Trì Sơn đột nhiên phản ứng lại, người trước mắt này chính là Tiết Tẫn, hắn bị mất trí mới lo lắng cho Tiết Tẫn sẽ bị một nữ nhân làm cho u mê đầu óc. Huống chi nữ nhân bên trong doanh trại kia cũng không phải là Triệu Phù Khanh, sẽ không khiến Tiết Tẫn có nửa điểm do dự.
Trong đầu linh quang chợt lóe, Trì Sơn bỗng nhiên hiểu được vì sao Tiết Tẫn lại đưa cho nữ tử kia một cây đao.
Hắn vừa nhớ lại lúc còn ở trong doanh trại, ánh mắt nữ tử kia nhìn hắn như không có chuyện gì, hi vọng nàng ta không có ý đồ khác, nếu không, chẳng qua là nhiều thêm một thi thể thôi.
" Nếu nói thì, bao lâu rồi ngươi không có gặp Khanh...... " Trì Sơn nói được nửa câu, nửa câu sau chưa kịp thốt ra đã bị ánh mắt của Tiết Tẫn bức lui.
Trì Sơn thấy bên người hắn đột nhiên xuất hiện một người có khuôn mặt tương tự như vậy, còn tưởng rằng, ít nhất là hắn đã suy nghĩ thông suốt được một chút, không còn cố chấp với những ý nghĩ xằng bậy nữa, không ngờ đến, vẫn là cái dáng vẻ không được này.
Không thể hiểu được, trong lòng lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nên muốn châm chọc hắn một phen: "Lần trước gặp mặt chắc hẳn là đã hai năm trước? Nàng đã vào cung, muốn đi ra ngoài thì vô cùng khó khăn."
Nói xong, Trì Sơn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, bọn họ lớn lên cùng nhau, mấy năm trước còn tưởng rằng vẫn có thể mãi mãi luôn như vậy. Không ai nghĩ đến, cửa hoàng cung là một bức tường thành kiên cố, Bắc Địa lại như vầy, quân Nhung chưa diệt, sao bình yên cho được?
Tiết Tẫn vẫn không nói chuyện, nhưng ánh mắt rõ ràng đã tối sầm lại, hiển nhiên là vừa rồi hắn đang nghĩ đến bộ dáng nữ nhân trong trí nhớ kia, một nữ tử ôn nhu hào phóng.
Thật ra không phải là hai năm rồi bọn họ chưa gặp mặt, mà đã gặp qua một lần trong yến tiệc ở hoàng cung năm trước.
Tiết Tẫn ghét sự ồn ào của người trong yến tiệc nên không ngồi được bao lâu hắn đã lập tức rời khỏi, nói là ra bên ngoài dạo một vòng, không ngờ vừa đi, đã lập tức đi đến đường lớn bên ngoài cửa cung nơi Triệu Phù Khanh đang đứng, chân trước nàng vừa mới nói mình uống rượu chịu không nổi nên trở về trước.
Hai người gặp nhau, Tiết Tẫn còn chưa nói lời nào, thì thấy hốc mắt nàng đỏ hoe, thấp giọng gọi hắn: "A Tẫn."
Hắn nghĩ, nàng ôn nhu rộng lượng như vậy, ở bên trong hoàng cung ắt hẳn chịu không ít khổ sở. Nếu không sao mới gặp mặt, nàng lại rơi nước mắt dễ dàng như thế được.
Tiết Tẫn theo bản năng đưa tay muốn lau nước mắt cho nàng, giống như trước đây an ủi nàng, hỏi nàng đã gặp phải chuyện gì, khiến bản thân ủy khuất thành như bây giờ. Nhưng mà nàng lại lùi lại mấy bước không cho hắn chạm vào người. Chỉ vài bước chân nhưng vô hình chung đã phân rõ khoảng cách giữa hai bên một cách rõ ràng.
Hắn khom người hành lễ với nữ nhân trước mắt, bổ sung đầy đủ lễ nghĩa do lúc nãy nhất thời xúc động mà bỏ qua: "Là thần đường đột."
Trước mặt là nương nương cao quý trong cung, còn cô nương ngày trước trong trí nhớ của hắn không lên tiếng trả lời, nàng đã trở về cung rồi.
Hành động của nàng, biểu thị như một câu trả lời tàn nhẫn nhất cho những tình cảm của hắn.
Trì Sơn nhìn thấy vẻ mặt của hắn là biết hắn suy nghĩ cái gì, trái ngược với Tiết Tẫn, tuy là cùng nhau lớn lên nhưng hắn đối với Triệu Phù Khanh hoàn toàn không có thứ tình cảm khắc cốt ghi tâm như Tiết Tẫn, theo quan sát của hắn, giữa một đám tiểu thư thế gia quy củ không có gì đặc sắc trong kinh thành, Triệu Phù Khanh nổi bật hơn hẳn nhờ sự hào phóng, đoan trang dịu dàng, làm việc quy củ, cư xử hoàn mỹ, chỉ là nhìn nhiều thì không có cảm giác gì.
So sánh mà nói, hắn đối với nữ tử lạnh lùng, diễm lệ trong doanh trại kia có ấn tượng sâu sắc hơn.
Tuy rằng hai người dung mạo có năm phần tương tự, nhưng cảm giác họ đem lại cho người nhìn lại hoàn toàn khác nhau, dung mạo Triệu Phù Khanh thanh tú không lẫn vào đâu nếu đặt ở trên người nữ tử gọi là Khanh Khanh thì đẹp đến chấn động lòng người.
Nếu không có Tiết Tẫn ở đây, hắn chỉ sợ là bản thân nhìn thấy cũng không nhịn được mà động tâm, Trì Sơn ở trong lòng thổn thức khôn nguôi nghĩ. Bộ dáng Tiết Tẫn không tồi chỉ là ánh mắt quá kém.
Trong lòng Trì Sơn đang suy nghĩ vẩn vơ, thì bị lời nói của Tiết Tẫn kéo về hiện tại: "Về sau đừng càn rỡ mà xông vào, tránh dọa đến nàng." Tiết Tẫn mệt mỏi rủ mắt xuống, trên mặt không thấy rõ thần sắc, lộ ra biểu tình lạnh lùng, giọng điệu nghe được hắn thật sự đang nghiêm túc, ánh mắt hướng bên trong doanh trại dạo qua một vòng.
Trong đầu Trì Sơn nhanh chóng hiện ra bóng dáng nữ tử lúc nãy, ánh mắt lạnh lùng như băng, lại nhớ đến Triệu Phù Khanh, liền mơ hồ mà trả lời, cảm giác hắn còn muốn tiếp tục nói chuyện gì nữa.
Cũng may Tiết Tẫn đã ngăn cản kịp thời, không tạo cơ hội cho hắn nói tiếp, Tiết Tẫn hướng về Trì Sơn ném câu "Cút đi" liền trở về doanh trướng.
Giang Sơn Hàn ở doanh trướng bình yên vô sự, nhìn thấy trên bàn sách có để mấy quyển sách, tiện tay cầm lật xem, cứ tưởng rằng sẽ là một ít sách về binh pháp trận pháp linh tinh gì đó, không ngờ đến là một số sách của tiền triều viết về những chuyện thú vị, trước kia Giang Sương Hàn có xem qua sổ con cũng có xem qua sách sử của tiền triều, nhưng chưa bao giờ xem qua hai loại này kết hợp với nhau nên tâm huyết dâng trào liền nhìn xem sao.
Thời điểm Tiết Tẫn bước vào, nhìn thấy chính là hình ảnh nàng ngồi ở trước bàn đang lật sách xem, hắn biết nơi này của mình không có binh thư gì hết, nàng có thể đọc cũng chỉ là mấy quyển sách kia thôi.
Hắn sải những bước dài, nhanh chóng đến bên cạnh, đoạt mấy quyển sách trong tay nàng, ngữ khí giận dữ đùng đùng nói: "Chạm loạn cái gì vậy? Làm bẩn rồi ngươi có bồi thường được không?"
Một số ít người hiểu rõ Tiết Tẫn đều biết rõ, mấy quyển sách này là bảo bối của hắn, người bên ngoài đừng nói là nhìn, chạm vào cũng không thể chạm, ngay cả chính hắn lúc lật sách đều e ngại không cẩn thận sẽ làm hỏng mấy trang sách cũ này.
Bởi vì mấy quyển này là người hắn tâm tâm niệm niệm Triệu Phù Khanh tặng, hắn còn nhớ rõ lúc ấy, trong mắt Triệu Phù Khanh chứa đầy ý cười: "Biết huynh không thích xem binh thư, thế nhưng muốn đến Bắc địa, sợ huynh sẽ bẽ mặt trước người khác, cho nên ta đặc biệt đi tìm riêng mấy quyển sách cho huynh, khi nào nhàn hạ huynh có thể lấy ra đọc để giải sầu."
Hắn không có đề cập đến mình ở Bắc địa có bao nhiêu thì giờ nhàn hạ, cũng chưa nói đến tiêu diệt quân Nhung, giương cao uy phong Đại Yến, chỉ cần nghĩ đến nàng quan tâm đến hắn là hắn đã thực vui sướng rồi.
Giang Sương Hàn không kịp phản ứng kịp, theo bản năng nàng nhìn về phía hắn, chờ đến thời điểm kịp phản ứng lại thì quyển sách đã được Tiết Tẫn ôm trong lòng ngực, nàng nhìn sắc mặt hắn, lập tức sửng sốt, liền cúi đầu nói: "Thực xin lỗi, tướng quân."
Từ góc độ của Tiết Tẫn nhìn, có thể nhìn đến hàng mi đang run rẩy của Giang Sương Hàn, cùng với gương mặt cực kỳ giống với Triệu Phù Khanh kia, đôi mắt mị hoặc lòng người bị nàng cẩn thận che giấu, vừa vặn nhìn thấy là nửa khuôn mặt không có nốt ruồi son, hết thảy đều là bộ dáng làm Tiết Tẫn động tâm.
Hắn đem quyển sách trong lòng mà Triệu Phù Khanh đưa cho mình cất giữ cẩn thận xong, ngữ khí ôn hòa xuống: "Nàng biết sai là được, về sau đừng tùy tiện chạm vào mấy quyển bản thoại này, mấy quyển đó đều có thể tự tiện xem." Nói xong, Tiết Tẫn không biết lôi ở đâu ra mấy quyển chưa bao giờ đọc đưa cho nàng.
Mới vừa rồi Giang Sương Hàn không phát hiện ra, vừa nhìn, đúng là mấy quyển sách nàng từng xem qua, ánh mắt nàng sáng rực, ngữ khí càng thêm dịu ngoan: "Tạ ơn tướng quân."
"Nàng biết chữ?" Tiết Tẫn nhìn thấy niềm vui sướng trong mắt nàng, cảm thấy không thể hiểu được, bởi vì người đang đứng trước mặt hắn càng giống với người trong lòng, hắn cảm thấy thập phần vừa lòng.
"Nhận biết được một ít chữ, lúc trước huynh trưởng có dạy qua." Mặt mày Giang Sương Hàn tất cả đều là mềm mại ôn nhu, hắn cảm thấy giống như đang chìm đắm trong thái dương ấm áp.
Nữ tử trước mặt hắn lại bắt đầu câu dẫn hắn, làm cho hắn hận không thể ngay tại chổ xé rách quần áo của nàng, làm cho nàng thở dốc vì mình. Hắn là loại người muốn làm cái gì thì làm cái đó, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, hắn liền làm theo ý mình.
Hắn lướt qua cái bàn, trực tiếp ôm người vào trong lòng ngực, nữ nhân trong lòng kinh hô một tiếng, vòng tay qua ôm cổ hắn, ánh mắt như nước, trong veo nhìn về phía hắn, trong mắt mang theo hoàn toàn tín nhiệm hắn cả thể xác lẫn tinh thần.
Tiết Tẫn càng cảm thấy được nữ nhân trước mặt này đang câu dẫn mình, rõ ràng là bọn bọ mới quen biết ngày hôm qua, mà nàng lại giống như đã yêu hắn rất nhiều năm. Mỗi khi nàng lộ ra biểu tình như vậy, Tiết Tẫn đều giống như thấy Triệu Phù Khanh đang đứng trước mặt, nữ nhân mà hắn thích rất nhiều năm nhưng chưa từng có được.
Ngay sau đó, bọn họ thuận lý thành chương, lại một lần nữa triền miên cùng nhau, hai người như đồng thời say mê, nhập tâm cũng như điên cuồng tận hưởng niềm vui của việc cá nước thân mật, say mê chỉ muốn quấn quýt ngày ngày bên nhau.
Lần này so với ngày hôm qua còn hung ác hơn, Tiết Tẫn không cảm nhận được nàng khó chịu, ngay cả Giang Sương Hàn cũng rất tận hưởng, ở dưới thân hắn thời thời khắc khắc phập phồng thở dốc, tất cả đều làm cho nàng vô cùng vui sướng.
Hắn vẫn giống như ngày hôm qua, dùng tay che đi đôi mắt của nàng nhưng lại bị nàng ngăn lại.
Tiết Tẫn rõ ràng không có tức giận nhưng vẫn chờ một lời giải thích từ nàng. Giang Sương Hàn hé miệng thở ra một hơi, đuôi mắt nhiễm sắc đỏ, bộ dáng nàng động tình so với lúc bình thường càng thêm quyến rũ: "Thiếp muốn nhìn thấy tướng quân."
Đường nét khuôn mặt nam tử trước mắt vô cùng sắc bén, con ngươi tối đen mang theo máu tanh, giống như khi nàng trên đường đến Bắc địa, lúc đi qua một khe suối có dòng nước trong veo, không có một tạp chất. Nhưng không phải dòng suối ban ngày nơi được thái dương chiếu rọi mà là mặt nước ban đêm, yên tĩnh lại tối tăm, ẩn chứa vô tận sắc bén.
Ánh mắt hắn không nên như vậy, hắn là một chính nhân quân tử, lúc hào sảng, chính trực, ngay cả khi đang ở trên chiến trường đầy máu tươi, đôi mắt vẫn trong veo không bị vẩn đục. Hắn không phải là người cao ngạo, không coi người đối diện vào trong mắt, sẽ không càn rỡ kiêu ngạo, trong mắt nàng, hắn vĩnh viễn là một quý công tử, ôn nhu như ngọc. Nam tử dịu dàng như nước, bọn họ ở chung với nhau đều là dáng vẻ bình thản mà quy củ, nàng mà có nảy sinh một chút tâm tư xấu xa nào đều là làm bẩn hắn.
Nhưng dung mạo nam tử trước mắt cùng người trong lòng nàng lại quá giống nhau, ánh mắt nàng cơ hồ đều luyến tiếc rời khỏi khuôn mặt hắn, mặc dù tính cách bọn họ cách nhau một trời một vực.
Ngón tay trắng nõn của nàng vẫn còn dừng trên mu bàn tay hắn, mềm mại ấm áp, Tiết Tẫn bị lý do này thuyết phục, đồng ý thỏa hiệp một lần.
Lúc này mới nhìn đến, tình cảm trong mắt nữ tử quá mức rõ ràng, muốn hắn bỏ qua cũng không được, bị cảm xúc kia mê hoặc, không nhịn được mở miệng kêu nàng "Khanh Khanh."
Mồ hôi thấm ướt tóc nàng, mấy sợi tóc dính ở sườn mặt, trong mắt càng thêm trong trẻo, đong đầy nước mắt, đôi mắt hồng hồng như hồ ly mê hoặc lòng người, nàng lại mở to đôi mắt ấy trong ngóng mà nhìn về phía Tiết Tẫn.
Mặc cho ai được ánh mắt ấy nhìn cũng không ngăn cản được.
Tiết Tẫn đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn tăng thêm khí lực, giữa hai người liền không có một khe hở, người trong lòng hắn sẽ không lộ ra biểu tình quyến rũ như thế, nàng đã dùng sai phương thức để lấy lòng hắn, trào phúng nhìn nàng, hắn cười khẽ nói: "Sao ngươi lại lẳng lơ như vậy?"
Trong đầu nàng đã là một mảnh hỗn độn, không biết có phải do ảnh hưởng của khuôn mặt hay không, thế nhưng nàng cảm thấy âm thanh của hai người vô cùng giống nhau, nàng đáp lại hắn.
Hôm sau, thời điểm Giang Sương Hàn tỉnh lại, toàn thân rã rời, liên tục hai ngày quấn quýt với nhau, đối với một cô nương mới nếm thử trái cấm như nàng mà nói, có chút tiêu hóa không nổi.
Gối đầu bên cạnh là một mảnh lạnh lẽo, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, đã thản nhiên đứng dậy mặc quần áo.
Mặc xong quần áo, nàng ngồi ở bàn sách ngày hôm qua, ánh mắt chỉ nhìn mấy quyển sách Tiết Tẫn không cho nàng chạm vào, trong mắt hoàn toàn không mang theo tò mò, đem mấy quyển sách buồn tẻ vô vị bên cạnh nhìn xem, thấy bụi bặm phủ kín trang sách, dùng tay áo cẩn thận lau bụi đi, động tác nhẹ nhàng.
Mà trên thực tế, quyển sách kia nàng lật mở không đến hai trang, trí nhớ cuồn cuộn hiện lên trong đầu.
Trong lúc hốt hoảng, nàng lại giống như nghe thấy giọng nam ôn nhu, mỉm cười ở bên tai, nhẹ giọng nói: " A Hàn lại thất thần?" Nói xong lại ảo não vỗ đầu: "Xem ra là ta hồ đồ, tìm cho muội một quyển sách muội không thích xem."
Nàng nhìn động tác của hắn, trong lòng nói thầm, có quan hệ gì với sách đâu? Chỉ cần người ở bên cạnh là hắn, thì lực chú ý của nàng vĩnh viễn không đặt vào việc khác được.
Hồi ức lại lần nữa tuôn trào, giống như nước từ lòng bàn chân dâng lên, cơ hồ che khuất hết mắt mũi của nàng. Không thể như vậy được, nàng đưa tay đóng sách lại, đặt nó dưới những sách khác.
Nàng tính toán đi ra ngoài doanh trại xem xét tình huống lân cận, nàng từ phương xa bôn ba một đường đến đây, lúc trước không có lòng dạ nào chú ý xung quanh, hoàn cảnh Bắc địa so với tưởng tượng của nàng càng ác liệt hơn.
Giang Sương Hàn còn chưa đi xa, thì có người dừng ở trước mặt nàng.