TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

Ba người chen nhau đi qua đó, lập tức nhìn thấy sân nhà lộn xộn.

Mấy công cụ dùng để làm ruộng bị quăng ngã khắp nơi, đến cả đồ ăn khô cũng bị hất văng đầy đất. Trong tay con dâu út nhà họ Ngô còn ôm con, ngồi dưới đất vừa khóc vừa mắng: “Bà đúng là lão bất tử, ngoại trừ giả vờ đáng thương ra thì bà còn có thể làm cái gì nữa? Tôi và lão tử quanh năm suốt tháng làm việc mệt c.h.ế.t mệt sống, để dành được chút tiền và đồ ăn đều bị bà cầm đi trợ cấp cho những người khác. Bà nhìn thằng con thứ ba của bà, bà lại nhìn hai đứa con gái nhà bà đi? Bọn họ sống sung sướng cỡ nào chứ? Bà lại nhìn lại tôi và chồng tôi, cơm cũng không có mà ăn. Năm ngoái nếu không nhờ nhà mẹ đẻ của tôi đưa lương thực đến thì tôi đã c.h.ế.t đói rồi. Năm nay tôi mua một ít đồ cho bọn họ thì bà lại nói tôi không biết cách sống, bà là người mà sao lại ác độc như thế chứ?”

Cô ta khóc sướt mướt, mà thím tư Ngô bị cô ta mắng lại đứng ở góc tường lau nước mắt, vừa mở miệng muốn giải thích, nhưng lại không biết nghĩ đến cái gì, lại tiếp tục khóc. Trên mặt bà ấy có vài vết thương bầm xanh bầm tím, vừa nhìn là biết ngay bị thứ gì đó đập trúng.

Trần Kim Hoa nhìn thấy cảnh này liền nhức đầu.

Bà ấy liên tục tự cổ vũ bản thân, hiện tại bà ấy là chủ nhiệm hiệp hội phụ nữ trong thôn, không thể rút lui được. Đây là ngày đầu tiên Tú Tú đi làm, cho dù thế nào thì cũng phải làm gương cho cô mới được.

“Tôi nói nè Trương Tứ Hỉ, sao cô lại đánh mẹ chồng của mình hả? Không phải lần trước cô đã hứa là sẽ không bao giờ đánh bà ấy nữa rồi sao? Cô như thế này, hôm nay tôi sẽ bắt cô đi.” Trần Kim Hoa mới vừa nói xong, Trương Tứ Hỉ ngồi ở dưới đất lập tức nổi điên.

Cô ta cầm cái cuốc để ở bên cạnh lên, định đập vào đầu của mình: “Bắt tôi đi? Bà định bắt tôi đi đâu hả? Bà đang định hù đòi bắt tôi vào cục công an để tôi sợ à? Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi không sợ cái gì hết. Cả gia đình bọn họ sống sung sướng, lại bỏ tôi và chồng tôi sang một bên. Tôi mà sống không tốt ngày nào thì sẽ quậy ngày đó. Bà muốn bắt tôi đi, tôi c.h.ế.t cho bà xem!”

“Cô đừng…” Trần Kim Hoa sợ hãi, nếu như cô ta thật sự đập bị thương, nói không chừng người nhà họ Ngô lại đến kiếm chuyện với bà ấy nữa.

Trong lòng Trương Tứ Hỉ vô cùng đắc ý, cô ta biết ngay mấy người này không dám mà. Cô ta lại ngồi xuống đất nói: “Mấy người đến đúng lúc lắm, mấy người không phải là người của hiệp hội phụ nữ sao? Tôi cũng là phụ nữ, bà giúp tôi đi chứ? Cả nhà này đều ăn h.i.ế.p tôi. Mấy người muốn bắt thì bắt bà già c.h.ế.t tiệt này đi trước đi.”

“Sao tôi không thấy cô bị ăn h.i.ế.p chỗ nào thế?” Trần Kim Hoa cũng bị dáng vẻ vô lại của cô ta chọc cho tức điên.

Trương Tứ Hỉ hừ lạnh nói: “Dù sao nếu không giải quyết vấn đề thì mỗi ngày tôi đều sẽ đánh bà ta. Nếu mấy người muốn bắt tôi đi thì tôi sẽ c.h.ế.t cho mấy người xem.”

Trần Kim Hoa đau đầu.

Bạch Tú Tú nhìn Trương Tứ Hỉ, đột nhiên mở miệng nói: “Được thôi, cô muốn c.h.ế.t chúng tôi cũng không cản. Nhưng mà cô c.h.ế.t rồi, đứa nhỏ cô đang ôm sẽ lập tức có mẹ kế ngay.”

“Tú Tú?” Trần Kim Hoa hoảng sợ.

Sắc mặt Trương Tứ Hỉ vô cùng khó coi: “Nếu như tôi c.h.ế.t thì mấy người cũng không được yên đâu.”

“Bên ngoài có một đống người đang đứng xem, cô tự muốn c.h.ế.t thì liên quan gì đến chúng tôi chứ? Tôi thấy cô còn đang mặc quần áo mới, tóc đen bóng, mặt tròn bự gấp đôi thím tư Ngô, cô ăn ngon mặc đẹp thế này, cô dám c.h.ế.t à? Cô cũng đừng nói miệng hù dọa chúng tôi. Cô đã đánh người khác thì phải chịu trách nhiệm pháp luật. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đánh người, hiện tại lại còn từ chối không muốn điều giải, tuyên bố còn muốn đánh bà ấy tiếp. Cô không thích đi theo chúng tôi, vậy chúng tôi đi báo án, chờ người đến bắt cô đi.”

Bạch Tú Tú xoay người đi ngay.

Trương Tứ Hỉ lập tức luống cuống: “Cô không được đi.”

Lần này thì đến cả Trần Kim Hoa cũng đã nhìn ra manh mối, sao Trương Tứ Hỉ dám c.h.ế.t được chứ?

Nghĩ thông suốt vấn đề mấu chốt này rồi, Trần Kim Hoa cũng không hoảng hốt, lưng cũng ưỡn thẳng lên: “Sao lại không được đi chứ? Tú Tú, cháu lập tức đi báo công an đi, mới có mấy ngày trôi qua chứ, cô ta lại đánh người tiếp rồi.”

“Đừng, tôi, cùng lắm thì tôi không đánh bà ta nữa là được chứ gì?” Lúc này Trương Tứ Hỉ thật sự luống cuống, phương pháp mà mẹ cô ta dạy không còn xài được nữa rồi.

Sao lúc trước nói chỉ cần cô ta đòi sống đòi c.h.ế.t là mấy người này sẽ không dám làm gì cô ta mà?

“Hừ, lần trước cô cũng nói như thế thì phải?” Trần Kim Hoa cười lạnh.

“Thật sự, lần này tôi sẽ không đánh nữa. Tôi cũng chỉ là bị buộc đến bất đắc dĩ, bà nói coi hiện tại tôi đang sống cuộc sống khổ sở như thế nào chứ.” Trương Tứ Hỉ vừa nói là lập tức cảm thấy mình rất tủi thân.

“Được rồi, cô đừng có mà khóc nữa, chúng ta là người cùng thôn, không lẽ tôi còn không biết cô là loại người nào sao? Lần này cô có chịu ngoan ngoãn nghe khuyên hay không?” Trần Kim Hoa không thích Trương Tứ Hỉ hết gào lại khóc, cũng không có ý định thật sự bắt cô ta vào đồn công an.

Trương Tứ Hỉ nhanh chóng bảo đảm: “Tôi nghe.”

“Tú Tú, cháu và Miêu Miêu ghi chép lại.”

Trần Kim Hoa đã nghĩ ra cách để điều giải chuyện này rồi.

Bạch Tú Tú đi vào góc đỡ thím tư Ngô ra, bà cụ vừa đau vừa sợ, chỉ biết khóc mãi.

Bạch Tú Tú thấy thím Kim Hoa đang chuẩn bị một điều nhịn chín điều lành, lập tức cảm thấy cứ tiếp tục như thế mãi không được. Thím tư Ngô là người có tính cách mềm yếu, Trương Tứ Hỉ lại là như thế, điều giải xong rồi, sau này vẫn cứ tiếp tục ăn h.i.ế.p bà ấy nữa thôi.

Tốt nhất là báo an bắt cô ta vào trong tù ở mấy ngày!

“Chị Ngô à, hôm nay sao chị và cô ta lại cãi nhau thế?” Trần Kim Hoa nhìn thím Ngô được đỡ đến hỏi.

Bà cụ khóc sướt mướt thê thảm: “Hôm qua anh ba của Tứ Hỉ về, cầm một ít thức ăn và vài thước vải. Bây giờ cũng sắp sửa mùa đông rồi, đưa cho hai ông bà già chúng tôi để làm áo bông, ai mà ngờ lại bị nó nhìn thấy, cứ nằng nặc đòi miếng vải đó cho bằng được. Quần áo của tôi với ông nhà đã rách đến mức không thể khâu vá được nữa rồi, cho nên tôi không đồng ý. Nó lại không chịu, mới sáng sớm đã bắt đầu quăng đồ đập phá.”

“Bà đừng có mà ở đó giả vờ đáng thương, bà chỉ có bốn đứa con, hai đứa con gái và con trai thứ ba của bà đều sống tốt, bọn họ cho hai ông bà không ít đồ tốt. Nhà này chỉ có tôi và chồng tôi là số khổ, nếu không phải bà bất công thì sao chỉ có những người khác là có chỗ tốt? Tại sao chỉ có nhà lão tứ chúng tôi là chẳng có tiền đồ gì?”

Trương Tứ Hỉ nhắc đến những người khác là lại nổi giận đùng đùng.

Trần Kim Hoa nhức đầu, nhà họ Ngô đã vì chuyện này mà cãi nhau rất nhiều lần.

“Vì sao lão tứ nhà cô không có tiền đồ, cô đi mà hỏi chồng cô đó, hỏi thím tư Ngô làm cái gì? Nếu cô không thích ở chung với hai ông bà ấy thì thôn chúng ta có thể giúp mấy người tách ra ở riêng.” Bạch Tú Tú nhìn thoáng qua Trương Tứ Hỉ, giọng điệu vô cùng trào phúng.

Trương Tứ Hỉ đương nhiên sẽ không đồng ý tách ra ở riêng, kiếp trước con trai thứ ba của thím tư Ngô có thể đón hai vợ chồng già đi, chứng minh anh ấy cũng không phải là người bất hiếu.

Chỉ cần lấy chuyện này ra trấn áp, Trương Tứ Hỉ cũng có thể yên phận vài ngày.

Quả nhiên, Trương Tứ Hỉ lập tức thay đổi sắc mặt ngay: “Cô là ai hả? Cô dựa vào cái gì mà bắt nhà chúng tôi tách ra ở riêng? Mấy người giúp đỡ kiểu này hả?”

“Nếu không thì thế nào? Dẫn cô đến đồn công an, tố cáo cô tội cố ý gây thương tích cho người khác?” Bạch Tú Tú hỏi ngược lại cô ta.

Câu hỏi này lập tức làm Trương Tứ Hỉ tắt lửa ngay.

Cô ta cũng không muốn đi ăn cơm tù, cô ta còn muốn ăn sung mặc sướng.

Tách ra ở riêng cũng tuyệt đối không có chuyện đó, ở riêng rồi, hai người già này có thứ gì tốt, cô ta cũng sẽ không vớt vát được.

“Thím tư Ngô, thím đừng sợ con dâu của thím, thím không có nợ cô ta. Lần này cô ta đánh thím, bọn cháu sẽ nhớ kỹ chuyện này, bắt đầu từ ngày mai bọn cháu sẽ đến nơi này thăm thím định kỳ, xem xem trên người thím còn vết thương gì hay không, xem xem thím sống như thế nào. Nếu thím sống không tốt dù chỉ một chút, bọn cháu sẽ lập tức báo án, cô ta cố ý gây thương tích cho thím, kiểu gì cũng phải vào tù ngồi mấy năm. Thím cũng đừng cảm thấy cô ta đáng thương. Cô ta đánh thím, con thứ ba và hai đứa con gái khác của thím cũng phải lo lắng vì thím, cả gia đình đều không thể sống yên ổn được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi