ còn lại khoảng nửa tháng, nàng sẽ gả ra ngoài.

Đỗ Vân Lạc một mặt chơi lá bài trong tay, một mặt cười khanh khách nói: "Đỗ gia đích trưởng nữ xuất giá, mẫu thân hận không thể đem mỗi rương đều nhét ra ngoài."

"Ngươi còn cần nói sao, " Đỗ Vân Như nhéo chóp mũi Đỗ Vân Lạc, "Chờ ngươi thu đồ cưới, ta xem rương của ngươi trong viện này chắc không còn chỗ để bày!"

Hai tỷ muội hì hì náo loạn thành một đoàn.

Chân thị thấy các nàng náo nhiệt, không khỏi nở nụ cười, đưa danh sách cho Triệu ma ma, nói: "Cứ theo những gì chúng ta vừa nói, ngươi đi nói với Nhị tẩu một tiếng. Bên ngoài mưa to, từ hành lang chậm rãi vòng qua là tốt rồi, không cần nóng vội."

Triệu ma ma nhận danh sách, cười đi.

Chân thị ngồi xuống bên cạnh Đỗ Vân Lạc, ghé qua đầu nhìn: "Ngươi đánh bài ngược lại so với chơi cờ tốt hơn một chút."

Đỗ Vân Như liếc mắt một cái: "Mẫu thân, nàng ta rõ ràng vẫn là nửa cân tám lạng, giống nhau không nói lý."

Chơi một vòng, Triệu ma ma mới từ bên ngoài trở về, nước mưa làm ướt ống tay áo vạt áo của bà, tóc bị gió thổi có chút rối loạn, không còn tư thế trầm ổn như trước.

Chân thị thấy vậy, biết Triệu ma ma không nghe lời của mình vào tai, nhất định là vội vã đi lại vội vàng trở về, sớm biết như thế, bà nên gọi một tiểu nha hoàn trẻ tuổi đi một chuyến, miễn cho Triệu ma ma lớn tuổi vất vả.

Triệu ma ma buông tay, cung kính bẩm báo: "Phu nhân, lúc nô tỳ đến Thủy Phù Uyển, Nhị thái thái vừa vặn ra cửa."

Chân thị kinh ngạc: "Mưa to như vậy, Nhị tẩu ra ngoài sao?"

Ra khỏi cửa, chính là xuất phủ.

Đỗ Vân Lạc nghe vậy giương mắt nhìn Triệu ma ma.

Triệu ma ma gật đầu, nói: "Nghe mấy bà tử nói, trước đó có người đưa lời cho Nhị thái thái, cụ thể là chuyện gì, các nàng cũng không rõ ràng lắm, Nhị thái thái đi rất gấp, chỉ mang theo Hòa Tuyền Nhân và Thẩm Trường Căn."

Đỗ Vân Lạc nghe xong, chống cằm hồi tưởng.

Lúc trước, Định Nguyên Hầu phủ vừa mới mời thánh chỉ, nàng bị áp giải tiếp chỉ, lại bị Hạ lão thái thái cấm túc nhốt ở An Hoa viện, những chuyện khác trong phủ cũng không biết.

Nhớ lại hồi lâu, nàng cũng không thể xác định, lần trước Mạc thị có ra cửa trong ngày mưa như vậy hay không.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi