TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

Đài Bắc - Đài Loan

Khác với khí hậu đang dần chuyển sang nóng ở Thái Lan, Đài Loan vẫn có những cơn mưa rào mỗi ngày do ảnh hưởng của bão.

"Boss, đã có tin của phu nhân." Viêm Diệc Luân đang mở cuộc họp với các cổ đông thì Diệp Chính Phong đi vào, nói nhỏ vào tai anh một câu, anh lập tức rời khỏi, chỉ để lại hai chữ.

"Tan họp."

Diệp Chính Phong cười có lỗi nhìn các cổ đông, "Có tin khẩn nên Viêm đổng phải đi gấp, các vị thông cảm."

Mặc cho các cổ đông dùng ánh mắt khó hiểu và nghi ngờ bắn về phía mình, Diệp Chính Phong nhanh chóng chuồn đi. Anh ta không muốn làm bia đỡ đạn cho Viêm Diệc Luân.

"Phu nhân đang ở đâu?" Viêm Diệc Luân vừa về tới văn phòng của mình, đã hỏi ngay người mặc vest đen đang đứng trước bàn làm việc.

"Ở Thái Lan." Người thanh niên đó cung kính nhưng không siểm nịnh nói, anh ta vừa âm thầm quan sát sắc mặt của Viêm Diệc Luân vừa nói tiếp, "Nhưng chúng tôi không tra ra được phu nhân đang ở nơi nào trên đất Thái."

Nghe xong, Viêm Diệc Luân sắc lạnh nhìn người thanh niên, "Bốn người các cậu đã phế tới mức độ này rồi?"

Tuy rằng giọng nói anh đều đều nhưng lại làm cho người thanh niên nhẹ nuốt nước miếng, ba tên bạn khốn kia, biết chắc boss sẽ thịnh nộ nên đẩy mình vào đây chịu trận.

"Là do phu nhân không di chuyển bằng máy bay khi tới Thái Lan, nên chúng tôi vẫn chưa tra ra được."

"Phái thêm người đi Thái, trong vòng một tuần phải tìm ra phu nhân."

"Thái Lan không nhỏ đâu boss." Người thanh niên khóc không ra nước mắt, họ cũng không phải thần tiên, sao có thể nhanh vậy được.

"Cần bao lâu?" Viêm Diệc Luân kéo kéo cà vạt, kiềm chế cơn giận.

"Một tháng, thưa boss." Người thanh niên không dám nhìn thẳng vào Viêm Diệc Luân đang ngồi ở ghế sau bàn làm việc.

"Sau một tháng vẫn chưa tìm được phu nhân, các cậu biết nên làm gì rồi đúng không?" Viêm Diệc Luân lấy văn kiện ra xem, nhàn nhạt nói.

"Dạ rõ." Thấy Viêm Diệc Luân phất tay, người thanh niên như được đại sá, lập tức đi ra ngoài. Nhưng còn chuyện khiến anh ta sầu não hơn, nếu sau một tháng không tìm thấy phu nhân thì bốn người họ phải cuốn gói sang nước Áo, xây nhà tuyết cho người ta.

Đúng là khủng bố mà!

Lúc này cửa phòng của Viêm Diệc Luân lại lần nữa được mở ra, Diệp Chính Phong đi vào, muốn nói lại thôi nhìn anh.

"Boss..."

"Cháu pha cho cô chú hai tách cà phê được không, Chính Phong?"

Hai người theo sau Diệp Chính Phong là một nam một nữ, ăn mặc sang trọng, quý phái vô cùng. Người phụ nữ mỉm cười với Diệp Chính Phong.

Tuy rằng bà ấy nhẹ nhàng nói nhưng Diệp Chính Phong không dám cãi lại, vội vàng gật đầu rồi đi nhanh ra ngoài.

"Ba mẹ!" Viêm Diệc Luân ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc khi thấy hai người họ xuất hiện ở đây.

"Ba mẹ tới nhà các con, nhưng lại không thấy Đồng Đồng. Chúng ta mới tới đây tìm con." Hai người được Viêm Diệc Luân gọi là ba mẹ này không phải là ông bà Viêm, mà là Diêu Tử Khiêm và Lâm Tịnh Như. Ba mẹ của Diêu Tử Đồng.

Viêm Diệc Luân lập tức đứng lên, đi qua mời hai người ngồi vào sofa, "Sao ba mẹ không báo cho con hay trước?" Anh đã căn dặn người làm không được nói việc Diêu Tử Đồng bỏ nhà đi, ba mẹ anh tới giờ vẫn chưa biết, họ nghĩ rằng cô ra nhà ở ngoại ô nghỉ ngơi một thời gian như lời anh nói.

"Ba mẹ muốn tạo bất ngờ cho Đồng Đồng." Diêu Tử Khiêm lúc này mới lên tiếng, tuy rằng đã hơn bốn mươi nhưng ông vẫn tuấn mỹ như xưa, đây chính là người đàn ông hoàng kim ôn nhu nho nhã trong mắt biết bao phụ nữ.

Lâm Tịnh Như cũng vậy, năm tháng chưa hề để lại dấu vết trên mặt bà, càng tao nhã và cao quý hơn. Diêu Tử Đồng thừa hưởng khí chất từ bà, nhìn bà cứ như phụ nữ hơn ba mươi tuổi.

"Mau gọi Đồng Đồng tới đây, cả nhà chúng ta đi ăn một bữa." Lâm Tịnh Như hối thúc Viêm Diệc Luân, cũng nửa năm rồi không gặp con gái, bà nhớ bảo bối của mình vô cùng.

"Vợ con..."

"Luân, chúng ta đi ăn trưa thôi."

Viêm Diệc Luân chỉ vừa đáp lời thì đã bị giọng nói khác cắt ngang kèm theo đó là tiếng mở cửa.

Ba người trong phòng hướng mắt nhìn qua, còn ai khác ngoài Trương Lệ Na?

Mặt của Diêu Tử Khiêm và Lâm Tịnh Như lạnh hẳn đi, "Con gái của Trương Quyền sao lại có thể tự tiện ra vào văn phòng của con?" Lâm Tịnh Như nghiêm khắc nhìn vào Viêm Diệc Luân, bà không biết mối quan hệ giữa hai người họ nhưng bà lại biết Trương Lệ Na.

Gia đình bà không ai thích nhà họ Trương đầy mưu mô và tham lam này.

Trương Lệ Na mất hứng, cô ta đanh mặt nhìn ông bà Diêu, "Thì ra là hai người. Xin chào."

"Cô chào hỏi người lớn không một chút kính trọng như vậy. Xem ra giáo dưỡng của Trương gia chỉ có vậy thôi." Lâm Tịnh Như cười khinh thường, Đồng Đồng của bà như một công chúa cao quý, còn cô ta như kẻ đầu đường xó chợ.

Trương Lệ Na tức giận, "Diêu gia các người cao quý lắm, nhưng con gái lại giữ không được chồng. Giờ không biết cô ta đang lang thang ở đâu hay đi theo đàn ông khác rồi."

"Rầm" Một tiếng, Diêu Tử Khiêm đập tay lên bàn thật mạnh khiến Trương Lệ Na giật mình kinh hãi, cô ta hoảng sợ trước khí thế của ông.

"Con nói rõ ràng cho ba." Diêu Tử Khiêm lãnh khốc nhìn Viêm Diệc Luân, tuy rằng ông không kế nghiệp ba mình nhưng không có nghĩa lúc nào ông cũng ôn hòa được, đặc biệt là có người chạm tới điểm mấu chốt của ông.

"Sao anh không nói họ biết anh và Diêu Tử Đồng đã ly hôn." Trương Lệ Na vẫn không phục, cô ta cho rằng đây là thời cơ tốt để hai nhà Viêm - Diêu cắt đứt hoàn toàn. Như vậy Trương gia cô ta mới có lợi.

"Câm miệng!" Viêm Diệc Luân quát lên, mắt đầy hàn quang nhìn Trương Lệ Na, cô ta lập tức câm miệng.

"Em nghĩ không cần hỏi nhiều nữa, đã quá rõ rồi còn gì." Lâm Tịnh Như đứng lên, nhìn vào Viêm Diệc Luân, "Từ khi con chậm trễ không muốn tổ chức lễ cưới với Đồng Đồng thì mẹ đã nghi ngờ rồi, nhưng con bé yêu con nên mẹ chấp thuận. Còn giờ đây..." Bà liếc nhìn Trương Lệ Na một cái rồi mới nhìn lại Viêm Diệc Luân, "Nếu con đã chọn đĩa đói thì mẹ sẽ đòi con gái của mẹ lại. Công chúa của Diêu gia không nên ở gần rác rưởi."

"Ba mẹ!"

Lâm Tịnh Như nắm tay chồng mình đi nhanh ra khỏi văn phòng, mặc cho Viêm Diệc Luân gọi theo ở phía sau.

Diêu Tử Khiêm cũng nóng lòng tìm con gái nên gọi cho Viêm Diệc Lâm, nói một câu, "Cậu dạy con trai thật tốt." Liền cúp máy, hai nhà Viêm - Diêu từ đây bắt đầu có vết nứt.

Lâm Tịnh Như cùng Diêu Tử Khiêm lập tức ngồi phi cơ riêng tới Mỹ gặp Diêu Tử Hưng, nói ông ấy nghe mọi chuyện. Dưới cơn thịnh nộ, Diêu Tử Hưng rút hết tất cả cổ phần trong các công ty của Viêm thị khiến Viêm Diệc Luân trở tay không kịp, tập đoàn Viêm thị rơi vào hỗn loạn.

Lại thêm chuyện của Diêu Tử Đồng khiến anh bùng phát, nên đã đập vỡ khung kính trong phòng làm việc, Trương Lệ Na cũng có mặt tại đó nên hoảng sợ quá bỏ chạy, cứ như có ma truy đuổi cô ta.

Vì ánh mắt như muốn giết người của anh làm cô ta nhũn cả người, liên tục mấy ngày không dám xuất hiện trước mặt anh. Đây là nói sau

Còn hiện tại, Diệp Chính Phong đang đứng ngoài cửa chờ cơn giông tố do Viêm Diệc Luân phát ra qua đi.

Bên trong phòng, Viêm Diệc Luân ngồi trên đất, tựa lưng vào tường, xung quanh anh đều là mảnh vỡ của kính.

Anh mờ mịt nhìn ra khung cảnh bên ngoài lỗ hổng bị vỡ, nhớ lại câu nói qua điện thoại vừa rồi của ông nội Diêu Tử Đồng, anh cảm thấy mình như bị bóng tối bao phủ.

"Nếu ta tìm được Đồng Đồng, thì cả đời này cậu đừng mong gặp lại cháu ta."

Diêu Tử Hưng trước giờ chưa từng nói đùa, nếu như anh chậm tay thì sau này Diêu Tử Đồng sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.

Nắm chặt bàn tay đang đổ máu, ánh mắt của Viêm Diệc Luân âm trầm tới đáng sợ.

Sinh mệnh của anh và Diêu Tử Đồng đã buộc chặt với nhau từ lâu, nếu có một ngày phải mất đi Diêu Tử Đồng, thì đó là lúc anh chết đi.

Không! Dù có chết anh cũng đi theo Diêu Tử Đồng, không phải cô có thể nhìn thấy hồn ma sao?

Cả đời này cô đừng mong thoát được anh!

Thái Lan - Pak Chong

Nhà Adisuan

"Alo! Xin chào, đây là gia đình Adisuan! Aw! Nam hả con." Bà Supansa và ông Montree vừa ăn sáng xong nên ra phòng khách ngồi uống trà, đúng lúc điện thoại bàn reo lên, ngồi bên cạnh bà Supansa liền nghe máy.

Biết là ai gọi về bà vui mừng ra mặt, liên tục hỏi, "Khỏe không con? À đừng lo con. Lom giờ không sao, vì có người giúp đỡ Lom rồi. Ờ, thế lễ hội mùa nho năm nay thế nào con? Con nhất định phải về đấy, mẹ muốn con về tham dự."

Bà Supansa quay sang ra hiệu với ông Montree, nhỏ giọng nói, "Là Nam gọi."

"Nói với con bé là anh rất nhớ nó." Ông Montree lép nhép môi, chỉ chỉ mình.

Hai vợ chồng này thật đáng yêu, vì sợ con rể ngồi kế bên con gái nên không dám lỗ mãng.

"Ba nói ba rất nhớ con đấy." Bà Supansa giúp chuyển lời, nhỏ nhẹ vô cùng.

"Dạ, Nam cũng nhớ ba mẹ ạ. Lễ hội mùa nho con sẽ về." Trong điện thoại vọng ra giọng nói ngọt ngào của Nam, làm bà Supansa cười càng ấm áp.

Con gái bảo bối sắp về, nghĩ tới việc này bà vui sướng khôn cùng.

...

"Chị Đồng Đồng! Hôm nay chị lại bỏ bọn em ở nhà sao?!"

Như thường ngày, gần 8h Diêu Tử Đồng ra khỏi phòng, nhưng hôm nay Rak và Yom cùng Tiểu Lạc chạy theo sau níu kéo cô.

Kati khó được dậy sớm một bữa, giờ đang đứng trước cửa nhìn một người ba ma dưới bậc thang.

"Không được, các em phải ở lại đây bảo vệ chị Kati và vườn nho. Thần Thổ Địa vẫn chưa đủ sức đối kháng với ma nữ và chủ nhân của ả." Diêu Tử Đồng xoa đầu Rak và Yom, cười nhẹ dỗ dành nhìn Tiểu Lạc.

Ba đứa nhóc mất hứng bĩu môi, "Chị đừng làm ở khu nghỉ mát nữa, làm ở vườn nho đi." Rak nắm áo của Diêu Tử Đồng, mè nheo.

Diêu Tử Đồng dở khóc dở cười, nếu cô làm ở đây thì sẽ cùng Lom payu kia nháo tới gà chó không yên.

Hôm nay bà Supansa lại mời cô ghé nhà dùng bữa tối, "Tan làm chị dẫn các em đi chơi." Kati cũng được mời, mà Lom payu cũng ở đó thì bọn nhóc có thể theo cô.

"Được ạ!" Ba đứa nhóc vui vẻ reo lên, như vậy mới chịu để yên cho Diêu Tử Đồng đi làm.

"Mình đi đây." Phất tay với Kati, Diêu Tử Đồng đi tới bãi đỗ xe.

Đến Tararin, không có gì ngạc nhiên khi chỗ đậu xe còn lại duy nhất vẫn là nằm sát bên xe của Din.

Vào văn phòng, Diêu Tử Đồng cảm giác có gì đó không đúng, bình thường giờ này không phải mọi người đều tới đông đủ rồi sao?

Nhưng hiện tại cả boss lẫn nhân viên không một bóng người trong văn phòng, là chuyện gì đây?

"Cô Ali!" Có tiếng gọi mình ở phía sau, Diêu Tử Đồng xoay người, một cô gái đang cười vui vẻ nhìn cô.

"Cha Arm, mọi người đi đâu hết rồi?" Diêu Tử Đồng bước ra ngoài, ôn hòa hỏi.

"Tôi thấy mọi người đều tập trung ở chòi nghỉ mát chỗ hồ bơi lộ thiên." Cha Arm nhiệt tình nói, "Hình như có chuyện gì đó rất vui, cô Ali đi xem thử đi ạ."

"Cám ơn Cha Arm." Diêu Tử Đồng cũng rất muốn biết là chuyện gì khiến cho bọn họ bỏ việc có tổ chức từ cơ quan đầu não như vậy, nên gật đầu chào Cha Arm liền đi ra chòi nghỉ mát chuyên dụng của Din.

Cô vừa đi khỏi, Cha Arm nhìn tới nhìn lui một lát liền vào văn phòng, cô ta lên thẳng phòng làm việc của Din. Tìm kiếm tứ tung, từ bàn làm việc tới tủ để văn kiện, sau đó là máy tính bàn.

Cha Arm nghĩ rằng mọi người đang nói chuyện vui vẻ, chắc hẳn rất lâu mới quay về, cô ta có nhiều thời gian hơn.

Bên kia, khi gần tới nơi Diêu Tử Đồng đã nghe được tiếng nói chuyện rôm rả, còn cười rất lớn.

"Cô Ali tới rồi!" Trong chòi nghỉ mát, Bualoy chợt nhìn qua thấy Diêu Tử Đồng, chị ta lập tức vẫy vẫy tay với cô.

Không khí tưng bừng vừa rồi trở nên im bặt, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía này khiến Diêu Tử Đồng cảm giác mình như người phá đám.

Chính mình lựa chọn qua đây là đúng hay sai?

"Cô Ali mau sang đây ngồi đi ạ." Pudsa và Rarin chạy lại, lôi kéo Diêu Tử Đồng vào chòi khiến cô không thể quay người bỏ đi.

Lúc này cô mới có thể nhìn rõ những người có mặt tại đây, Nita và Bualoy ngồi ở bàn nhỏ được kê bên tay phải, trên bàn còn có hai dĩa bánh ăn dở, chắc là của Rarin và Pudsa.

Ở ghế gỗ giả sofa, Din ngồi ở giữa, bên tay trái anh là Fai, bên tay phải là Lom đang ngồi trên tay gác của ghế.

Còn một người nữa hiện diện ở đây, đang ngồi ở ghế bành nhỏ, đối diện người đó là Nathee. Khi Diêu Tử Đồng và người đó chạm mắt nhau, cô và anh đều giật mình vì bất ngờ.

"Sao anh (cô) lại ở đây?!" Cả hai cùng lúc hỏi nhau, sau đó cùng bật cười khiến cho mọi người khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn hai người.

"Em quen cô Ali sao?" Din nhẹ nhíu mi, nhìn qua thanh niên vừa rồi cười với Diêu Tử Đồng.

Người đó đứng lên, đi tới gần bên Diêu Tử Đồng, "Em tưởng Ali mà Bualoy bọn họ nói tới là ai, hóa ra là cô ấy. Đây là học muội của em ở Pháp."

"Cô học chung ngành với Fon à?" Lom đang nghiêng người ngồi lười biếng, nghe vậy ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên nhìn Diêu Tử Đồng.

Cô không trả lời Lom mà khó hiểu đảo mắt nhìn qua người bên cạnh, "Anh là Fon?" Người đó mỉm cười nhẹ gật đầu khiến cô càng giật mình hơn. Fon, cậu chủ thứ tư của gia tộc Adisuan.

Hôm qua khi nhìn anh trong ảnh, khác một trời một vực như bây giờ nên khó trách cô không thể nhận ra.

"Tôi thấy hình cả gia đình anh, nhưng lúc đó..."

"Khi đó tôi đeo kính cận, giờ mắt tôi bình thường rồi." Fon cười khẽ giải thích.

Đâu chỉ là kính cận thôi đâu, mà mái tóc như nấm rơm muốn che hết nửa khuôn mặt của anh làm cô không tài nào nhận ra.

Hiện tại anh không đeo kính, tóc cắt tỉa gọn gàng kiểu các chàng trai Hàn đang thịnh hành, màu tóc vàng kim óng ánh kết hợp với gương mặt hoàn hảo, ngũ quan tinh xảo như ngọc, từng đường nét như được phát họa không một chút tỳ vết.

Đây thật sự là thiên thần của nhà Adisuan, đúng như lời Bualoy từng nói.

Trước kia gặp Fon ở Pháp, cô cũng từng choáng ngợp trước vẻ đẹp của anh. Nếu không phải trong tim sớm đã yêu Viêm Diệc Luân thì có thể cô đã bị Fon mê hoặc rồi.

Fon không chỉ có vẻ ngoài hoàn hảo mà nhân cách cả con người anh đều tốt. Nói chuyện hòa nhã với tất cả mọi người, rất thích giúp đỡ người khác, được các sinh viên trong trường gọi là hoàng tử mặt trời.

"Sao cô Ali lại ở đây?" Fon để Diêu Tử Đồng ngồi vào ghế của mình, còn anh đi sang ngồi chung với ba anh trai.

Bốn công tử của gia tộc Adisuan hội tụ một chỗ, người người đều tuấn mỹ hơn người, nơi họ ngồi giống như phát ra hào quang, thật khiến người ta lóa cả mắt.

"Tôi tới đây du lịch, sau đó bị anh trai anh bắt làm nô bọc." Diêu Tử Đồng cười nhẹ, nói đùa với Fon. Khi ở Pháp cô và anh, còn có Kati thường xuyên đi chung với nhau, từ sinh hoạt ngoại khóa cho tới picnic, nếu không so tuổi tác thì có thể xem như bạn thân.

Fon nghe vậy thì nhìn qua Din, "Anh để Ali làm thư ký cho anh thì thật phí phạm nhân tài. Anh có biết người đoạt giải nhất cuộc thi thiết kế trẻ ở Pháp năm trước là ai không?"

"Là cô Ali đúng không?" Fai nhướng mi, trong mắt anh chợt lóe qua nhanh một tia sáng tinh quái.

Giờ thì có liên quan tới cả Fon, xem ra cô Ali thật sự có duyên với gia đình anh.

Cũng không biết là chị dâu hay em dâu đây, vì anh nhận thấy khi Fon nhìn cô rất khác lạ. Khác xa với người đàn ông khác, ví dụ như Nathee. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt thân thiện và tôn trọng, không có gì khác hơn.

"Đúng vậy. Vì cô ấy về nước nên năm nay em mới đoạt giải." Fon vẫn chưa hết bất ngờ khi gặp được Diêu Tử Đồng ở đây, cứ nghĩ suốt đời này anh sẽ không thể thấy cô nữa. Vì anh không có can đảm liên lạc với cô, sau ngày...

"Cô Ali thật là tài giỏi ạ!"

"Đúng đó. Không những xinh đẹp như thiên thần mà còn giỏi giang như vậy, thật khiến người ta ngưỡng mộ mà!"

"Ôi, nếu không phải Pud...không phải Pudsa đã có người yêu thì Pudsa yêu cô Ali mất rồi ạ."

Buloy, Rarin và Pudsa mỗi người một câu, không ngừng khen ngợi Diêu Tử Đồng. Pudsa thậm chí xém chút đã tiếc lộ chuyện mình là gay, may cho anh ta dừng lại kịp lúc, nếu không thì khó thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Din rồi.

Nita cười gượng gạo khi Bualoy quay sang hỏi mình, "Phải vậy không Nita?"

"Đúng vậy." Cô ta có chút không được tự nhiên đáp.

"Tôi không ngờ cô Ali là thiết kế sư đó ạ." Nathee rót trà chanh dây cho Diêu Tử Đồng, cười ôn hòa. Anh ta nghĩ rằng cô sẽ học kinh doanh để kế nghiệp gia đình, vì ngôn ngữ nước ngoài của cô quá giỏi. Thông thạo vô cùng.

"Tôi không thích vắt óc suy nghĩ quá." Đây là lý do cô không chọn thừa kế gia nghiệp của ông nội.

Diêu Tử Đồng mỉm cười nhìn qua Fon, "Năm ngoái là do anh nhường tôi." Cô không phải đang nói lời khách sáo mà là sự thật, tài năng của Fon so với cô chỉ có hơn chứ không kém.

Năm ngoái do cứu cô nên tay phải của Fon bị thương, chỉ cách ngày thi có hai tuần nhưng vết thương phải mất một tháng mới khỏi hẳn, khiến anh không thể chuẩn bị cho cuộc thi phải rút lui.

Tai nạn lần đó...vẫn chưa tra ra được rõ ràng, nên cô còn để trong lòng, lúc nào cũng nghĩ tới.

"Cô ta mà giỏi hơn em? Anh không tin." Lom liếc mắt nhìn Diêu Tử Đồng, cười nhếch môi, hừ lạnh.

Anh vẫn còn ghi hận cô chuyện tối qua, thù mới hận cũ, nợ chồng nợ.

Không biết đôi oan gia này càng lúc càng ghét nhau hay ngược lại, ghét tới mức tận cùng là yêu?

Diêu Tử Đồng mất hứng nhìn Lom, anh ta không kiếm chuyện với cô có phải sẽ ăn ngủ không yên?

"Lần này anh về nước luôn sao, Rain?" Diêu Tử Đồng không thèm để ý tới Lom, nhìn qua hỏi Fon. Rain là tên Fon dùng khi du học ở Pháp, đó cũng là một lý do khiến cô không nghĩ anh là Fon.

"Phải. Tôi về đây mở công ty thiết kế riêng." Mẹ anh không muốn anh tiếp tục ở nước ngoài nữa, nên anh đành chiều ý mẹ. Nhưng giờ đây anh không còn miễn cưỡng nữa mà hoàn toàn tình nguyện, vì cô ấy cũng ở đây.

"Em để cô Ali làm cho em đi." Fai nghiêm túc đề nghị, nhưng không ai biết được trong đầu anh đang dự tính gì.

Người như Fai, càng tỏ ra nghiêm túc thì càng nguy hiểm. Phải đề phòng.

Ở nhà Adisuan, phải phòng cháy, phòng trộm, phòng cả Fai.

"Cái gì cũng phải phân biệt trước sau. Ali là thư ký của anh, em quên rồi sao Fai?" Din liếc mắt nhìn Fai, ý tứ cảnh cáo vô cùng rõ ràng.

Fai nhún vai, tỏ vẻ vô tội, "Em chỉ nói vậy thôi." Anh mà không phải cố ý thì ngày đêm đổi ngược lại.

"Được rồi. Các em về nhà đi, anh phải làm việc." Din ra lệnh đuổi khách, anh không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi. Fon là bạn học của Ali, nếu như Fon mời, anh không chắc Ali sẽ từ chối.

Vì vậy không đuổi "khách" lúc này thì chờ lúc nào?

"Em nhanh về với mẹ đi." Din nhìn vào Fon nói, khi Fai và Lom đi đón Fon đã đến thẳng khu nghỉ mát của anh, mẹ vẫn chưa hay Fon về nước. Bọn anh cùng che giấu cũng chỉ muốn tạo bất ngờ cho mẹ.

"Cô Ali làm việc tới mấy giờ?" Fon gật đầu với Din xong thì quay qua nhìn Diêu Tử Đồng.

"9 giờ. Tối nay cô ăn sẽ tới nhà chúng ta dùng bữa tối, giờ thì giải tán được rồi. Cô Ali theo tôi. Tôi có việc giao cho cô." Diêu Tử Đồng chưa kịp trả lời, Din đã đứng lên, vượt qua mặt Fon và Fai, nắm lấy tay của cô, dẫn cô rời khỏi chòi nghỉ mát. Mặc cho cô không ngừng xoay người lại, vẫy tay chào Fon, còn cười vô cùng tươi với anh.

Cô không phát hiện ra mặt của Din đã chuyển đen, có xu hướng phát triển thành cơn bão đầy cuồng phong.

Lom, Fai và Fon ngớ người nhìn theo. Đây là lần đầu tiên họ thấy Din hành động...có thể nói là ngang ngược như vậy.

"Các cậu chủ không cần ngạc nhiên đâu ạ. Đây là chuyện diễn ra thường ngày ở đây." Rarin cười tủm tỉm nói.

"Đúng ạ. Boss lúc nào cũng muốn nắm tay cô Ali kéo đi, như hình với bóng vậy đó." Buloy và Pudsa che miệng cười, lời của Bualoy khiến ba người kia nhìn đăm đăm theo bóng dáng Din.

Hóa ra anh là người như vậy sao Din?

Anh như vậy là đắc tội người ta lắm đấy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi