TRỌNG SINH VỊ LAI CHI VƯƠNG ĐÍCH KỲ LÂN

Thời tiết hôm nay rất sáng sủa, ở một góc của hoàng cung, một con Kỳ Lân từ trong bụi hoa chui ra ngoài. Hệ thống phòng ngự của hoàng cung rất nghiêm mật, Dung An phải tìm rất lâu, mới tìm được cái lỗ hổng này. Cả ngày ngốc trong hoàng cung, cậu nghẹn sắp hỏng tới nơi rồi. Đặc biệt là mấy ngày gần đây, người trong cung đều vội vàng chuẩn bị hôn lễ cho cậu với Mặc Sĩ Phong.

Lấy hình thái Kỳ Lân chạy một lúc lâu, Dung An mới biến về hình người. Cậu vốn muốn tìm lại con đường lần đầu tiên cậu ra khỏi hoàng cung, chính là lần đại đế nhặt cậu về hoàng cung trước đó, để làm lộ tuyến chạy trốn. Nhưng cậu đã đánh giá cao trí nhớ của mình, cậu sớm đã không nhớ rõ lần trước rốt cuộc trốn ra thế nào. Cứ cho là nhớ rõ, phỏng chừng con đường kia cũng không đi được nữa, đại đế không có khả năng mặc kệ lỗ hỏng trong hệ thống phòng ngự.

Dung An đã rất lâu chưa có đi dạo trên đường lớn Đế Tinh, bỗng nhiên phát hiện người chung quanh đều rất cao, cho dù là giống cái, lớn lên cũng cao hơn so với cậu. Dung An có chút chua xót, rõ ràng mình cũng không kén ăn, sao cậu lại không cao như bọn họ. Nhìn cánh tay của những người kia mà xem, mạnh mẽ hữu lực.

Ở đây không phải internet giả thuyết, Dung An tất nhiên không thể mang mặt nạ hệ thống, cứ đường đường chính chính thoải mái đi trên đường.

Lúc này, Mặc Sĩ Phong nhận được tin Dung An chui ra khỏi hoàng cung, tuy hoàng cung phòng ngự nghiêm mật, nhưng đại đế cũng không lơ là giải tán người theo bảo hộ tiểu vương hậu. Dung An vừa ra cung, những người đó cũng đi theo Dung An, chỉ là Dung An không cảm nhận được tồn tại của bọn họ.

“Bảo vệ tốt vương hậu.” Mặc Sĩ Phong ra lệnh.

Đế Tinh Già Mã Tinh hệ tất nhiên mười phần an toàn, nhưng cũng khó bảo đảm không có mấy tên thú nhân không có đầu óc xuống tay. Đại đế không phải không biết trên người tiểu vương hậu đã có hơi thở của hắn, thú nhân không dám tới gần, nhưng hắn vẫn không yên tâm.

Dung An nhàn nhã đi trên đường, trái nhìn phải xem, sau đó ghé vào một cửa hàng. Sau khi đi vào, Dung An cũng không mua thứ gì, bởi vì mỗi lần đi vào một cửa hàng, cậu đều phát hiện bản thân đã có thứ này rồi. Nếu vẫn chưa có, Dung An cũng không hứng thú.

“Dung An.” Kỳ Lan vừa vặn ra ngoài mua chút đồ, thấy Dung An ở cách đó không xa, nên đi lại chào hỏi với đối phương.

Tuy Kỳ Lan với Dung An chỉ gặp nhau hai lần trên mạng, nhưng Kỳ Lan vẫn cảm thấy khá thân thiết với Dung An, y đã biết Dung An là Kỳ Lân, không phải biểu hiện thú nhân như trên mạng. Đồng thời cũng biết Dung An đã từng bị xem thành thú nhân mà nuôi dưỡng, cơ hồ người trong trường học đều biết chuyện này.

“Cậu là……” Làm một người có chứng mù mặt người(*), Dung An đã không tính toán tự cứu chữa nữa.



(*) Prosopagnosia hay chứng “mù mặt người” là rối loạn nhận thức khiến bệnh nhân khó nhận dạng khuôn mặt của ai đó, bất kể xa lạ hay thân quen.


“Thi đấu 5 năm trước.” Kỳ Lan không nghĩ tới Dung An lại quên mình, nhưng việc này cũng bình thường, đến hai mặt, nếu không phải cố ý chú ý, tất nhiên không nhớ được.

Dung An lúc này mới nhớ tới người thi đấu vào 5 năm trước, chỉ là cậu vẫn không nhớ được tên đối phương, “Cậu chính là 5 năm trước…… Ai?”

Tha thứ cho cậu, cậu vẫn không biết tên đối phương, lại không thể cứ như vậy cùng đối phương chào hỏi, nếu sau này gặp lại thì phải làm sao bây giờ. Dung An rối rắm, vẫn phải hỏi tên.

“Kỳ Lan,” Kỳ Lan nói, “Lần thi đấu đó, tôi còn hung hăng bại bởi cậu.”

Kỳ Lan hâm mộ thiên phú của Dung An, nhưng y không ghen ghét. Thân là một á thú nhân phải có tự giác, đừng ngây thơ ngu ngốc mà đi so đo với Kỳ Lân.

“Đúng không?” Dung An không nhớ rõ, “Thời gian có hơi lâu.”

“Đúng vậy,” Kỳ Lan gật đầu, “Cậu muốn mua cái gì?”

“Không có, chỉ là đi dạo thôi, xem như tản bộ vậy,” tuy rằng đã phát sinh quan hệ với Mặc Sĩ Phong, nhưng Dung An vẫn có chứng sợ hãi trước hôn nhân, hít thở không khí không nhiều lắm, lại cảm thấy phiền lòng, “Còn cậu? Đồ muốn mua đã mua xong chưa?”

“Ở nút không gian,” Kỳ Lan trả lời, “Năm đó, lúc cậu thi đấu thì hạ tuyến, thứ tự mỗi người đều tăng lên một bậc, tôi vừa lúc đạt được danh ngạch nhập học của trường. Sau khi tốt nghiệp, liền đến viện nghiên cứu linh thực làm việc.”

“Viện nghiên cứu linh thực là một nơi tốt, hảo hảo làm việc.” Dung An tỏ vẻ cậu còn chưa đi vào viện nghiên cứu linh thực nữa, vừa nghe tên đã biết nơi đây là một tồn tại cao lớn. Dung An đã từng nghe viện nghiên cứu linh thực Đế Tinh, nơi này đều tập trung nhân tài hàng đầu của Già Mã Tinh hệ, một đám đều là nhân vật làm mưa làm gió. Mặc kệ vừa mới vào không có tiếng tăm gì, thời gian lâu rồi, tự nhiên cũng có thể nghiên cứu ra này nọ.

“Có rảnh không? Cùng đi nhìn xem?” Kỳ Lan mở miệng.

Viện nghiên cứu linh thực không thể để người ngoài tùy ý tham quan, nhưng Dung An không giống, đối phương là đế hậu tương lai, Kỳ Lan biết đám người đó nhất định sẽ cho phép Dung An đi vào, huống chi viện nghiên cứu linh thực chưa bao giờ cự tuyệt Kỳ Lân. Bản thân Kỳ Lân đã có một cái không gian linh thực, hoàn toàn không cần dùng tư liệu mà viện nghiên cứu linh thực nghiên cứu ra, nên sẽ không có xung đột lợi ích.

“Chuyện này không tốt lắm đâu?” Dung An nghi hoặc, sao đột nhiên Kỳ Lan lại kêu mình đi viện nghiên cứu linh thực vậy ta, tuy hai người bọn họ 5 năm trước đã gặp mặt, nhưng vẫn là người xa lạ.

“Không sao cả, lấy thân phận của cậu không cần phải lo lắng,” Kỳ Lan cường điệu, “Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc đi vào xem thử? Có lẽ sẽ phát hiện được những thứ không thể tưởng được.”

Cái gì là phát hiện không tưởng được, Dung An không thèm để ý mấy thứ này. Nhưng vẫn đi theo Kỳ Lan đến viện nghiên cứu linh thực, cậu thật ra muốn nhìn viện nghiên cứu linh thực rốt cuộc trông như thế nào, có phải gieo trồng rất nhiều linh thực hay không, bọn họ vốn nghiên cứu linh thực mà.

Bước vào viện nghiên cứu linh thực, Dung An vừa báo thân phận lên, liền được cho phép tiến vào. Sau khi Dung An tiến vào viện nghiên cứu không lâu, hộ hệ theo bảo hộ Dung An cũng đi theo vào. Tin tức Dung An vừa nhập vào, Sở Trường của viện nghiên cứu liền biết Dung An đã đến.

Sở Trường với Bạch Lão Đầu ở hoàng cung là bạn bè, đồng thời cũng biết Dung An chính là đế hậu tương lai của Già Mã Tinh hệ. Vì vậy, Sở Trường tự mình dẫn Dung An đi tham quan viện nghiên cứu linh thực.

Dung An nhìn thấy Sở Trường có chút xấu hổ, cậu chỉ tới viện nghiên cứu linh thực thăm thú một chút, cũng không muốn chiếm dụng thời gian của người khác. Tuy Dung An uyển chuyển tỏ vẻ không cần Sở Trường đi cùng, nhưng Sở Trường vẫn nhiệt tình theo bên cạnh dẫn Dung An đi tham quan.

“Sở Trường.” Kỳ Lan đã sớm đoán Sở Trường có thể sẽ tự mình đến, chỉ không nghĩ tới động tác Sở Trường lại đến nhanh thế, lại còn nhiệt tình như vậy. Thân phận sai biệt, quả nhiên người ta có thể nhận được đãi ngộ bất đồng. Tựa như Lâm Hoa Nam tuy rằng sinh ra ở đại gia tộc, là giống cái, nhưng Lâm Hoa Nam không được Sở Trường đức cao vọng trọng coi trọng như Dung An.

“Khu vực này là nơi nghiên cứu linh thực linh quả cấp thấp,” Sở Trường mở miệng, “Không bằng chúng ta đi xem chỗ cấp cao.”

“Cấp cao?” Dung An khẽ nhíu mày, cái này xem như là cơ mật sao? Sở Trường thật sự rất hào phóng, “Có xuất hiện linh thực mới không?”

So sánh với linh thực cấp cao, Dung An càng thấy hứng thú với linh thực mới, cậu nghĩ đến việc đem mấy loại linh thực mới đặt vào không gian của mình, về sau có thể ăn được chủng loại trái cây mới rồi.

“Có,” Sở Trường gật đầu, “Đi theo ta.”

Kỳ Lan trầm mặc, y cái tiểu nghiên cứu viên này, trước mắt còn chưa đủ tư cách đi vào nơi nghiên cứu chủng loại linh thực mới, đây đều là do những nhân tài ngây người nhiều năm ở viện nghiên cứu đi nghiên cứu. Thời gian nghiên cứu linh thực mới cũng gần bảy tám năm, trong đoạn thời gian này chỉ cần nghiên cứu có thành quả, có khả năng sẽ nổi tiếng toàn bộ Già Mã Tinh hệ. Kỳ Lan tất nhiên dự đoán được cơ hội này, nhưng trước mắt vẫn chưa có kết quả gì.

“Kỳ Lan, đi thôi,” Dung An đi vài bước lại phát hiện Kỳ Lan vốn theo bên người mình tụt lại phía sau, vì thế quay đầu nhìn Kỳ Lan, “Đây là nơi cậu làm việc, không phải tôi.”

Dung An nghĩ mình chỉ là người ngoài đã có thể đi dạo khắp nơi, vậy Kỳ Lan đi theo chắc cũng không có vấn đề gì lớn.

“Cùng nhau đi đi,” Sở Trường ý bảo Kỳ Lan đuổi kịp, “Người trẻ tuổi nhìn nhiều có chỗ lợi.”

Sở Trường tuy rằng không thể để Kỳ Lan tham dự loại nghiên cứu hạng nhất này, nhưng vương hậu tương lai đều đã bảo đối phương đuổi kịp, đó có nghĩa là cùng nhau nhìn xem, coi như để gia tăng kinh nghiệm.

Kỳ Lan nghe lời này, vội theo sau. Y chưa từng thấy những người đó làm thế nào để nghiên cứu và phát hiện chủng loại linh thực mới, nói không chừng sẽ có gợi ý cho mình.

Mỗi một khu vực ở viện nghiên đều phân chia rất chính xác theo từng công năng, khu vực gieo trồng linh thực cũng có chút bất đồng. Dung An phát hiện nơi này vẫn trồng linh thực hỗn hợp, tựa như không gian của mình, cậu lúc ấy cũng chỉ tùy tiện đào cây linh thực non đem vào không gian, sau đó đào cái hố, gieo linh thực xuống đó, cũng không xem linh thực mình gieo là loại nào. Nhưng khu gieo trồng ở viện nghiên cứu linh thực lại không giống không gian của Dung An, nơi này mặc dù có gieo trồng hỗn hợp, nhưng cũng không phải không có quy luật.

“Ở phía trước còn không?” Trước mắt đều là linh thực quen thuộc, trong không gian của Dung An cũng có trồng đám linh thực này, nên cậu không thấy hứng thú lắm.

“Ở phía trước,” Sở Trường nói, “Loại linh thực này chúng ta tìm được ở tinh cầu K2887, loại linh thực mới này kết ra linh quả thấp nhất là cấp ba, nhưng xác suất kết quả rất thấp.”

“Không phải bậc một?” Dung An nghi hoặc, không phải linh thực cấp cao đều kết ra linh quả thấp nhất là bậc một sao, sao loại linh thực này kết ra linh quả cấp bậc thấp nhất là cấp ba.

“Không phải,” Sở Trường lắc đầu, “Việc này chắc là do cấu tạo của linh thực có vấn đề, nhưng trước mắt chúng ta còn chưa phát hiện nguyên nhân cụ thể. Loại linh thực này nếu không hấp thu đủ chất dinh dưỡng, nó sẽ kết ra mấy quả linh quả cấp ba, thậm chí một quả cũng không kết.”

“Nghiên cứu rất lâu?” Bằng không sao bọn họ biết linh thực người ta chỉ kết linh quả cấp ba, Dung An tỏ vẻ linh thực trong không gian của cậu còn xuất hiện bậc một đó. Ngay cả Kỳ Lân quả mà người ngoại giới xem trọng nhất, cũng chỉ kết ra cấp thấp.

“Cũng đã hai năm,” Sở Trường chỉ vào một khu vực, “Chính là nơi này, vào xem.”

Dung An cùng Kỳ Lan đi theo phía sau Sở Trường, ở bên ngoài nhìn không rõ ràng lắm, nhưng khi tiến vào khu vực này liền phát hiện linh thực đều rất cao, nhưng chỉ có mấy cây linh thực kết ra được một hai quả, còn những cây linh thực khác chỉ toàn lá và lá.

“Thật sự không kết ra linh quả.” Dung An cảm thán.

Những năm gần đây, Dung An không phải không phát hiện linh thực ngoại giới rất khó kết ra linh quả, cho dù cậu đem bùn đất trong không gian ra bên ngoài, một hai ngày thì còn có một chút hiệu quả, nhưng hai ngày sau, đống bùn đất kia cũng chỉ là bùn đất bình thường, không còn khả năng giúp linh thực trưởng thành tốt hơn.

“Đám linh thực đó vốn là nhổ từ tinh cầu K2887 đem lại đây trồng, bản thân đang trong kỳ thành niên, có thể kết quả, nhưng căn cứ vào tình huống nghiên cứu trước mắt, muốn cho đám linh thực này kết quả thật sự rất khó,” Sở Trường cảm khái, “Nếu cậu muốn, bên kia chúng ta còn có mấy đám cây non, cậu có thể mang vào không gian của cậu.”

Sở Trường rất hào phóng, không chờ Dung An mở miệng hỏi, chính ông cũng tự nói. Còn không phải chỉ có vài cọng cây non sao, Sở Trường tỏ vẻ viện nghiên cứu linh thực của bọn họ không thiếu vài cọng cây non này, huống chi có đại đế ở đây, đế hậu tương lai căn bản không thiếu cây non linh thực.

Nghe lời này, mắt Dung An sáng lên, Sở Trường quả nhiên rất hào phóng.

Kỳ Lan yên lặng đứng một bên làm phông nền lông mi khẽ run, Sở Trường trước kia mà Kỳ Lan nhìn thấy là một lão nhân nghiêm túc, hiện tại cử chỉ đối phương cực kỳ hiền lành, làm anh không cảm thấy đối phương đang nịnh bợ Dung An, mà đối phương chỉ xem Dung An như một hài tử mà yêu thương. Tiểu hài tử muốn cái gì, đại nhân liền tận lực thỏa mãn lòng tò mò của tiểu hài tử.

“Dung An, không gian cậu có bao nhiêu loại linh thực?” Kỳ Lan bỗng nhiên mở miệng.

“Không nhiều lắm,” Dung An chỉ phụ trách nhổ linh thực trồng vào không gian, còn việc linh thực có bao nhiêu loại, kết linh quả nhiều hay ít, cũng không phải vấn đề Dung An quan tâm, dù sao thì linh quả không gian luôn đủ cho cậu ăn, “Chắc là không ít, trước kia ở tinh cầu xa xôi đã trồng không ít, sau này đi vào Đế Tinh, lại đến Kỳ Lân tinh, trên cơ bản là nếu nhìn thấy loại nào sẽ lấy một cây trồng vào.”

Tuy rằng nói nhìn thấy một loại linh thực, Dung An sẽ lấy ít nhất một cây loại đó trồng vào không gian, nhưng cũng không phải đi một đoạn đường sẽ gặp được một loại linh thực, linh thực dã ngoại là vật hiếm.

“Đúng không,” Kỳ Lan hít một hơi, liền tính Dung An một năm trồng hai loại vào không gian, qua mười năm, Dung An hiện tại hai mươi lăm tuổi, như vậy trong không gian đối phương có ít nhất có ba mươi loại linh thực. Cái này đặt trong nhà người thường, là chuyện phi thường khó lường, còn đặt trong giới quý tộc, chuyện này cũng không phải việc một người là có thể làm được, nhất định phải cần người khác giúp đỡ. Mà Kỳ Lân chỉ cần có không gian, như vậy là có thể dễ dàng làm được, “Kỳ Lân đều lợi hại như vậy?”

Câu cuối cùng vốn là lời trong lòng Kỳ Lan, bất tri bất giác y lại nói ra.

“Đây là thần thú ban ân,” Sở Trường khoa tay múa chân làm một cái thủ thế, lúc này mới nhìn về phía Kỳ Lan, thấy trong mắt đối phương không có ghen ghét, không có phẫn hận, Sở Trường gật gật đầu, đây mới là thái độ bọn họ phải có, “Đi lấy cây non trước, còn có chủng loại mới khác, cũng có thể lấy một hai cây, nhưng đừng nhổ trồng quá nhiều linh thực vào không gian một lần, đám này sẽ hấp thu tinh thần lực.”

Dung An gật đầu, cậu khi còn nhỏ đã từng nhổ rất nhiều linh thực trồng vào không gian, sau lưng đã bị ném ra ngoài. Chính vì trồng quá nhiều linh thực cùng một lúc, làm cho tinh thần lực tiêu hao quá nhiều, tinh thần lực không đủ duy trì không gian tất nhiên sẽ bị đá ra.

Không lâu sau, Dung An đã nhìn thấy chủng loại linh thực mới, cười đến thực vui vẻ, cậu không có đến nhầm nơi. Giống linh thực này là vật còn sống nên không thể tùy tiện ném vào nút không gian, nút không gian không có dưỡng khí linh thực cần, không đến vài phút linh thực sẽ chết. Dung An lại không thể lập tức đem đám cây non linh thực này đều ném vào không gian, đầu sắp trướng lớn.

Trong lúc Dung An rối rắm, hai gã thị vệ đi theo bảo vệ Dung An bước ra, bọn họ là tới trợ giúp Dung An lấy cây non linh thực. Nhìn thấy hai gã thị vệ quen thuộc kia, Dung An biết bản thân không thật sự thoát khỏi hoàng cung, bên cạnh còn có người đi theo.

Trên mặt Dung An không lộ ra biểu tình không vui, bảo hộ mình vốn là chức trách của thị vệ, nếu mình thật sự chạy thoát thành công, đó chính là bọn họ thất trách. Nói không chừng bọn họ còn bị Mặc Sĩ Phong giáo huấn, nghĩ vậy, tưởng tượng việc Mặc Sĩ Phong khi giáo huấn người làm sao tiếp tục bày ra khuôn mặt lạnh, Dung An liền vui vẻ không ít.

“Tôi đi về trước.” Dung An tỏ vẻ cây non đã lấy được, cũng đừng chậm trễ thời gian của người khác.

Biết Dung An phải đi, Sở Trường vẫn tự mình đưa Dung An đến cửa viện nghiên cứu linh thực, “Ngày khác có rảnh lại qua đây.”

“Được,” Dung An mỉm cười gật đầu, “Khi nào có linh thực mới nhớ tìm tôi.”

Dung An phất tay, hoàn toàn không giống như mới gặp mặt Sở Trường, mà càng giống như bọn họ đã quen biết thật lâu, cực kỳ quen thuộc.

Đợi đến khi Dung An ngồi xe huyền phù cùng thị vệ rời đi, Sở Trường mới vỗ nhẹ bả vai Kỳ Lan, “Làm không tệ, người trẻ tuổi, chỉ là không nên chạy đường tắt, không phải kẻ nào cũng đi được.”

“Hiểu rõ.” Kỳ Lan hiểu ý Sở Trường, cứ cho là chính mình tìm quan hệ tiến vào tổ nghiên cứu đề mục quan trọng, nhưng hiện tại y cũng không có năng lực đó, đi vào, ngược lại không có lợi với sự trưởng thành của mình.

Lúc này, Lâm Hoa Nam đứng nép bên góc thấy một màn trước mắt, không khỏi nghi hoặc, Sở Trường khi nào đi lại gần với Kỳ Lan như vậy?

Lâm Hoa Nam tuy rằng đã tiến vào một tổ nghiên cứu đề mục tương đối quan trọng, nhưng y vẫn không thể tiếp xúc đến nội dung trọng tâm. Lần này, nhìn thấy Sở Trường cười tươi vỗ bả vai Kỳ Lan, y chợt nghĩ Sở Trường có phải định trọng dụng Kỳ Lan hay không. Tròng mắt vừa chuyển, Lâm Hoa Nam nghĩ đến đề nghị của Magar, nếu mình có thể nghĩ cách đem trách nhiệm đẩy lên đầu Kỳ Lan, vậy Kỳ Lan có phải sẽ sớm ngày bị trục xuất khỏi viện nghiên cứu linh thực, cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với mình.

Ngồi trên xe Dung An tựa lưng vào ghế ngồi, kỳ thật cậu rất muốn lấy một gốc cây non đặt trong lòng bàn tay nghiên cứu một chút, nhưng hai vị hộ vệ kia lại trực tiếp đem cây non để chỗ khác, nói là chờ đến hoàng cung lại thả vào nơi chuyên tồn trữ linh thực.

Trở lại hoàng cung, Dung An liền thấy đại đế ngồi ở phòng khách, cân nhắc đến việc đối phương đã biết mình chạy ra ngoài. Cũng thoải mái hào phóng ngồi xuống, “Bụi hoa trong hoàng cung có thể thông ra bên ngoài, có một cái lỗ, tôi không cẩn thận, đi ra ngoài.” =)))))

“Sau đó nghĩ ra cũng đã ra, chơi một chút cũng không sao?” Mặc Sĩ Phong nhướng mày.

“Đúng, là vậy đó.” Dung An gật đầu.

“Sau này cứ đi từ cửa chính,” Mặc Sĩ Phong buồn cười nói, “Cũng không phải không cho phép em đi ra ngoài, bọn họ cũng không dám cản em.”

Dung An chớp chớp mắt, đối phương nói rất đúng, không có người nào ngăn cản mình ra hoàng cung, cậu sao lại không suy nghĩ kỷ, lại còn từ lỗ nhỏ chui ra. Nghĩ nghĩ, Dung An cảm thấy mình thật sự rất ngu xuẩn, còn biến thành Kỳ Lân chui vào bụi hoa, chỉ số thông minh giảm xuống đến giá trị âm?

“Hôm nay có thu hoạch gì?” Mặc Sĩ Phong đã biết Dung An lấy rất nhiều cây non từ viện nghiên cứu linh thực, nhưng hắn vẫn muốn nghe tiểu vương hậu nói, đó là đối phương chia sẻ với mình, không phải người khác bẩm báo, hai loại cảm giác này hoàn toàn không giống nhau.

“Sở Trường ở viện nghiên cứu linh thực cho tôi không ít cây non của các loại linh thực mới,” Dung An vui vẻ nói, “Cái này không tính nhận hối lộ ha?”

“Không tính,” Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng xoa xoa đầu Dung An, “Không tính, chỗ của bọn họ có, chỗ Bạch Lão Đầu cũng có, em có thể qua lấy?”

“Hả?” Dung An ngạc nhiên, “Sao tôi không biết?”

“Qua hai ngày nữa, chúng ta sẽ thành hôn, em cho rằng Bạch Lão Đầu còn tìm em nghiên cứu linh thực sao?” Mặc Sĩ Phong bất đắc dĩ, tiểu vương hậu có phải quên hôn sự của bọn họ hay không, “Hơn nữa ông ta hiện tại đang vội vàng chuẩn bị linh quả chiêu đãi khách, tạm thời không rảnh đưa cây non linh thực cho em.”

“Thì ra là thế,” Dung An nhún vai, “Khó trách hai ngày gần đây đều không nhìn thấy ông ấy.”

“Đi, lên lầu thử quần áo.” Mặc Sĩ Phong không muốn đến lúc đó Dung An không mặc được hoặc là không thích bộ quần áo kia.

Vừa tiến vào phòng, Dung An liền xoay người đi thay quần áo, cậu đối với bộ quần áo này rất vừa lòng. Chỉ là khi muốn đổi đồ lại, đại đế nói muốn giúp cậu cởi quần áo, kết quả cuối cùng tự nhiên như vậy mà lăn giường.

Buổi tối hôm đó, một bóng người lén lút trong viện nghiên cứu linh thực, đóng máy theo dõi của viện nghiên cứu, sau đó lẻn vào một gian phòng thí nghiệm lấy tư liệu. Vừa lấy được tư liệu vào tay, lập tức rời đi, sau đó trở lại phòng nghiên cứu của mình. Người này chính là Lâm Hoa Nam, y không thể không làm như vậy.

Thời gian Magar cho Lâm Hoa Nam rất ngắn, cộng thêm việc Lâm Hoa Nam nhìn thấy Sở Trường lộ ra tươi cười với Kỳ Lan, việc này làm cho y cảm thấy nguy cơ rất lớn. Y chỉ nghĩ mau chóng lấy được dịch gien ngoại tinh, như vậy mới có thể sớm đột phá bình cảnh hiện tại, tìm được ý tưởng nghiên cứu mới, không thể để người cùng lứa tuổi, cùng một lúc tiến vào viện nghiên cứu linh thực vượt qua y.

Ngày hôm sau, có người ở viện nghiên cứu linh thực phát hiện tư liệu bị người khác sao chép, bởi vì vị trí đặt tư liệu không giống hôm qua, lại liên hệ với việc theo dõi tối hôm qua, bọn họ còn không phát hiện, vậy bọn họ chính là đồ ngốc. Phòng thí nghiệm bị lẻn vào trùng hợp chính là phòng của Kỳ Lan, mà Kỳ Lan tối hôm qua cũng là người cuối cùng rời khỏi đó. Vì vậy, những người khác không hẹn mà nhìn về phía Kỳ Lan.

“Tôi trước khi rời đi, đã kiểm tra không có sai sót,” Kỳ Lan bình tĩnh, “Tôi sau khi đóng cửa rời đi máy theo dõi có hiển thị thời gian, các người cũng có thể kiểm tra giao lộ gần đây, mặt đất, không trung, đều xuất hiện dấu vết của tôi.”

Những người khác nghe lời này cũng rõ người lẻn vào phòng thí nghiệm không có khả năng là Kỳ Lan, tuy rằng chứng cứ trong phòng thí nghiệm nhìn qua đều chỉ hướng Kỳ Lan. Nhưng điều này vừa lúc cũng cho thấy người sao chép tư liệu trong phòng thí nghiệm chính là người trong viện nghiên cứu. Nếu cần nghiên cứu, người nọ hoàn toàn có thể hỏi trực tiếp bọn họ, tuy rằng có cho hay không lại là chuyện khác. Nhưng hiện tại người nọ xác thật lén lút tới ăn trộm, điều này cho thấy người nọ rất có thể có vấn đề.

Viện nghiên cứu linh thực trước tiên liên hệ với cảnh sát, để cảnh sát tham gia điều tra.

Khi Lâm Hoa Nam biết mọi người đã không còn nghi ngờ Kỳ Lan, sắc mặt của y rất khó coi, nhưng những người khác lại không chú ý, trong lúc nhất thời cũng không có hoài nghi đến trên người Lâm Hoa Nam. Lâm Hoa Nam sinh ra tại danh môn, thiên phú không tồi, tương lai nhất định có thành tựu. Đây là nhận thức của mọi người với Lâm Hoa Nam, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không hoài nghi Lâm Hoa Nam.

Bởi vì Dung An ngày hôm qua ban ngày đến viện nghiên cứu linh thực, cảnh sát cuối cùng vẫn liên hệ với hoàng thất, muốn gặp mặt Dung An. Mặc Sĩ Phong vốn dĩ không muốn, sắc mặt đều đã đen như đêm tối, nhưng cuộc điện thoại này bị Dung An nghe được, Dung An mãnh liệt lắc đầu muốn giáp mặt bọn họ nói cho rõ, đỡ phải bị người khác hoài nghi.

Cảnh sát cũng không phải hoài nghi Dung An, chỉ đơn thuần là muốn biết một ít tin tức, nhưng bọn hắn vẫn bị đại đế mặt lạnh dọa sợ. Nhìn thấy Dung An phía sau, bọn họ càng cảm thấy mình chính là ngốc b, bản thân đế hậu căn bản không có khả năng đi sao chép những cái tư liệu đó, Kỳ Lân cũng không cần những cái tư liệu đó có được không. Rồi, kỳ thật bọn họ tới đây chỉ muốn gặp đế hậu tương lai thôi.

Nói chuyện không đến vài phút, cảnh sát lại lấy tốc độ nhanh nhất rời đi, bọn họ tỏ vẻ đế hậu không phải người bọn họ có thể tùy tiện hỏi, đội hộ về hoàng gia đứng một bên sắp dùng tầm mắt lạnh băng bắn chết bọn họ rồi.

“Một đám người không có mắt.” Nếu đặt trên người những người khác, Mặc Sĩ Phong có lẽ sẽ tán dương bọn họ không sợ quyền quý, nhưng đây là vương hậu của mình, hắn không vui, đặc biệt là ngày mai hắn phải cùng tiểu vương hậu đại hôn, bọn họ lại đây xem náo nhiệt cái gì.

“Bọn họ cũng coi như là cấp dưới của anh.” Dung An tỏ vẻ đến hậu hoa viên của đại đế, những người đó ngồi không bao lâu đã muốn rời đi. Trước sau cũng không biết có tới năm phút đồng hồ hay không, Dung An nghĩ mình còn chưa mở miệng nói được hai câu.

“Ở giữa còn có người,” Mặc Sĩ Phong không cao hứng, “Thủ trưởng của bọn họ nhất định cũng là một cái đầu có hố.”

“Kỳ thật bọn họ áp lực rất lớn,” Dung An cảm khái, “Có lẽ thủ trưởng bọn họ không dám tới, bảo bọn họ tới làm pháo hôi.”

Dung An tỏ vẻ mình cũng từng làm chuyện như vậy, bản thân không muốn làm chuyện này, liền đẩy lên người khác. Cứ cho là phải gánh vác trách nhiệm, cũng có người cùng mình bị phạt, vui sướng mà có nạn cùng chịu.

“Đại trưởng lão bọn họ đêm nay sẽ đến hoàng cung một chuyến,” nghĩ đến điều này, Mặc Sĩ Phong nhíu mày càng sâu, “Đơn giản chỉ là hỏi chúng ta chuẩn bị khi nào muốn tiểu Phệ Thiên Mãng, hay là bọn họ khi nào có thể chuẩn bị bồi dưỡng người thừa kế Già Mã Tinh hệ đời sau.”

“Hai vấn đề này không phải giống nhau sao?” Dung An nghi hoặc.

“Nếu hỏi câu trước, việc này cho thấy có thể để một đoạn thời gian rất dài cho chúng ta tự hỏi,” Mặc Sĩ Phong ho nhẹ, “Còn cách nói phía sau, chính là bọn họ hận không thể để chúng ta hiện tại là có thể có tiểu Phệ Thiên Mãng.”

Dung An cạn lời, ngốc b cậu còn cho rằng hai vấn đề này là một vấn đề nhưng cách nói khác nhau.

“Không cần để ý tới bọn họ, đến lúc đó để ta trả lời là được.” Mặc Sĩ Phong nắm chặt tay Dung An, chột dạ, việc kia tạm thời không cần nói cho tiểu vương hậu. Đừng để năm tháng tân hôn tuần trăng mật biến thành đoạn thời gian xấu hổ, Mặc Sĩ Phong nghĩ ít nhất chờ thêm một đoạn thời gian nữa, hy vọng tiểu vương hậu không thích hài tử lắm

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi