TRÚC MỘNG LAN VIÊN: QUỶ NHÃN TIỂU THƯ

"Có chuyện gì cần giao cho tôi?" Diêu Tử Đồng theo Din về văn phòng, nhóm người Bualoy vẫn còn ở chòi nghỉ mát nên hiện tại chỉ có cô và anh. Cô nghi hoặc nhìn anh hỏi.

"Suỵt!" Bỗng nhiên Din để ngón trỏ trên môi, ra hiệu với cô. Anh vẫn nắm lấy tay cô, hai người chậm rãi và nhẹ nhàng đi lên phòng làm việc của anh.

Ánh mắt lúc này của Din vô cùng sắc bén, vì vừa rồi anh nghe được trên này có tiếng động, rất nhỏ nhưng vẫn không thoát được tai anh.

Khi Din đưa tay tới tay cầm thì cửa phòng anh đã được mở ra, gương mặt anh trở nên lãnh liệt khi thấy người đang đứng bên trong lúc này, "Cô làm gì ở đây? Ai cho cô tự tiện vào phòng làm việc của tôi?"

Người kia không ai khác là Cha Arm, cô ta e dè nhìn Din, "Tôi đem danh sách Nita nhờ tôi để trên bàn làm việc cho anh." Vì Din về nhanh quá nên cô ta không kịp thời rời khỏi, đành giả vờ mình vừa vào đây để Din không nghi ngờ.

Din và Diêu Tử Đồng bước vào phòng, anh đưa mắt nhìn hướng bàn, trên đó thật sự có một văn kiện.

"Công việc của cô là dọn phòng, từ khi nào cô trở thành thư ký cho Nita?" Din vẫn không tin tưởng Cha Arm, tiếp tục truy hỏi. Anh từng dặn qua Nita, tuyệt đối không được để Cha Arm chạm vào bất kỳ giấy tờ nào của Tararin, không ngờ Nita lại làm trái ý anh.

Diêu Tử Đồng không hiểu sao Din lại quá khắt khe với Cha Arm như vậy, cô đi sang lấy văn kiện kia xem, là danh sách những người sẽ tới đây nghỉ mát, tham quan vườn nho và nông trại.

Cũng không quan trọng gì.

"Chắc vừa rồi Nita bận sắp xếp cho khách nên mới nhờ Cha Arm." Diêu Tử Đồng nói đỡ cho Cha Arm,tuy rằng cô gái này có chút gì đó bí ẩn nhưng cô ta không phải người xấu. Giác quan của cô vẫn rất chuẩn, chỉ không linh nghiệm với một người...

Cha Arm cảm kích nhìn Diêu Tử Đồng, sâu trong ánh mắt có gì đó rất lạ, khi Din nhìn qua cô ta lập tức cúi thấp đầu.

"Cô ra ngoài đi, lần sau không có lệnh của tôi thì không được phép vào đây." Din lạnh nhạt nói, đây là lần đầu tiên lửa giận của anh được dập tắt dễ dàng như vậy.

Xem ra công của Diêu Tử Đồng rất lớn.

Nếu không thì lát nữa người bị phạt nặng nhất là Cha Arm và Nita, sau đó Bualoy, Rarin và Pudsa đều bị vạ lây, còn Nathee nằm cũng sẽ trúng đạn.

Đây chính là điểm khủng bố của Din.

Cha Arm cúi đầu chào Din, mỉm cười với Diêu Tử Đồng rồi đi ra ngoài, cô ta không biết mình nên vui hay nên buồn đây. Thứ cần tìm vẫn không gặp, lại mang ơn Diêu Tử Đồng lần nữa càng khiến tâm trạng cô ta nặng nề hơn.

"Sắp tới nhà chúng tôi sẽ có hai sự kiện lớn, tôi muốn cô giúp đỡ." Din ra hiệu Diêu Tử Đồng ngồi trên sofa, cách anh một chút.

"Sự kiện gì?" Diêu Tử Đồng hiếu kỳ, việc công mà Din nói hóa ra lại thành việc tư. Chẳng liên quan tới Tararin.

"Cuộc đua ATV và lễ hội mùa nho." Din thản nhiên nhìn Diêu Tử Đồng, nhưng ánh mắt như đang chờ đợi. Quả nhiên...

"ATV là xe địa hình All Terrain Vehicle?" Diêu Tử Đồng khẳng định hỏi, cô chỉ ngạc nhiên vì không ngờ nông trại cũng tổ chức thi cái này.

"Đúng vậy. Mỗi năm các nông trại ở đây đều tham gia giải đua ATV do huyện tài trợ."

"Còn lễ hội mùa nho, cùng lúc tổ chức sao?"

"Không. Giải đua ATV diễn ra trước một ngày. Tức là năm ngày nữa, nên thời gian này Lom rất bận." Nghe Din nói xong, Diêu Tử Đồng nhẹ nheo mắt nhìn anh. Hình như cô nghe ra được cái gì đó, có phải anh đang ngầm nhắc cô đừng "quậy" Lom?

"Tôi chỉ muốn cứu mạng anh ta." Diêu Tử Đồng bĩu môi, lúc trước vì lòng tốt mới lo chuyện của Lom payu. Giờ thì không thể không lo, vì cô Supansa đã nhờ vả, cô không thể bỏ mặc.

"Đợi qua lễ hội đi. Năm nay Lom muốn tham gia lấy giải thưởng rượu vang, nên sẽ không màng tất cả." Din nhìn Diêu Tử Đồng với ánh mắt mang ý cười, hình như cô không còn xa cách với anh nữa. Đôi khi sẽ lộ rõ tính khí với anh, như hiện tại đây, có một chút dỗi rồi.

"Được thôi, tạm thời tha cho anh ta." Diêu Tử Đồng miễn cưỡng nói làm Din nhẹ bật cười,

"Hôm nay tôi chọc anh cười rồi nhé." Diêu Tử Đồng lập tức lên tiếng khi Din chưa kịp thu lại nụ cười. Sau đó cả hai cùng lúc cương mặt, nhẹ giật mình.

Din không ngờ cô lại để tâm lời anh nói vào tối qua, còn Diêu Tử Đồng lại không ngờ mình thật sự làm theo lời Din nói.

"Tôi...ra ngoài làm việc." Diêu Tử Đồng đứng lên, có chút lúng túng nói xong liền đi nhanh ra ngoài khi Din chưa kịp gọi cô lại.

Din nhìn theo bóng lưng cô vài giây, sau đó anh chuyển mắt sang hướng đối diện sofa, khóe môi nhẹ giơ lên, ánh mắt thần bí khó lường.

Bên ngoài, Diêu Tử Đồng vỗ vỗ nhẹ mặt mình, định thần lại.

Nhất định là ảo giác, sao cô có thể nhanh động tâm với người khác được?

Chắc hẳn là do cô chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác phái nhiều, giống như Prin. Anh cũng làm cô hơi lung lay tâm thần, nhưng giờ không phải chính mình đã ổn rồi sao?

Vì vậy không có chuyện gì xảy ra cả!

Gật đầu một cái, Diêu Tử Đồng yên tâm xuống dưới lầu, nhưng mới vừa tới chân cầu thang cô liền khẽ kêu, "A!"

"Chuyện gì vậy cô Ali?" Lúc này Rarin, Bualoy và Pudsa đã trở lại, họ đang làm việc thì bị giật mình bởi tiếng la của cô.

"Bàn làm việc của tôi đâu?" Diêu Tử Đồng chỉ tay về hướng gần cửa, nơi đó vốn là chỗ cô ngồi, nay lại trống rỗng.

Chẳng lẽ Tararin có trộm?

Nhưng sao mọi người vào đây lại không phát hiện ra?

Vừa rồi cô bị Din kéo đi, sau đó lại vì Din nghi ngờ có người lạ đột nhập nên cô không chú ý.

"À, thì ra là chuyện này." Pudsa nhẹ nhàng thở ra, anh ta vỗ vỗ ngực, "Cô Ali làm tôi hết hồn, cứ ngỡ cô bị gì. Như vậy thì boss sẽ giết chúng tôi." Pudsa ái muội nhìn Diêu Tử Đồng khiến trên trán cô xuất hiện ba vạch đen.

Lúc nào họ cũng nghĩ rằng cô và Din có gì, giờ thêm cả gia đình anh. Cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, ngược lại càng bôi càng đen.

"Cô Ali không cần ngồi ở đây nữa ạ." Boss thật nhanh tay, sáng nay vừa tới liền bắt Pudsa và Pon dọn bàn làm việc của cô Ali lên phòng mình, đây chính là tuyên bố chủ quyền rồi còn gì.

"Tại sao?" Diêu Tử Đồng kinh ngạc nhìn qua Rarin, đây là văn phòng, cô không ngồi ở đây thì ngồi đâu?

"Giờ cô Ali sẽ ngồi trong phòng làm việc của boss ạ." Bualoy cười tủm tỉm, cứ như chị ta vừa được thăng chức không bằng.

Diêu Tử Đồng nhẹ nhíu mi, vừa rồi...hình như cô thấy có gì đó ở đối diện sofa nhưng lại không thời gian nhìn kỹ.

Diêu Tử Đồng lập tức chạy ngược lên lại, không gõ cửa đã mở nhanh ra, khiến Din đang xem văn kiện liền ngẩng đầu nhìn. Anh định nổi bão nhưng thấy là cô thì sắc mặt liền dịu đi.

"Sao lại đem bàn làm việc của tôi lên đây?" Diêu Tử Đồng nhìn một lượt bàn mình, sắp xếp y như cũ, một cây viết cũng không đặt sai, chỉ sai ở chỗ nó "cư ngụ".

"Từ hôm nay cô cứ ngồi ở đây." Din lạnh nhạt nói, sau đó cúi đầu xem văn kiện, biết cô sẽ phản bác nên anh nói thêm, "Thư ký nên ở gần CEO mọi lúc mọi nơi không phải sao? Tôi không muốn khi cần phải gọi điện thoại hay xuống lầu tìm cô."

Diêu Tử Đồng không còn gì để nói, có chút nhụt chí đi về phía bàn làm việc và ngồi xuống.

Tiếp theo liền dùng ánh mắt hình viên đạn bắn về phía Din, vừa rồi sao anh ta không nói sớm, để chính mình xuống lầu sau đó lại đi lên?!

"Là do cô đi nhanh quá, tôi gọi không kịp." Din như có con mắt xem thấu nội tâm, anh không cần nhìn cũng biết cô đang nghĩ gì.

Diêu Tử Đồng giật mình, ngạc nhiên vô cùng. Anh ta biết thuật độc tâm sao?

"Cô giúp tôi đánh văn kiện đó lại bằng tiếng Pháp." Lúc này Din mới hướng mắt về phía Diêu Tử Đồng, hay nói đúng hơn là văn kiện nằm trên bàn làm việc của cô.

Diêu Tử Đồng lật ra xem, là giới thiệu về Tarain và những cảnh đẹp quanh đây.

"Không hỏi tôi lý do?" Diêu Tử Đồng chưa kịp hỏi, Din lại lần nữa đoán được.

Cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời, "Trong lễ hội mùa nho năm nay, sẽ có người trong đại sứ quán Pháp ghé thăm. Tôi muốn họ biết thêm về Tararin chúng ta." Din không nhanh không chậm nói.

Diêu Tử Đồng nhẹ gật đầu, sau đó im lặng làm việc, trong phòng chỉ vang lên tiếng đánh bàn phím và tiếng lật giấy. Nếu như có người vào đây lúc này, nhất định sẽ khen Diêu Tử Đồng và Din đẹp đôi, phu xướng phụ tùy, vì quang cảnh ấm áp và yên bình biết bao.

Nước Mỹ - New York

Tên chính thức City of New York, là thành phố đông dân nhất tại Hoa Kỳ và trung tâm của Vùng đô thị New York, một trong những vùng đô thị đông dân nhất trên thế giới. Với vai trò là một thành phố toàn cầu tiên phong, New York có một tầm ảnh hưởng mạnh mẽ đối với thương mại, tài chính, văn hóa, thời trang và giải trí toàn cầu. Là nơi Liên Hiệp Quốc đặt tổng hành dinh nên nó cũng là một trung tâm quan trọng về các vấn đề quốc tế. Thành phố thường được gọi là New York City để phân biệt với tiểu bang New York.

Nếu các thành phố khác trên thế giới có mọi hoạt động gần như dừng lại sau 24h thì ở New York lại hoàn toàn khác. Ánh sáng rực rỡ, âm thanh náo nhiệt và đường phố đông đúc người qua lại là những gì mà du khách thường thấy khi dạo chơi ở New York vào một buổi đêm bất kì. Có lẽ vì thế mà nơi đây được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ.

Cả New York, khi đêm xuống giống như một bầu trời đầy sao và đa sắc màu, ánh sáng lấp lánh của các ngọn đèn như xuyên thủng màn đêm. Không gian thật náo nhiệt và sống động. Các phương tiện công cộng như xe bus, taxi... chạy suốt đêm, do đó bạn sẽ chẳng phải lo lắng khi không có xe về nhà.

Đường phố lúc này đông cũng chẳng kém gì so với lúc bình minh vì buổi đêm là lúc các cư dân của thành phố có dịp thảnh thơi thư giãn sau một ngày làm việc, học tập căng thẳng. Nếu bạn tới quảng trường Thời Đại, bạn sẽ càng thấy rõ hơn khung cảnh kỳ diệu ấy.

Có thể nói, Quảng trường Thời Đại là nơi gặp gỡ thâu đêm suốt sáng không biết chán của những người yêu thích New York. Ngay tại Quảng trường này, bạn sẽ bắt gặp biểu tượng Nữ Thần Tự Do ở khắp nơi. Chúng xuất hiện để thu hút khách và các biểu tượng Nữ Thần Tự Do này cũng luôn được các du khách chào đón. Vì quá nhộn nhịp nên an ninh của nơi này cũng được cảnh sát New York theo dõi nghiêm ngặt, bởi vậy du khách hoàn toàn được tự do tận hưởng một New York về đêm mà không lo lắng nhiều về an ninh.

Và vào thời điểm này, bạn cũng sẽ được chiêm ngưỡng Tòa Thị Chính của khu Rockefeller Center. Nếu ban ngày nó uy nghi và vững chãi bao nhiêu thì ban đêm, nó lại càng sang trọng và hùng vĩ bấy nhiêu.

Còn chưa kể đến nhưng khách sạn cao cấp nằm gần Tòa Thị Chính, điển hình như The New Yorker, A Wyndham Hotel, The Gregory Hotel, Crowne Plaza Times Squarea, The Iroquois New York Hotel, The Star New York...

Trong dòng xe đông đúc trên đường dưới ánh đèn rực rỡ, một chiếc Lamborghini Aventador Stretch Limo màu cam vô cùng bắt mắt đỗ lại trước khách sạn cao cấp The Star New York.

Đầu tiên là đôi giày đen bóng, sau đó là đôi chân dài, một dáng người cao lớn vô cùng cân đối hoàn hảo xuất hiện. Người đó kéo lại áo khoác vest, bỏ một tay vào túi quần, chậm rãi đi vào khách sạn. Để lại biết bao nhiêu đôi mắt say mê ngây dại nhìn theo, vì họ bị khí chất tao nhã nhưng không mất bá khí của anh thu hút. Chưa nói tới gương mặt vô cùng mê người kia.

"Chào thiếu gia!" Người trong khách sạn bao gồm quản lý, tiếp tân, các nhân viên có mặt trong sảnh lập tức dừng lại công việc, đồng loạt cúi đầu.

"Ba mẹ tôi tới đây bao lâu rồi?" Người thanh niên đi thẳng về hướng thang máy chuyên dụng của chủ tịch, thản nhiên hỏi quản lý vẫn luôn theo sau mình. Chất giọng đầy từ tính nhưng vô cùng trầm, không kém phần mị lực. Nếu ở đây có người mắc bệnh âm khống, thì người đó sẽ phải thét chói tai vì bị mê hoặc.

"Vừa tới không lâu ạ." Quản lý cung kính đáp lại bằng tiếng Anh như người thanh niên, không dám đứng gần anh nên anh ta đứng nép vào góc thang máy.

"Chỉ có ba mẹ tôi, không có ai khác?" Người thanh niên nhẹ nhếch đuôi chân mày.

"Đúng ạ." Nghe quản lý nói xong, trong mắt người thanh niên xẹt qua nhanh một tia sáng khác thường, sau đó anh im lặng không hỏi gì thêm.

Khi thang máy mở ra, cũng là tới nơi cao nhất của khách sạn, cả tầng trên đây chỉ có một phòng duy nhất, nơi ở của Chủ tịch.

Từ cách trang trí cho tới nội thất đều là thượng trong thượng đẳng, giữa phong cách cổ điển và hiện đại.

Người thanh niên đưa mắt nhìn về hướng phòng khách rộng lớn, xung quanh chỉ là khung kính, anh liền cười nhẹ khi tầm mắt ba người ngồi đó hướng về anh.

"Ông nội! Ba mẹ!" Anh cúi đầu chào, vô cùng kính trọng.

"Ngồi đi con." Người phụ nữ dịu dàng nói.

Anh vừa ngồi vào ghế sofa đơn bên tay phải, người đàn ông trông khoảng hơn năm mươi tuổi đã mở miệng, "Ta gọi con tới đây là có chuyện giao cho con." Tuy rằng tóc đã hoa râm nhưng giọng nói ông vẫn đầy uy lực, hai mắt hữu thần, khí thế uy nghiêm.

"Chuyện gì thưa ông?" Người thanh niên không chút ngạc nhiên hay hiếu kỳ, giống như không có gì khơi dậy hứng thú của anh hay làm anh lo lắng.

"Đồng Đồng mất tích rồi."

Nhưng một câu nói của người đàn ông vẫn đứng dựa lưng vào khung kính làm anh biến sắc ngay lập tức, anh gấp gáp hỏi, "Đồng Đồng mất tích khi nào ạ?"

"Con bình tĩnh nghe mẹ nói." Người phụ nữ nhẹ vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt thành đấm của người thanh niên, mềm nhẹ lên tiếng.

Giờ đây không cần nói thì mọi người cũng biết những người này là ai rồi đúng không?

Đúng vậy, người đàn ông đứng dựa vào khung kính là Diêu Tử Khiêm, còn hai người kia là Lâm Tịnh Như và ông nội của Diêu Tử Đồng, Diêu Tử Hưng. Người có thể làm lung lay cả thương trường trong và ngoài nước.

Còn người thanh niên có gương mặt như điêu khắc, ngũ quan hoàn hảo lãnh liệt hơn cả hàn băng với đôi mắt đầy bá khí như liệt ưng này chính là Thuần Vu Triệt. Con nuôi của Diêu gia.

Anh được Diêu Tử Hưng mang về khi Diêu Tử Đồng được năm tuổi, tức là một năm sau khi cô gặp gỡ Viêm Diệc Luân.

Diêu Tử Đồng chỉ lo chạy theo Viêm Diệc Luân, còn Thuần Vu Triệt chính là thiên sứ...Không, phải gọi anh là Hắc thiên sứ của riêng Diêu Tử Đồng. Âm thầm bảo vệ, chăm sóc và lo lắng cho cô.

Tất cả những thứ Diêu Tử Hưng cho anh, bắt anh học, bắt anh trãi nghiệm đều có một mục đích duy nhất, vì Diêu Tử Đồng.

Có thể nói anh vì Diêu Tử Đồng mà tồn tại.

Nhưng Thuần Vu Triệt không hề than vãn hay oán hận, ngược lại anh cảm thấy nhân sinh mình rất may mắn khi cho anh cơ hội gặp được Diêu Tử Đồng.

Sau khi nghe xong lời Lâm Tịnh Như kể lại, gương mặt vốn đã lạnh của Thuần Vu Triệt càng nhiễm đầy hàn khí, bạc môi mím chặt.

Viêm Diệc Luân!

Nếu không phải vì Đồng Đồng, tôi đã sớm lấy mạng cậu.

Trương Lệ Na?

Hai tay tôi đã sớm nhuộm đầy máu tươi, không ngoại trừ phụ nữ. Tôi không ngại nhuốm thêm máu của cô.

"Con sẽ tới Thái Lan tìm Đồng Đồng." Thuần Vu Triệt đứng lên, lễ phép cúi đầu chào ba người Diêu Tử Hưng bọn họ.

"Không cần bắt Đồng Đồng về, con ở bên cạnh bảo vệ con bé là được." Diêu Tử Hưng dặn dò, cháu gái bảo bối của ông nếm đủ thiệt thòi khi ở bên cạnh Viêm Diệc Luân. Ông luôn mắt nhắm mắt mở vì Đồng Đồng cầu xin để con bé tự chọn con đường mình phải đi, nhưng lúc này thì không.

Ông sẽ không để Viêm Diệc Luân gặp lại Đồng Đồng.

"Con biết rồi, thưa ông!" Thuần Vu Triệt xoay người ra ngoài, anh cài lại nút áo khoác, sắc mặt như thường, nhưng quản lý đứng chờ bên ngoài vừa nhìn thấy thân ảnh cao lớn của anh xuất hiện đã lập tức lo sợ nép sang một bên. Gống như anh là mãnh thú không bằng, không. Anh còn hơn cả mãnh thú.

Tuy rằng sắc mặt bình thường nhưng đây chính là dấu hiệu bất thường của thiếu gia. Vì vậy anh ta không dám tới gần.

Đôi mắt như liệt ưng của thiếu gia tuy không hề gợn sóng nhưng ẩn sâu bên dưới là sóng ngầm. thần sắc như thường nhưng bên dưới mặt băng ngàn năm đó chính là sóng thần chờ bùng nổ, cuốn đi hết tất cả.

Mọi người chỉ nhìn ánh ánh hào quang do thiếu gia phát ra nhưng không hề biết thiếu gia chính là đại diện của bóng đêm tà ác và quỷ dị, âm lãnh, thị huyết, sẵn sàng cắn nuốt bất kỳ ai chạm vào.

Nếu không thiếu gia cũng không được hắc bạch lưỡng đạo gọi là Quỷ vương – Dạ Lang.

Nhưng Quỷ vương này lại chính là Hắc thiên sứ của riêng một người, và người đó chính là điểm trí mạng của anh.

--------

Duy Ảnh: Mình chưa đi qua New York nhưng lại có thể viết được sống động như thật vậy chỉ vì mình xem các bài giới thiệu về New Yok trên mạng, mượn dùng để mọi người biết rõ hơn về New York. Khách sạn The Star New York là do mình nghĩ ra, hoàn toàn không có ở New Yokr đâu nhé! (๑♡∀♡๑)

Ảnh hỏi một chút nhé, tới hôm nay mọi người không có gì thắc mắc về truyện để hỏi Ảnh sao? (♡˙︶˙♡)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi