TRỌNG SINH TRỞ VỀ TRƯỚC NGÀY NỮ CHÍNH GIAN XẢO GẢ VÀO NHÀ

Bạch Tú Tú đã nói trúng tâm sự của bà cụ Ngô.

Nhất là khi nghĩ đến con trai con gái bà ấy cũng sẽ lo lắng theo, bà ấy lập tức cảm thấy không thể chiều con dâu út mãi được.

Lúc trước bà ấy không có cách nào, mỗi ngày con dâu cứ đòi c.h.ế.t đòi sống, suốt ngày la lối, bà ấy cũng sợ con dâu c.h.ế.t thật, để lại cháu nội còn nhỏ thì biết phải làm sao?

Kết quả, hôm nay Trương Tứ Hỉ cũng không muốn chết.

Bà cụ cũng lập tức suy nghĩ thoáng hơn.

Trần Kim Hoa cũng cảm thấy như thế cũng được: “Đúng vậy, chị Ngô, sau này chúng tôi sẽ định kỳ đến đây thăm chị, dù sao chúng ta ở chung một thôn, cũng gần. Trương Tứ Hỉ, cô nghe thấy chưa? Nếu lần sau cô còn dám đánh mẹ chồng của cô nữa, tôi sẽ lập tức đưa cô đi vào tù ngay. Cô xem xem cô đánh bà ấy ra nông nỗi gì kìa. Còn đứng đờ ra đó làm cái gì? Mau xin lỗi mẹ chồng cô đi chứ.”

“Xin lỗi cũng không thành tâm, không bằng để cô ta tự đánh trả lại đi? Không phải cô ta rất giỏi đánh người sao?” Bạch Tú Tú nhỏ giọng nhắc nhở Trần Kim Hoa.

Trong lòng Trần Kim Hoa cảm thấy cách này rất hay!

“Trương Tứ Hỉ, lúc nãy cô đánh chị Ngô như thế nào thì bây giờ tự đánh lại mình như thế đi.” Trần Kim Hoa chỉ vào Trương Tứ Hỉ.

Sắc mặt Trương Tứ Hỉ càng khó coi hơn: “Mấy người muốn đánh c.h.ế.t tôi sao?”

“Cô đừng có nói khó nghe như thế, lúc nãy cô đánh thím tư Ngô, thím tư Ngô vẫn còn sống bình an đây mà, thím ấy cũng không to khỏe bằng cô đâu.”

Ánh mắt hóng chuyện của Bạch Tú Tú kích thích làm Trương Tứ Hỉ ước gì có thể nhào lên xé xác Bạch Tú Tú ra ngay lập tức.

“Được rồi, cô đừng có mà lề mề nữa, mau tự đánh mình xin lỗi thím tư Ngô đi, chỉ bảo cô xin lỗi bằng miệng cô cũng không nhớ lâu được. Chị Ngô, chị nhìn cho kỹ, xem xem cô ta đánh có đúng hay không, có đánh thiếu đi cái nào không?” Trần Kim Hoa thúc giục cô ta nhanh chóng thực hành.

Trương Tứ Hỉ ấm ức mắt đỏ ngầu, nhưng mà vẫn phải ra tay đánh, cô ta không muốn ngồi tù, cũng không muốn tách ra ở riêng.

Chờ đến khi cô ta tự đánh mình, mọi người đều sợ ngây người.

Lúc nãy Trương Tứ Hỉ lại dám đánh bà cụ Ngô như thế này sao?

Dùng nắm đ.ấ.m đánh, thậm chí còn dùng đòn gánh của gánh nước đập vào người.

Ngay lập tức, người đứng bên ngoài sân bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ, lúc bọn họ chạy đến đây hóng chuyện thì bà cụ Ngô đã ngồi xổm ở góc tường nghe con dâu mắng rồi.

Bọn họ không thấy được mấy cảnh này, hiện tại vừa nhìn, cô con dâu út Trương Tứ Hỉ này đúng là ác độc thật đó.

Thím tư Ngô nhìn thấy con dâu tự mình đánh mình, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Khoảng thời gian này Trương Tứ Hỉ lén đánh bà ấy càng lúc càng nhiều, lúc trước đều chỉ là đánh vài cái vào lưng, hiện tại lại muốn cái mạng già của bà ấy.

Lần trước đánh quá nặng tay, bà ấy đã làm lớn chuyện lên một lần.

Kết quả là người của hiệp hội phụ nữ cũng bị Trương Tứ Hỉ la lối khóc lóc dọa chạy, ngoài miệng cô ta cũng đã cam đoan là sẽ không đánh người, nhưng mà lại lén đánh bà ấy không ít lần.

Trong lòng bà ấy cũng rất tủi thân, cũng khóc với chồng mình. Ông già chỉ cần nói mấy câu là con trai sẽ bảo vệ vợ, trong nhà ầm ĩ gà bay chó sủa.

Hiện tại ông già vì muốn làm cho bọn họ đừng kiếm chuyện nữa mà phải vào núi đi săn, chỉ là vì muốn cho hai con sói vô ơn này chút đồ ăn ngon.

Cũng là vì ngày hôm qua ông cụ đưa cho con thứ ba về thăm nhà một con thỏ, để con trai mang vào trong thành, cô ta lại lập tức kiếm chuyện…

Bà ấy cảm thấy cuộc sống này đã không còn hi vọng gì nữa rồi.

Hiện tại thấy con dâu chịu thiệt to như thế, trong suốt mấy năm qua, đây là lần đầu tiên bà cụ Ngô cảm thấy thoải mái như thế.

Trương Tứ Hỉ đánh mình xong, đôi mắt cũng khóc xong lên, trừng mắt nhìn mấy người Bạch Tú Tú: “Mấy người hài lòng chưa?”

“Chuyện này cô đừng có hỏi chúng tôi, phải hỏi mẹ chồng của cô đó. Chị Ngô, chị cảm thấy được chưa?” Trần Kim Hoa hỏi bà cụ Ngô.

“Được… Được rồi. Chỉ cần sau này nó không đánh tôi nữa là được.” Bà cụ Ngô khóc lóc gật đầu.

“Yên tâm đi, sau này chúng tôi sẽ đến thăm chị đột xuất, nếu trên người chị có thêm bất cứ vết thương nào, chúng tôi đều sẽ lập tức báo công an bắt cô ta vào tù. Nếu như chị chịu ấm ức tủi thân gì, chúng tôi sẽ lập tức gọi con trai chị về, chị tách ra ở riêng với bọn họ!”

Trần Kim Hoa là một người thông minh, thông qua lời Bạch Tú Tú nói, nhanh chóng bắt được điểm yếu mà Trương Tứ Hỉ sợ hãi.

Nhìn Trương Tứ Hỉ còn đang ngồi dưới đất: “Trương Tứ Hỉ, cô cũng đừng ngồi dưới đất nữa, mau dọn dẹp sân nhà lại đi. Được rồi, mọi người đều giải tán đi, đều là hàng xóm với nhau, nếu cô ta lại còn ăn h.i.ế.p chị Ngô thì mọi người nhớ chạy đến đại đội kêu người đến giúp chị ấy.”

Trần Kim Hoa nhìn Trương Tứ Hỉ đã thành thật, vô cùng may mắn vì hôm nay bà ấy đã dẫn Tú Tú đến.

Tú Tú nhìn ngoan ngoãn xinh đẹp, không ngờ đầu óc lại thông minh đến thế này.

Cô chỉ cần nhìn thoáng qua là biết ngay Trương Tứ Hỉ là loại người gì, sợ cái gì nhất.

Làm Trương Tứ Hỉ lập tức trở nên ngoan ngoãn ngay.

Lần này chắc là nhà họ Ngô có thể yên phận một đoạn thời gian, truyền ra ngoài, bà ấy cũng có mặt mũi.

Trương Tứ Hỉ bị bọn họ nhìn chằm chằm, đưa con trai vào trong phòng, bắt đầu dọn dẹp sân.

Bà cụ Ngô còn định đi giúp đỡ, nhưng mà lại bị Bạch Tú Tú cản lại.

Lúc này phải để một mình Trương Tứ Hỉ làm mới được, bà cụ Ngô đi qua đó giúp đỡ, Trương Tứ Hỉ sẽ cảm thấy là bà cụ mềm lòng, nói không chừng cô ta lại lợi dụng bà cụ làm cái gì nữa.

“Được rồi, mẹ chồng nàng dâu hai người phải chung sống hòa thuận với nhau đó, sắp ăn tết đến nơi rồi, không được tranh cãi nữa. Chờ một hai ngày nữa là đại đội chúng ra sẽ phát tiền lương rồi.” Trần Kim Hoa bắt đầu dụ dỗ hai người bọn họ, sau đó lại dẫn theo mấy người Bạch Tú Tú rời đi.

“Hai cô đã ghi chép lại mọi chuyện chưa?”

“Đã ghi chép lại hết rồi, còn cố ý ghi riêng một tờ về chuyện cô ta tự đánh mình, đây cũng coi như là ghi chép về việc cô ta đánh bà cụ.”

Miêu Miêu giao sổ ghi chép cho Trần Kim Hoa.

Trần Kim Hoa cũng cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, lần này bà ấy lên chức chủ nhiệm, còn có hai người làm việc giỏi giang như Bạch Tú Tú và Miêu Miêu giúp bà ấy cùng nhau xử lý những chuyện nhà này, thật sự là vừa nhẹ nhàng vừa có mặt mũi.

“Hai người các cô làm tốt lắm, chúng ta về nhà nghỉ ngơi đi. Chờ hai ngày nữa nhà thím hầm canh gà, lại mang đến cho hai cô mỗi người một chén, bồi bổ cơ thể.”

Bà ấy nói vô cùng hào sảng.

Bạch Tú Tú và Miêu Miêu đều cảm ơn.

Chờ ba người quay về đến đại đội thì đại đội trưởng đang thương lượng gì đó với kế toán, nhìn thấy bọn họ quay về, đại đội trưởng có chút kinh ngạc: “Con dâu nhà họ Ngô không làm ầm lên nữa à?”

Sao ba người bọn họ trông có vẻ bình yên vô sự thế?

Không giống với lần trước cho lắm.

“Không gây sự gì cả, sau này cô ta cũng sẽ không gây sự. Tôi nói cho ông nghe, lần này may mà tôi dẫn Tú Tú theo.” Trần Kim Hoa vừa nhắc đến chuyện này, cực kỳ hưng phấn.

Đại đội trưởng cũng khá kinh ngạc, không ngờ rằng con dâu cả của nhà họ Vương còn có tài năng này nữa!

Nhưng mà như thế mới đúng.

“Không gây sự là được rồi, nhà bọn họ cứ ồn ào gây sự mãi, cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của đại đội chúng ta. Tôi và kế toán Uông đi qua kho hàng tính sổ, nếu như bên này có chuyện gì thì Kim Hoa, bà để ý giúp tôi một chút.” Lúc nói đến chuyện này, đại đội trưởng cũng không giấu được vẻ vui sướng trên mặt mình.

Cả đội bận rộn suốt một năm, còn không phải là vì chia lương thực sao?

Chờ tính sổ sách xong, lại chờ năm ba bữa nữa là có thể chia lương thực rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi