TRỌNG SINH VỊ LAI CHI VƯƠNG ĐÍCH KỲ LÂN

Cách đại hôn một ngày, Dung An không có một chút nôn nóng nào, cứ chạy từ phòng ngủ đến không gian, lại từ không gian chạy đến phòng ngủ, rồi chạy lên mạng, chỉ quanh quẩn nhiêu đó mà thôi. Ít nhất Dung An cho rằng như thế, cậu cho rằng mình khá bình tĩnh, ngày mai, cậu đã trở thành tân lang của người khác, chính là không ai trở thành tân nương của cậu thôi.

Chạy tới cơ giáp lại bị hung hăng ngược mấy lần, Dung An quyết định tạm thời không tham gia thi đấu cơ giáp. Tuy rằng ở trong trường học tập mấy tháng, nhưng vẫn không đủ để dùng, so sánh với đám thú nhân kia, vốn là đáy cốc, chưa bao giờ nhìn thấy trời cao.

Thông tin của Dung An trên mạng giả thuyết còn chưa sửa lại, biểu hiện vẫn là thú nhân như cũ, chỉ là thuộc tính hôn nhân biến thành đã kết hôn. Dung An tỏ vẻ vì sao nhất định phải viết trạng thái hôn nhân lên đây vậy.

Lại mang mặt hệ thống, Dung An nhàm chán đi dạo trên đường, nhịn không được đi từ đầu đường đến cuối đường, lại từ cuối đường kia đi qua đường khác. Đi tới đi lui, Dung An cũng không biết mình đang làm cái gì. Nhưng mà, khi cậu chuẩn bị quẹo vào hẻm nhỏ, một người bỗng xuất hiện chặn Dung An lại.

Người nọ chính là Kỳ Lan, lần trước mang đối phương đến viện nghiên cứu linh thực, không nghĩ tới lại phát sinh chuyện tư liệu bị người ta sao chép. Sau đó, y nghe nói cảnh sát có đến tìm Dung An, Kỳ Lan cảm thấy rất có lỗi, y cho rằng loại trộm cướp này là có dự mưu từ trước. Đương nhiên, y không cho rằng người nọ nhằm vào Dung An, nhưng bởi vậy mà làm ảnh hưởng đến Dung An, Kỳ Lan tất nhiên cảm thấy băn khoăn.

“Là cậu à,” Dung An cũng không có quên người trước mắt là ai, chính là người mang mình đến viện nghiên cứu linh thực, giúp mình kiếm được không ít cây non linh thực mới – Kỳ Lan, “Lên mạng mua đồ?”

“Bán chút linh quả.” Tuy rằng Kỳ Lan đã tiến vào viện nghiên cứu linh thực, nhưng tiền lương cơ sở của nhân viên nghiên cứu cũng không phải rất cao. Kỳ Lan muốn sinh hoạt của mình tốt hơn, còn muốn gánh vác giúp trong nhà một ít, bởi vậy, y thường trồng thêm linh thực, nếu kết ra linh quả thì mang đi bán, hy vọng có thể bán được giá tốt.

“Có bạn trai?” Dung An nhìn Kỳ Lan, “Cậu rất lợi hại, còn dư bao nhiêu linh quả.”

Giống cái với á thú nhân đều giống nhau trước tiên cung cấp linh quả cho thú nhân nhà mình, sau đó nếu còn thừa, mới được đem ra ngoài bán, loại tình huống sau tương đối ít. Còn có một loại tình huống khác chính là cấp bậc linh quả không đủ cao, thú nhân nhà mình không dùng đến, khi đó mới lấy ra bán.

“Không có,” Kỳ Lan lắc đầu, “Trong nhà không cần nhiều linh quả.”

Nắm chặt linh quả trong tay, Kỳ Lan chính sắc, không muốn để Dung An biết trong nhà y gặp khó khăn. Làm một á thú nhân, lòng tự trọng của Kỳ Lan cực kỳ cao, không muốn người khác nhìn thấy một mặt nghèo túng của mình.

“Phải không,” Dung An nghi hoặc, nhìn biểu hiện của Kỳ Lan, Dung An không cho rằng trong nhà đối phương không cần linh quả, “Vậy đã bán hết chưa?”

“Còn có mấy quả cấp ba.” Kỳ Lan bất đắc dĩ. Linh quả cấp ba cũng không dễ bán, hơn nữa những gia tộc hơi có tiền thì tự thân đã có loại linh quả cấp bậc này, vì thế, tiểu bối trong nhà cũng không cần đi mua. Linh quả như vậy cơ bản cũng chỉ bán được cho gia đình bình thường, Kỳ Lan rối rắm, cũng không biết đám linh quả này khi nào mới có thể bán hết.

“Ừ,” Dung An gật đầu, cậu cũng không có khả năng mua. Đối phương cũng không tin cậu cần linh quả, “Vậy phải cố gắng hết sức bán, treo thử trên mạng xem.”

“Đã treo lên rồi, cũng có vài người đến mua,” Kỳ Lan cười, “Nếu không phải linh quả sau khi làm thành món ăn khác, tác dụng sẽ giảm xuống, tôi thật sự muốn đem đám linh quả này chế biến thành bánh có nhân linh tinh.”

Bánh có nhân linh tinh bình thường cũng là thứ bán khá chạy, Kỳ Lan trước kia còn nghĩ nếu không dứt khoát bán mấy thứ này. Chỉ là mấy thứ đó bán cũng không được nhiều tiền, còn tốn rất nhiều tinh lực, Kỳ Lan cũng không đủ tinh lực.

“Ngày mai chính là ngày cậu kết hôn đi.” Kỳ Lan còn tưởng rằng đối phương đang chuẩn bị hôn lễ, không nghĩ tới cậu vậy mà đang lang thang trên mạng.

“Ừ,” Dung An gật đầu, ╮(╯_╰)╭, người toàn tinh hệ đều biết đại đế ngày mai sẽ đại hôn, chỉ là không phải ai ai cũng biết người Mặc Sĩ Phong muốn kết hôn là mình mà thôi, “Đó là ngày mai.” Cho nên đêm nay còn chưa xem như ngày mai, có thể lắc lư thêm lâu lâu.

“Ngủ không được?” Kỳ Lan nói thẳng, “Khẩn trương đúng không.”

Dung An trừng Kỳ Lan, lời này đừng có nói ra miệng chứ, “Chỉ đơn thuần muốn lên mạng đi dạo một chút mà thôi.”

“Phải, đơn thuần đi dạo một chút,” Kỳ Lan không phản bác, “Sau khi xem viện nghiên cứu linh thực, thấy thế nào?”

“Chỉ như vậy thôi,” Dung An không có hứng thú với viện nghiên cứu linh thực, cũng không muốn tới đó làm việc, “Tìm một chỗ ngồi.”

Dung An không muốn đứng trên đường cái bị người vây xem, đến khỉ cũng không thích bị mọi người dòm ngó mà.

Tìm một cửa hàng đồ ngọt, Dung An cùng Kỳ Lan gọi chút đồ ăn. Người trong đây không nhiều lắm, có lẽ là vì thời gian quá muộn, lại hoặc là vì mọi người đều đi xem thi đấu cơ giáp, hay là có chuyện gì đó khác.

“Có muốn vào viện nghiên cứu linh thực không?” Kỳ Lan cho rằng Dung An 5 năm trước tuy không đạt được thành tích tốt ở vòng thi viết, nhưng năng lực thực tiễn của đối phương không thể xem nhẹ. 5 năm trôi qua, thực lực của đối phương nhất định càng cường đại hơn, hơn nữa đối phương nhất định cũng bổ sung tri thức lý luận.

Dung An lắc đầu, “Không nghĩ tới, nơi nghiêm túc như vậy không thích hợp với tôi.”

Cả ngày ngốc trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, bằng không thì đi trồng linh thực, đào tạo linh thực cũng là làm nghiên cứu. Dung An tỏ vẻ mình có thể nghiên cứu linh thực, nhưng cậu không thể đem toàn bộ thời gian tập trung vào linh thực được.

“Cũng đúng,” Kỳ Lan gật đầu, “Phỏng chừng cậu cũng không có nhiều thời gian để vào viện nghiên cứu làm nghiên cứu, các cậu rất nhanh là có bảo bảo rồi, giá trị dựng dục của cậu cao như vậy mà.”

Cái đầu gối chứ, Dung An từ trước nay không hề nghĩ tới giá trị dựng dục của mình cao bao nhiêu, chỉ biết là giá trị dựng dục của Kỳ Lân cao hơn so với giống cái và á thú nhân, mà giá trị dựng dục của thánh Bạch Kỳ Lân còn cao hơn Kỳ Lân khác một ít.

“Xem tình huống đi.” Dung An nhíu mày, bé cưng chắc là không tới nhanh như vậy đâu.

“Ừ.” Kỳ Lan gật đầu, sau đó, lại không biết nói cái gì.

Hai người gặp nhau cũng ít, tính trước tính sau, bao gồm cả lúc này, cũng chỉ gặp mặt bốn lần, trong đó hai lần đều vào lúc thi đấu, một lần tham quan viện nghiên cứu linh thực, hiện tại vừa mới gặp mặt không bao lâu.

Kỳ Lan nhìn Dung An, cực kỳ cực kỳ nghiêm túc mà nhìn, y phát hiện gương mặt Dung An so với mình cho rằng càng tinh xảo hơn. Trên người đối phương không có một chút lệ khí, cũng không có ngạo khí, nhìn qua cực kỳ nhu hòa, lại rất thuần túy, làm người ta không ngừng muốn tới gần, đây chắc là mị lực của Kỳ Lân đi.

“Kỳ Lân các cậu có phải đều rất thiện lương hay không?” Kỳ Lan mở miệng, “Bất luận người khác làm chuyện gì sai, các cậu đều có thể tha thứ bọn họ?”

“Không phải đâu.” Dung An nhớ lại hai mươi lăm năm quá khứ, hình như không có người nào hung hăng đắc tội cậu, lúc trước khi tới Đế Tinh bị người ta đánh đến không duy trì được hình người, cậu cuối cùng thế nhưng tha thứ đối phương, đúng, cậu thế mà tha thứ.

Σ(°△°|||)︴ Dung An trước kia không nghĩ tới vấn đề này, hiện tại ngẫm lại thì cảm thấy mình là một thánh phụ, chỉ là ‘thánh phụ’ không phải là một cái từ tốt lành gì. Sao có thể tùy tùy tiện tiện đã tha thứ một người thương tổn mình, Dung An lâm vào chất vấn của bản thân.

“Xem ra đúng là như thế,” tuy rằng Dung An nói không phải, nhưng Kỳ Lan từ biểu cảm của đối phương nhìn ra được, “Các cậu luôn là như vậy.”

Như vậy Dung An chắc cũng không so đo chuyện Lâm Hoa Nam đã làm, Kỳ Lan nghĩ y lại không phải là người như vậy, nếu có người dám đối đãi y như thế, y tuyệt đối không có khả năng không so đo.

Dung An nghi hoặc, đối phương sao đột nhiên lại hỏi cái này, chụp bàn, “Ai làm chuyện có lỗi với tôi!”

Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, mình về Đế Tinh chưa được mấy ngày đâu, lại có người muốn lăn lộn mình, Dung An tỏ vẻ nhất định phải biết rõ ràng.

“Không có ai,” Kỳ Lan uống một ngụm đồ uống, “Đế hậu tương lai, cậu có phải nên hạ tuyến chuẩn bị đại hôn ngày mai không?”

“Sốt ruột cái gì,” Dung An đỏ mặt, “Ngày mai lận mà.”

“Lúc này nè, tất cả mọi người đều muốn biết đế hậu là ai, đế hậu trông như thế nào,” Kỳ Lan cường điệu, “Về sau chắc chắn không có người nào không biết cậu là đế hậu, cũng không có người nào ngu ngốc khiêu chiến cậu.”

Chính mình trước kia lại ngu ngốc tìm Kỳ Lân khiêu chiến, hiện tại ngẫm lại, Kỳ Lan chỉ cảm thấy mình của lúc trước dại dột hết thuốc chữa.

“Tôi vẫn nên hạ tuyến thôi.” Dung An uể oải.

Đại hôn là một chuyện nghiêm túc, không phải chơi trò sắm vai gia đình, Dung An nội tâm thấp thỏm, không biết ngày mai phải làm thế nào, chỉ sợ không cẩn thận mất mặt trước mọi người. Việc này không phải đơn giản như mất mặt trước mặt đại đế, mà ở trước mắt toàn tinh hệ, mất mặt còn ném đến ngoại tinh đó.

Sau khi hạ tuyến, Dung An ra khỏi kho giả thuyết, bò lên trên giường chuẩn bị ngủ, nhưng mà lại ngủ không được. Đại đế nói, đêm nay cho cậu cơ hội một mình ngủ giường lớn, đại đế đêm nay sẽ không tới quấy rầy cậu. Việc này rõ ràng chính là lần ngủ một mình cuối cùng, Dung An lại trằn trọc, ngủ không được nha ngủ không được.

Chờ đến khi rạng sáng, Dung An mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, nhưng chưa ngủ được bao lâu, đã có người gõ cửa, mở cửa phòng, kéo cậu rời giường.

“Đừng phá.” Dung An phất tay, cậu còn đang buồn ngủ.

“Tiểu An, tỉnh tỉnh.” Dung nhị phu nhân vỗ nhẹ mặt con trai nhỏ, lúc này mà còn ngủ nữa.

Theo lý thuyết Dung An phải ngốc ở Dung gia, nhưng đại đế không yên tâm, cho rằng hoàng cung đủ lớn, lại nói đến giờ lành cũng muốn vòng chung quanh hoàng cung một vòng, để dân chúng Đế Tinh chiêm ngưỡng uy nghi hoàng hậu. Vậy nên không cần để tiểu vương hậu về Dung gia một đêm, Dung lão gia tử rất tức giận, nhưng ông vẫn đồng ý, đại đế không thả người, ông còn có biện pháp gì.

Nghe được tiếng mỗ phụ, Dung An vẫn mơ mơ màng màng, không chịu mở mắt, “Ngủ.”

“Dung An!” Dung nhị phu nhân đột nhiên lớn tiếng gào, “Đều đã giờ nào rồi, còn ngủ?”

“Không có việc gì,” Dung đại phu nhân giữ chặt Dung nhị phu nhân, “Đừng kêu nữa.”

Dung đại phu nhân cho rằng Dung nhị phu nhân quá mức táo bạo, không thể đối đãi Kỳ Lân như vậy. Y lại không thể không cảm khái, khó trách Dung lão gia tử không yên tâm để phu phu nhị đệ dưỡng Kỳ Lân, chỉ sợ bọn họ không phải gào thét, chính là quở trách Kỳ Lân.

“Nó không chịu tỉnh.” Dung nhị phu nhân không có nhiều băn khoăn như vậy, duỗi tay muốn vỗ mặt Dung An, lại bị ngăn lại.

“Không cần đánh thức em ấy,” Mặc Sĩ Phong đi vào phòng ngủ, “Để em ấy ngủ, ngủ kết hôn cũng được.”

Chốc lát sau, Dung An nghe được tiếng đại đế, lại nghe đối phương nói ‘kết hôn’, Dung An lập tức mở to mắt. Ngây người một hồi lâu, hoàn hồn, vội từ trên giường nhảy xuống, chạy nhanh đi thay quần áo. Tuyệt đối không thể mất mặt trước mặt người toàn tinh hệ, cũng không thể mất mặt đến mức ném tới ngoại tinh, việc này thật sự rất đáng sợ.

Dung An thay xong quần áo đi ra, liền thấy đại đế còn trong phòng ngủ, “Không ra bên ngoài?”

“Có người chiêu đãi bọn họ,” đại đế tỏ vẻ loại chuyện nhỏ nhặt này không cần hắn tự mình ra mặt, đám trưởng lão kia cực kỳ vui mừng phụ trách những việc này, “Xử lý xong lại ra ngoài.”

“Dạ.” Dung An duỗi tay gãi gãi tóc, nhớ kỹ không thể mất mặt tới ngoại tinh.

Chẳng được bao lâu, đại đế lại đi ra ngoài. Dung đại phu nhân lôi kéo Dung An nói chút chuyện cầu chú ý, nói đến mức Dung nhị phu nhân ngồi ở một bên cũng trở thành phông nền. Dung nhị phu nhân đã quá quen hình ảnh như vậy, không có biện pháp, y trước kia đúng là không có chú ý tới nội dung này, cũng không biết nói thế nào với con trai nhỏ. Nếu con trai nhỏ thật sự là thú nhân, đã không cần phải chú ý nhiều như vậy.

Nghi thức đại hôn chính thức bắt đầu, Mặc Sĩ Phong cùng Dung An ở trước mặt tượng đá thần thú tuyên thệ, sau đó ngồi lên xe cưới, đi dạo phố, ừ, chính là để dân chúng Đế Tinh nhìn thấy, đại đế đã có đế hậu, về sau không cần lo lắng vì hạnh phúc chung thân của đại đế nữa.

Dung An mơ hồ đi theo Mặc Sĩ Phong, đối phương làm cái gì liền làm theo cái đó. Đến lúc cần dạo phố thì dạo phố, mọi người muốn nhìn thì cứ nhìn, dù sao mặt cũng là để người nhìn mà. Ở trong đám người, Dung An phát hiện một hình bóng quen thuộc, không khỏi quay đầu nhìn về phía Mặc Sĩ Phong.

“Đại biểu địa cầu tới.” Mặc Sĩ Phong biết tiểu vương hậu của mình có được một bộ phận ký ức của Dung An địa cầu, nếu mình đều đã vì tiểu vương hậu lưu lại cái văn minh cấp thấp kia, hắn cũng không ngại để chị gái Dung An địa cầu tự mình tới tham gia hôn lễ của bọn họ.

“Văn minh cấp thấp?” Dung An biết người tới tham gia hôn lễ của bọn họ đều không phải bình thường, ngoại tinh hệ được tới đều là văn minh trung cấp và cao cấp, bọn họ không có mời người của văn minh cấp thấp. Hơn nữa văn minh cấp thấp cũng không có kỹ thuật để đi vào tinh hệ văn minh cao đẳng, việc này quả nhiên là bút tích của đại đế.

“Tiếp tục phát triển thêm ngàn năm vạn năm, nói không chừng có thể tiến vào nền văn minh trung cấp.” Mặc Sĩ Phong cười nói.

“Ừm.” Dung An hoài nghi địa cầu cái văn minh cấp thấp này không biết có thể chống đỡ cho đến lúc đó hay không, đám văn minh cao đẳng kia sẽ không đem người ta chơi hư đi, “Hy vọng bọn họ có thể bình an tiến vào nền văn minh trung đẳng.”

“Chỉ cần Già Mã Tinh hệ tồn tại,” Mặc Sĩ Phong đáp, “Vậy không thành vấn đề.”

Chỉ là cho đến lúc này, người địa cầu không chừng cũng đã rơi vào tinh hệ khác, cũng có thể sẽ cùng người tinh hệ khác tạp giao, biến thành người địa cầu không thuần túy. Rốt cuộc thì cũng chỉ là một cái tinh cầu với nền văn minh cấp thấp, loại văn minh như vậy rất khó phát triển và mở rộng, đặc biệt là khi văn minh cấp thấp còn chưa trưởng thành đã bị phát hiện.

“Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta,” Mặc Sĩ Phong nhắc nhở Dung An, “Không nên nghĩ đến mấy thứ này.”

“Ừm.” Dung An gật đầu, đặc biệt là không nên nói những lời này với Mặc Sĩ Phong khi đang dạo phố. Nếu không cẩn thận bị người khác nghe được, vậy thì rất không tốt.

Dung Cầm nhìn em trai ruột Dung An lớn lên còn tinh xảo hơn so với mình, nội tâm cảm khái vạn phần, tuy đã biết đối phương không phải em trai ruột thịt, nhưng đối phương lại có một bộ phận ký ức của em trai cô, làm cô cũng không thể hoàn toàn xem nhẹ đối phương. Những năm gần đây, Dung Cầm lại nghiên cứu không ít tư liệu về hiện tượng hồi tưởng, phát hiện một khi hồi tưởng, vậy người ban đầu kia cũng không hề tồn tại, giống như không muốn để lộ vị trí của người bị bắt hồi tưởng kia. Hơn nữa, đây là lựa chọn của chính nền văn minh của họ, vì vậy, việc này cũng không thể đổ lên người người khác, hơn nữa người kia còn xem như là người bị hại.

Bọn họ rốt cuộc cũng kết hôn, hai mắt Dung Cầm ửng đỏ, như vậy cũng tốt, Dung An Già Mã Tinh hệ có quyền lực lớn. Như vậy đối phương muốn bảo hộ một cái tinh cầu văn minh cấp thấp, chắc là rất dễ dàng, mà người Già Mã Tinh hệ lại đặc biệt trung thành, bọn họ nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của đế hậu mà làm.

Nhìn chằm chằm Dung An trên xe cưới không chỉ có một mình Dung Cầm, bên trong đám người này còn có một người khác —— Lâm Hoa Nam. Lâm Hoa Nam không thể đi vào hoàng cung tham gia hôn lễ của đại đế và Dung An, y không có tư cách tham gia, bởi vậy, cũng cũng chỉ có thể ở bên ngoài nhìn.

Lâm Hoa Nam hâm mộ sinh hoạt hạnh phúc hiện tại của Dung An, đối phương là bạn lữ mệnh định của đại đế, còn là Kỳ Lân. Trái lại chính mình, tuy rằng cũng coi như là giống cái tương đối trân quý, chỉ là y hiện tại lại bị người ngoại tinh nắm giữ trong tay, không thể tự do tự tại sinh hoạt.

“Bọn họ thực xứng đôi,” Kỳ Lan xuất hiện bên cạnh Lâm Hoa Nam, “Đế hậu không vào viện nghiên cứu linh thực.”

“Không vào?” Lâm Hoa Nam nỉ non, mình trước đó còn sợ đối phương cũng vào viện nghiên cứu linh thực, chắn mất hào quang của mình.

“Bản thân cậu ấy tự có không gian, muốn linh quả liền có linh quả, không cần nghiên cứu gì đó,” Kỳ Lan mở miệng, “Có vài tư liệu không thể để người khác tùy tiện sao chép.”

Thân thể Lâm Hoa Nam run lên, quay đầu nhìn về phía Kỳ Lan, “Có ý gì?”

“Không phải tất cả mọi người là đồ ngốc,” Kỳ Lan tiếp tục nói, “Chỉ là họ có quang tâm hay không mà thôi.”

Kỳ Lan nghĩ chính y đều đã xét đến hướng này, mà những người kia cũng không phải đồ ngốc, phỏng chừng nội bộ cao tầng ở viện nghiên cứu đều đã biết. Chỉ là bọn hắn không nói ra, có thể tư liệu nghiên cứu đó cũng không thuộc loại trung tâm, vì vậy, bọn họ chắc sẽ cho Lâm gia mặt mũi, nhiều lắm là âm thầm cảnh cáo Lâm Hoa Nam thôi. Việc này nếu đổi lại là y, phỏng chừng đã bị khai trừ.

Lâm Hoa Nam nắm chặt tay, y vẫn luôn cho rằng mọi người không biết, ngay từ đầu mọi người không phải cũng không biết hay sao, sao nhanh như vậy đã phát hiện.

“Bên kia có tặng linh quả, tôi đi qua.” Kỳ Lan đi sang một hướng khác.

Khi đại đế Già Mã Tinh hệ và đế hậu đại hôn, đều sẽ chuẩn bị một ít linh quả, một phần ở trên đường đưa cho dân chúng, một phần khác sẽ phát trên mạng, ai đến được thì lấy trực tiếp, ai không đến vậy thì gửi qua bưu điện.

Kỳ Lan tuy rằng là á thú nhân, nhưng y vẫn đến nhận linh quả chúc phúc, hy vọng cái này có thể mang đến vận may cho người thân. Lâm Hoa Nam sắc mặt tái nhợt đứng đờ ra tại chỗ, không được, y không thể cứ tiếp tục như thế này.

Đi đến một thân cây, Lâm Hoa Nam nhìn trái nhìn phải, thấy không có người, lại sợ chung quanh có theo dõi, lại đi đến một góc hẻo lánh. Lúc này mới lấy quang não gọi cho Magar, Magar đang dự tiệc cưới, thấy Lâm Hoa Nam gọi đến, bước sang chỗ ít người.

“Anh ở đâu?” Lâm Hoa Nam không dám nói nhiều với Magar qua quang não, lại nhìn bối cảnh phía sau đối phương, y dám cam đoan Magar nhất định ở hoàng cung Già Mã Tinh hệ, “Có thể ra đây không?”

“Chờ khi kết thúc,” Magar không nghĩ nhanh như vậy đã ra ngoài, vẫn phải cho đại đế người ta mặt mũi, “Có việc buổi tối lại nói.”

Sau khi nói xong, Magar liền cắt đứt quang não, không tiếp tục nói chuyện với Lâm Hoa Nam. Lâm Hoa Nam tức giận trừng quang não, đối phương sao lại cúp, y còn chưa nói đến trọng điểm.

Khi hoàng hôn buông xuống, Dung An mới cùng Mặc Sĩ Phong đi vào hoàng cung, Dung An tỏ vẻ cậu đều sắp ngủ rồi, cái phố kia thật sự rất dài rất dài, phỏng chừng không phải một cái, mà là mấy cái đi.

“Mệt mỏi?” Mặc Sĩ Phong thấy Dung An không có tinh thần gì, cảm thán, “Đi về nghỉ ngơi chút đi.”

“Không cần,” Dung An lắc đầu, ngáp một cái, “Đám người đó đi hết rồi sao?”

“Cũng không còn nhiều lắm,” Mặc Sĩ Phong gật đầu, “Hôm nay là ngày chúng ta đại hôn, không phải ngày ngoại giao.”

Cho nên những cái tên ngoại tinh kia không cần phải tự hắn đích thân chiêu đãi, bọn họ cũng không cần gặp mặt nữa, cũng không cần nói mấy lời khách sáo. Mặc Sĩ Phong tình nguyện dành nhiều thời gian để bồi vương hậu của mình, từ nay về sau, bất luận là trên pháp luật, hay là khế ước tinh thần, bọn họ chính là phu phu.

Nắm chặt tay Dung An, Mặc Sĩ Phong khó nén kích động, đã nhiều năm như vậy, từ khi bắt đầu mơ thấy tiểu vương hậu, đến khi tìm được tiểu vương hậu, và bây giờ cả hai đang ở bên nhau, thời gian này trước sau ít nhất cũng hơn mười năm. Ngẫm lại, đại đế cũng cảm thấy chính mình không dễ dàng, cưới tức phụ cũng gian nan muốn chết.

“Vậy là tốt rồi,” Dung An thở ra một hơi, cậu là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người lãnh đạo của ngoại tinh như vậy. Cũng không dám đứng trước mặt bọn họ có được không, Dung An thiếu chút nữa đã muốn nói với đại đế là không kết hôn nữa, cậu muốn làm một tiểu thị dân, “Nếu anh muốn đi chiêu đãi bọn họ, vậy thì đi đi.”

“Thật sự không cần,” Mặc Sĩ Phong nhẹ nhàng quát quát mũi Dung An, “Ta mang em trở về nghỉ ngơi.”

Tiểu vương hậu đã mỏi mệt như thế, nói chuyện cũng không có sức, Mặc Sĩ Phong tỏ vẻ hắn không muốn nhìn thấy một tiểu vương hậu mệt đến nằm sấp đâu, vẫn là tự mình mang đối phương về nghỉ ngơi, buổi tối mới có thể làm chút chuyện vui sướng.

Khách trong hoàng cung xác thật còn lại không còn nhiều lắm, cho dù có vài người ngoại tinh lưu lại muốn bái kiến đại đế, khi nhóm trưởng lão báo tin cho bọn biết, cũng lục tục rời khỏi hoàng cung. Hôm nay là ngày đại đế đại hôn, không nói chuyện giữa các tinh hệ.

Sau đó, Dung An cùng đại đế trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, ngồi trên xe cưới quá lâu, Dung An cảm thấy hai chân mình đã cứng đờ, cũng không thể nhúc nhích cổ. May mắn chỉ có một lần này, nếu lại để cậu ngồi lâu trên cái xe cưới cổ xưa đó, cậu nhất định sẽ trốn vào không gian, để ai cũng không tìm thấy cậu, dù sao không được sự cho phép của cậu, đến Mặc Sĩ Phong đã ký kết khế ước với cậu, cũng không có biện pháp tiến vào không gian.

“An tâm nghỉ ngơi,” Mặc Sĩ Phong hôn trán Dung An, “Chờ lát nữa, ta lại trở về.”

“Ưm.” Dung An đã nhắm mắt lại, cậu thật sự rất mệt.

Chẳng được bao lâu, Dung An đã ngủ say, vừa ngủ, liền ngủ đến 9 giờ tối, ngủ đến khi đại đế giải quyết xong mọi việc trở về, Dung An mới bị tiếng động chung quanh đánh thức. Nếu là lúc trước, đại đế nhất định sẽ không làm ra tiếng động đánh thức Dung An, nhưng đại đế đáng xấu hổ là đang cân nhắc không để Dung An ngủ tiếp, nhất định muốn cho đối phương thanh tỉnh.

Dung An duỗi trảo bắt được tay đại đế, ngay sau đó, lại phát hiện hai chân đối phương cũng quấn tới, “Ngủ.”

“Tất nhiên là ngủ,” Mặc Sĩ Phong duỗi tay cởi quần áo Dung An, “Đến hảo hảo mà ngủ, thoải mái dễ chịu mà ngủ.”

“Ngủ lại cởi hết?” Dung An cắn răng.

“Đúng!” Mặc Sĩ Phong tự nhiên đáp, “Để ta làm là được, em ngủ.”

Rốt cuộc ai ngủ a, Dung An cũng không ngăn cản hành động của đại đế, cậu cũng không có năng lực ngăn cản.

Dung An linh cơ vừa động, lóe lên tiến không gian. Chỉ là không cẩn thận, liền đem đại đế đang quấn trên người mình cùng đưa vào không gian.

“Giảo hoạt.” Mặc Sĩ Phong áp người lên mặt cỏ, trên người bọn họ đã không còn một mảnh quần áo, hoàn toàn xích lỏa.

Trùng hợp bên trong không gian đang là ban ngày, không phải ban đêm, vừa tiến vào không gian, cái gì cũng nhìn rõ ràng. Lại bởi vì không phải đi vào phòng ngủ trong không gian, cho nên, Dung An lại không có cách nào kéo chăn che lại.

Gương mặt Dung An nóng lên, tiến vào không gian nhiều lần, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện vấn đề, đặc biệt là không thể ở lúc hai người đều ở trên giường mà tiến vào. Theo bản năng sẽ không ngăn trở đối phương vào cùng, điều này đồng nghĩa với việc cả hai cùng vào.

“Thì ra em thích như vậy,” Mặc Sĩ Phong giống như không nhìn thấy Dung An quẫn bách, bắt lấy tay đối phương khẽ hôn, “Vậy tới thêm vài lần.”

Dung An quay đầu, không dám nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Mặc Sĩ Phong, chờ lát nữa lại bị ăn đến xương cốt không còn, cũng không biết có sót lại cặn bã hay không nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi