Giang Sương Hàn đang chú ý đến sắc trời, ánh mắt dừng một chút, thong thả dời sang gương mặt của người đang đứng, cẩn thận phân biệt một phen, xác định không phải nam nhân gọi là Trì Sơn, nàng cũng không quản người trước mặt có còn nhìn chăm chú mình hay không, cũng không rảnh mà quản hắn dùng ánh mắt gì quan sát nàng, liền theo phương hướng ban đầu mà đi tiếp.
Thời điểm đi ngang qua, người nọ sợ hãi, lui về phía sau mấy bước để tránh né.
Giang Sương Hàn theo bản năng nhìn về phía người nọ xem xét, vừa lúc thấy được cổ tay áo của hắn trống rỗng, nàng đột nhiên nhớ lại, người này chính là vị tướng quân nàng nhìn thấy vào hai ngày trước, cười khẽ một tiếng, nàng cất bước đi xa.
Từ Thiên nhìn theo bóng dáng Giang Sương Hàn đã khuất xa, cảm thấy nỗi hận lên đến đỉnh điểm. Chẳng qua chỉ là một nữ nhân trong doanh trại, không danh không phận, ỷ vào việc bò lên giường của Tiết Tẫn liền dám làm việc tùy ý.
Mắt thấy Tiết Tẫn mang binh ra ngoài, một nữ tử như nàng ta ở lại đây, nếu chết rồi, sẽ có ai quan tâm?
Lúc này đây, Giang Sương Hàn không biết địch ý của Từ Thiên, hoặc nói là, nàng một chút cũng không để ý đến nam nhân bị chém đứt hai tay kia, nàng đi xem xét hoàn cảnh chung quanh, đi thêm mấy chục dặm sẽ có nơi gọi là Kỳ thành, nhưng giờ này, cửa thành đã đóng lại.
Giang Sương Hàn theo đường cũ trở về, thời điểm về đến doanh trướng, phát hiện bên trong đã nhiều hơn một người.
Sáng sớm, Trì Sơn ngồi chờ nữ nhân kia tìm đến hắn, bởi vì hôm nay Tiết Tẫn đột nhiên mang binh rời đi, nàng là một nữ tử yếu đuối lại ở một mình trong doanh trại, tất nhiên sẽ sợ hãi, bất an.
Binh lính canh cổng đã nói cho nàng biết chuyện Tiết Tẫn rời đi, tâm tình nàng đương nhiên bất an, bất luận là lo lắng cho Tiết Tẫn hay là lo lắng cho tình cảnh của bản thân, thì Trì Sơn hắn chính là người đầu tiên nàng suy nghĩ muốn tìm hoặc tìm đến trước tiên.
Trong đầu Trì Sơn suy nghĩ một chút đến tình cảnh nàng lúc tìm đến mình, là hoảng hốt lo sợ, là biết nghe lời hoặc cũng có thể là làm ra vẻ bình tĩnh, nhưng duy nhất không ngờ đến là nàng căn bản không có tìm đến đây.
Hắn đợi từ sáng cho đến giữa trưa, thẳng đến buổi chiều, rốt cuộc chờ không được nữa, mới đi đến doanh trướng, phát hiện nữ nhân này căn bản không có ở đây.
Trì Sơn hỏi qua binh lính gác cổng mới biết được, buổi chiều nàng rời khỏi, đừng nói là tìm đến hắn, nàng hoàn toàn còn không có hỏi Tiết Tẫn đã đi đâu, giống như hắn đối với nàng một chút ảnh hưởng cũng không có.
Hắn có chút buồn bực, trong lòng còn cảm thấy có chút là lạ.
Đơn giản buổi chiều không có việc gì xảy ra, hắn ngồi tại doanh trướng, vừa vặn gặp được nàng trở về, ai cũng không thể ngờ, ngồi chờ, chính là chờ đến lúc trời đã chạng vạng tối.
Binh lính đúng giờ đưa đến bữa tối, Giang Sương Hàn mới không nhanh không chậm bước chân trở về, lúc nàng vén rèm tiến vào, thì thấy bên trong nhiều hơn một người, nàng cũng không có phản ứng gì nhiều, thuận miệng giải thích một câu: "Tướng quân không có ở đây."
Trì Sơn quan sát ánh mắt Giang Sương Hàn, nên nói thế nào? Nhìn qua, ánh mắt Giang Sương Hàn cực kỳ giống với ánh mắt của Tiết Tẫn sau mỗi lần đạp mình một cước, ánh mắt hai người cơ hồ giống nhau như đúc, hắn còn không hết hy vọng, hỏi lại: "Cô nương có biết hắn đi đâu không?"
Giang Sương Hàn lắc đầu.
Trong lòng Trì Sơn thực bất đắc dĩ, giải thích với nàng một câu: "Sáng nay, hắn mang binh đi ra ngoài, có khả năng là mấy ngày nữa chưa trở về được." Lúc hắn nói chuyện, đồng thời chú ý đến ánh mắt nữ tử, mí mắt nàng chưa từng nâng lên chút nào, chỉ trả lời một câu" Đã biết".
"Đại tướng quân trước lúc đi có dặn dò, cô nương có chuyện gì đều có thể đến tìm tại hạ, còn có chính là..... Đây là doanh trại, tuy rằng những người này đều là tướng sĩ dưới trướng của Đại tướng quân, nhưng mong cô nương đặc biệt chú ý, ban đêm cô nương nên ít đi ra ngoài một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tại hạ đến không kịp lúc để bảo vệ cô nương, chỉ sợ lúc Đại tướng quân trở về sẽ vô cùng tức giận."
Nàng nhớ rõ những lời này, lúc trước Trần Huyên Ngọc cũng từng nói với nàng, là thời điểm nàng mới tới chiến trường, về sau những lời này liền trở thành không cần thiết nữa.
Bởi vì một câu nói này, Giang Sương Hàn ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Trì Sơn, đáp: "Đã biết."
Ngữ khí của nàng có thể nói là ôn nhu, Trì Sơn cho rằng bản thân xảy ra ảo giác, hai ngày nay, hắn nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng rất nhiều rồi, cho nên cảm giấc hôm nay nàng đối với hắn đặc biệt hiền lành.
Chỉ một ánh mắt, mà Trì Sơn cảm thấy người trước mặt tỏa sáng như ánh mặt trời rực rỡ, đối với thái độ hiền lành của nàng dành cho hắn, theo bản năng hắn muốn cùng nàng kết giao: "Tại hạ tên là Trì Sơn, không biết cô nương tên gọi là gì?"
Giang Sương Hàn nhìn người nam nhân trước mặt, gương mặt mơ hồ còn lộ ra nét non nớt, ánh mắt thanh triệt, chưa từng dính đến máu tươi, nhiều hơn là ngây thơ của thiếu niên, hắn ước chừng tuổi cũng chưa đến hai mươi, cuối cùng, nàng vẫn cho hắn thể diện, đáp lời: "Giang Sương Hàn."
Trong đầu, Trì Sơn âm thầm lẩm nhẩm theo âm thanh lạnh lùng của nàng phát ra từng từ, lặp lại cái tên một lần, rùng mình một cái, cảm thấy tên nàng vô cùng phù hợp với con người nàng, theo bản năng hỏi lại: "Tên này do phụ thân Giang cô nương đặt sao?"
Lời vừa thốt ra, hắn liền cảm thấy bản thân có chút đường đột, nhưng nghĩ lại nữ tử trước mặt lai lịch không rõ ràng, hỏi nhiều một câu cũng không có việc gì vì thế liền an tâm.
Một vấn đề đơn giản như vậy nhưng làm cho Giang Sương Hàn trầm mặc một lúc lâu, mới trả lời: "Không phải, đại nhân có lưu lại đây dùng bữa tối hay không?"
Nàng trong mắt hàm chứa ý cười, liếc mắt nhìn về phía binh lính đưa thức ăn đến, sau đó lại nhìn thẳng mặt Trì Sơn.
Trì Sơn không hiểu sao cảm giác phía sau lưng toát lên từng đợt hàn khí, đương nhiên hắn không có khả năng ngồi cùng bàn với Giang Sương Hàn để dùng cơm, hắn nghe ra được đây là lời nói khách sáo của nàng nhằm mục đích tiễn khách, cho nên Trì Sơn liền đứng dậy: "Không cần đâu, cảm ơn lời mời của cô nương, tại hạ còn việc, xin phép về trước, cô nương cứ tự nhiên dùng bữa, có việc gì khó khăn có thể tìm đến tại hạ."
Giang Sương Hàn đợi sau khi hắn rời khỏi, mới ngồi lại vị trí trung tâm, không ngờ đồ ăn ở Bắc địa cũng không tốt hơn ở Nghi Thuỷ bao nhiêu so với nàng nghĩ, thời điểm Giang Sương Hàn nhìn còn nhíu mày, nàng ăn cơm cũng không kén chọn, sau khi ăn xong liền trở về giường nghỉ tạm.
Tiết Tẫn vừa đi, năm ngày chưa trở về.
Hôm nay, Trì Sơn lại đến nữa, hắn nghe binh lính gác cổng bẩm báo, đã nhiều ngày Giang Sương Hàn vẫn an phận ở trong doanh trướng đọc sách, chỉ có một ngày là đi ra ngoài, đi Kỳ thành mua chút đồ dùng thiết yếu, nhất cử nhất động của nàng có thể nói là vô cùng quy củ.
Trong lòng Trì Sơn nhanh chóng thả lỏng cảnh giác, đồng thời cảm thấy có chút đồng tình với những nữ nhân rơi vào trong tay của Tiết Tẫn, họ chắc chắn sẽ không có được kết cục tốt, đặc biệt đối với nữ nhân tên là Giang Sương Hàn kia, hắn lại sinh ra cảm giác thương tiếc nhiều hơn.
Đối phương chính là Tiết Tẫn, một kẻ có hung danh độc ác, vô tình, tuy rằng Trì Sơn quan hệ cùng với hắn xem như là có điểm quen thuộc hơn so với người bên ngoài, nhưng chính vì có quen biết, mới biết được Giang Sương Hàn đi theo bên người Tiết Tẫn sẽ chịu nhiều đau khổ, huống chi nàng chỉ là một thế thân không hơn không kém.
Tất nhiên do Trì Sơn biết rõ hơn so với người khác nên càng cảm thấy thương hoa tiếc ngọc hơn.
Thời điểm Trì Sơn đi vào, hắn đã đoán được động tác của nàng, hẳn là nàng đang trân quý cầm một quyển sách có sẵn trên bàn, tỉ mỉ ngồi trước thư án mà đọc.
Từ năm kia Trì Sơn đã bắt đầu đi theo Tiết Tẫn ra trận, chỉ là năm nay trên chiến trường chịu nhiều khổ cực, nên hắn quyết định ở lại, canh giữ tại doanh trại, suy cho cùng hắn là một thiếu gia có tiếng ăn chơi trác táng, cẩm y ngọc thực từ nhỏ, lớn lên trong phú quý, trước kia khi cảm thấy hứng thú với một nữ tử, hắn cũng từng lấy vàng bạc để đổi lấy một nụ cười của hồng nhan, đó là chuyện thật bình thường đối với hắn. Nên khi nhìn thấy tư thái cẩn thận của Giang Sương Hàn, trong lòng hắn xác nhận suy nghĩ, ắt hẳn lúc còn bé nàng đã chịu nhiều cực khổ, cho nên đối với một quyển sách bình thường mà nàng đã phá lệ coi trọng như vậy.
Hôm nay, theo thường lệ Giang Sương Hàn đang ngồi trước bàn sách, chẳng qua lần này trong tay nàng không phải là một quyển sách mà là một cây bút.
Xuất phát từ tò mò, Trì Sơn liền đi đến trước mặt nàng, vừa nhìn thấy mới phát hiện Giang Sương Hàn đang vẽ tranh, trong tranh là dáng vẻ của một nam nhân, mi thanh mực tú, đây không phải là Tiết Tẫn đã mang binh rời đi hay sao?
"Giang cô nương còn học qua vẽ tranh?" Trì Sơn lên tiếng hỏi.
Ngòi bút Giang Sương ngừng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, lúc này đây, Trì Sơn đã đứng bên trong chủ tướng, nàng cứng nhắc "Ừm" một tiếng.
Trì Sơn suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đem phản ứng của nàng giải thích thành xấu hổ. Đại tướng quân đã đi mấy ngày còn chưa trở về, một nữ tử như nàng canh giữ một mình bên trong doanh trướng, hồi tưởng lại ngày ấy khi nàng nhìn Tiết Tẫn ánh mắt đã bán đứng tâm tư của nàng, một ánh mắt thâm tình đến nỗi chỉ có kẻ mù mới không nhận ra tình cảm của Giang Sương Hàn dành cho Tiết Tẫn, cho nên hắn cảm thấy nhất định nàng đang nhung nhớ Tiết Tẫn.
"Bắc địa khó đối phó, bằng không Đại tướng quân cũng không đóng quân ở đây lâu như vậy, lần trước giao đấu, tuy nói là thắng nhưng có thể coi là thắng thảm, chẳng qua ắn không còn nhiều thời gian ở lại đây, nếu không trở về, chỉ sợ cũng không về được." Trì Sơn nghĩ, thở dài nói.
Giang Sương Hàn nhớ lại mấy lời đồn trong kinh thành, quả thật đúng như vậy,nếu trì hoãn thêm mấy ngày nữa, chỉ sợ mấy lão thất phu trong kinh không nắm rõ tình hình ở đây sẽ nói Đại tướng quân có tâm tư làm phản.
Trì Sơn nói những lời này cũng không trông cậy vào việc Giang Sương Hàn có thể nghe hiểu chỉ là an ủi nàng hai câu, Tiết Tẫn rất nhanh là có thể trở về.
Nhưng vị Giang cô nương trước mặt này, thần sắc lại thản nhiên, cứ như mọi chuyện nàng đều biết, vì thế Trì Sơn liền muốn cùng nàng nói nhiều thêm hai câu, bắt đầu từ lúc hỏi thăm lai lịch của nàng. Vì thế, Giang Sương Hàn đem những lời nói với Tiết Tẫn ngày hôm ấy nói lại một lần nữa.
Trì Sơn phát hiện, Giang Sương Hàn cũng không phải kiểu người cao ngạo cố ý không để ý đến người khác, mà hình như nàng thật sự đối với việc gì cũng không có nhiều hứng thú, muốn nói chuyện duy nhất nàng để ý chắc hẳn là chuyện liên quan đến Tiết Tẫn cùng người nhà của nàng.
"Cô nương còn biết xướng hí khúc?" Trì Sơn đại khái đã đoán qua lai lịch của Giang Sương Hàn, thế nhưng hắn không tài nào phán đoán được phạm vi cụ thể, chỉ là nhìn thấy mặt mày nàng lạnh lùng, thanh cao, không nhiễm bụi trần, hắn không tài nào liên hệ được hình ảnh đào hát mà trước đây hắn đã gặp qua với hình tượng nữ tử trước mặt này được.
"Trước đây tiểu nữ lớn lên ở gánh hát có học được một ít, sau đó, gánh hát suy sụp, không có trở lại nữa." Ngữ điệu Giang Sương Hàn lúc đề cập đến chuyện này vô cùng tự nhiên, không vì việc này mà cảm thấy xấu hổ.
"Cho tại hạ mạo muội hỏi thêm một vấn đề nữa, ai đã dạy cô nương vẽ tranh?" Đây không giống như nữ tử trong gia đình bình thường sẽ được học, chiến loạn xảy ra hai năm, gia đình bách tính bình thường có thể sống sót đã là không tồi rồi, huống chi là chỗ hằng năm chinh chiến nữa.
Vấn đề một khi nói ra, Trì Sơn căn cứ theo lời nói trước đó của Giang Sương Hàn, nhanh chóng tự trả lời câu hỏi của mình: "Được rồi, cô nương không cần phải nói, tại hạ đã biết, chắc chắn là vị huynh trưởng kia của cô nương. Nếu nói thì, huynh trưởng của cô nương thật đúng là một nam tử tài hoa hơn người"
Nghe vậy, Giang Sương Hàn xuất thần một lát: "Huynh ấy đương nhiên là một nam tử xuất sắc rồi.”
Trì Sơn nhìn về phía nàng, hiếm khi trong mắt nàng lộ ra tư thái của một thiếu nữ, ngay cả khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng của nàng cũng như hàm chứa nắng mùa xuân, hắn có chút kinh ngạc trong chốc lát, theo bản năng lại đặt câu hỏi: "Hiện giờ huynh ấy như thế nào rồi?"
Sắc hồng nhuận trên mặt nàng đã rút hết, chỉ còn lại lạnh lùng thấu xương, ngữ khí Giang Sương Hàm lạnh như băng: "Huynh ấy đã chết."
Vì thế Trì Sơn lại một lần nữa bị "Mời" ra khỏi doanh trướng, hắn cũng rất là buồn bực! Hắn chỉ muốn đến gần, làm bằng hữu của nàng thôi, ai biết lần nào cũng như vậy, hắn đều chuẩn xác mà dẫm phải điểm mấu chốt của nàng.
Sáng sớm ngày hôm sau, mưa bên ngoài tí tách rơi, nguyên lai Bắc địa là nơi cực kỳ lạnh lẽo, nay lại giống như lọt vào hầm băng.
Ban đêm đã bắt đầu có tiếng mưa rơi, qua một đêm, mưa không có dấu hiệu ngừng mà còn ngược lại, càng rơi càng lớn. Nghi Thủy là nơi nhiều sông suối, mưa nhiều là chuyện rất bình thường, còn Bắc địa lại cực kỳ giá lạnh, từ trước đến nay Giang Sương Hàn không trông chờ nơi này sẽ đổ mưa, nhưng bây giờ, thật sự trời đang mưa rất to, không kiềm được bản tính tò mò của mình, nàng muốn đi ra ngoài xem.
Bên ngoài sắc trời đen kịt, giống như không thể mở mắt ra được.
Ngày Giang Sương Hàn đến Bắc địa, sắc trời ngày ấy cũng như hôm nay, u ám, đen tối. Ngày hôm đó bầu trời đen nhánh một mảnh, ngay sau đó, mưa như trút nước đổ xuống, bên ngoài doanh trại tiếng mưa rơi, càng rơi càng lâu, rầm rầm, ào ạt, làm đất cát chảy cả vào bên trong, trên mặt đất trở thành một vùng nước bùn, vô cùng lầy lội.
Nàng đi chưa được hai bước, liền bị người phía sau bịt miệng lại.
Âm thanh Giang Sương Hàn bị bao phủ bên trong tiếng mưa to, nàng không biết người phía sau đánh lén mình là ai, cũng không biết người này có mục đích gì, nhưng mà nàng còn suy đoán được một việc, thủ pháp bắt cóc của người này thật sự thấp kém, ở nơi mà người phía sau không nhìn thấy được, nàng đem con dao găm giấu vào trong tay áo.
Chờ thời điểm tiếng mưa rơi nhỏ lại, nàng đã bị kéo đến một chỗ khác, nàng nghe được nam nhân phía sau lưng mở miệng: "Nữ tử này, ta đã mang lại đây."