TRUNG CUNG LỆNH


Lúc Tang Chi đi ra, Thái Uyển Vân nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.

Tự Tang Chi biết rõ lí do vì sao, dù sao ngay từ khi còn ở Tân Giả Khố, nàng đã để lại cho Thái Uyển Vân ấn tượng cực kỳ không tốt về mình. Mà hiện tại nàng không chỉ trở thành tâm phúc của chủ vị Thừa Càn cung, mà còn được cả Chủ tử nương nương ưu ái, thành ra khó tránh khỏi những ánh mắt phán xét thăm dò đều hướng về phía nàng. Tang Chi cũng lo lắng đấy, súng bắn chim đầu đàn, danh tiếng lan càng xa thì nguy hiểm cũng sẽ càng lớn. Huống hồ, hiện tại nàng cũng chưa am hiểu chốn hậu cung hiểm độc này lắm, phản xạ còn chưa tinh tường.
Không chỉ có như vậy, nàng dần dần còn càng hoài nghi có phải bởi vì mình mắc kẹt ở nơi này quá lâu, đè nén đến mức thần trí có vấn đề hay không – Lại có thể rung động trước một tiểu cô nương mười bảy tuổi, mà càng nguy hiểm hơn, tiểu cô nương này thực chất lại chẳng phải một tiểu cô nương bình thường – là một người mười bảy tuổi nhưng tâm cơ không đáy đấy!
Nàng tăng tốc cước bộ, ý nghĩ trong đầu vừa luân chuyển không ngừng, khiến cho nàng cảm giác như nàng muốn lập tức ngất ra đây. Khôn Ninh cung không gần Thừa Càn cung, nàng vừa đi, vừa có thời gian suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay.
Từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tố Lặc, nàng nhớ nàng đã cảm nhận được ở người này một loại cảm giác không tầm thường, không giống với những cung nhân khác. Nàng cho rằng Tố Lặc là một 'người bình thường'.
Sau này gặp nhau không nhiều, và bởi vì trong nàng khi ấy vẫn chưa xuất hiện loại cảm giác này, cho nên mỗi lần gặp mặt, nàng đều vô cùng phóng khoáng tự nhiên. Mấy lần gặp nhau đều trở thành những khoản thời gian vui vẻ ngắn ngủi của Tang Chi. Thực lòng mà nói, thời điểm duy nhất Tang Chi có thể cảm thấy vui vẻ, ấy là khi gặp Tố Lặc.
Nàng chưa từng nghĩ điều gì khác, phải không? Phải, nàng thậm chí còn không có sức lực suy nghĩ những thứ kia. Thế cục phức tạp, nàng đã đủ lo lắng bất an rồi, không rảnh suy nghĩ, không rảnh mà cố sức hiểu được Tố Lặc.
Nhưng Tang Chi lại thảng thốt trong lòng, khóe môi tràn ra một mạt cười khổ. Hóa ra từ trước tới nay, một quãng thời gian dài như vậy, trừ việc mưu tính sinh tồn, việc duy nhất mà nàng làm là cố gắng để hiểu được Tố Lặc. Tang Chi trước nay luôn coi Tố Lặc là bằng hữu duy nhất của mình, là người duy nhất ở Tử Cấm Thành đất rộng người đông này mà nàng có thể ở bên chia sẻ và tìm kiếm niềm vui, nhưng cũng bất tri bất giác để cho người này tiến sâu vào trong lòng mình. Khuê mật sao? Mối quan hệ giữa nàng và Tố Lặc là khuê mật sao? Thật quá buồn cười, nàng thậm chí còn không rõ Tố Lặc là ai. Và hơn nữa, từ khi biết Tố Lặc là Hoàng hậu, phản ứng đầu tiên của nàng là xót xa thương tiếc, sau đó liền liều mạng nghĩ cách muốn tới bên người kia.
Suy nghĩ thật kỹ về chuyện ngày hôm nay, Tang Chi mới nhận ra, thì ra lòng nàng đã rơi vào tay Tố Lặc từ khi nào chính nàng cũng không biết, mà cũng chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng mà, tình chính là như thế, chẳng ai có thể chỉ rõ bắt đầu từ khi nào, mà càng ngày càng đậm sâu.
"A..." Tang Chi sâu kín thở dài, rồi cười khổ tự giễu, "Hoang đường, thật quá vớ vẩn rồi..."
Động tâm với Tố Lặc là chuyện hoàn toàn nằm ngoại dự liệu của nàng. Hiện tại ý thức được điều này càng khiến cho Tang Chi khó có thể tiếp nhận. Sao nàng có thể rung động trước một người thiên cổ của quá khứ, hơn nữa người này lại còn là một Hoàng hậu chưa đủ tuổi thành niên. Nhưng đồng thời lại có một tiếng nói phản bác vọng từ đáy lòng nàng, nói rằng, ở thời đại thành mười bảy tuổi đã tính như phụ nữ trưởng thành rồi, chẳng lẽ ngươi không biết nữ nhi mười lăm đến tuổi cập kê, mười bảy đến tuổi làm mẫu thân đó sao?
Nhưng nói thế nào thì nói, nàng vẫn còn chưa đủ mười tám tuổi.
Mười tám tuổi ở thời này chính là một nữ nhân thành thục rồi đấy, ngươi nhập gia tùy tục đi.
Nhưng ta đến cùng cũng không phải người của nơi này.
Vậy ngươi trở về đi a.
Ngươi cho rằng ta không thể trở về?
Vậy ngươi nói xem ngươi sẽ quay về thế nào đây?
Như thế nào không quan trọng, cũng chỉ đều là nói suông!
Tuổi tác thì là cái gì? Không phải bản thân ngươi cũng đang phải chịu đựng ở trong một cỗ thân thể hai mươi mốt tuổi đấy sao? Mà tâm trí ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi thực sự coi Tố Lặc như một thiếu nữ chưa thành niên? Ngươi thương xót cho nàng, ngươi vì nàng mà căm phẫn, tất cả chỉ vì nàng còn trẻ tuổi sao? Một người suy nghĩ cho ngươi, lo lắng cho ngươi, để ngươi vào trong lòng, lúc này ngươi lại bận tâm tuổi tác của nàng. Ngươi rất rõ ràng, nếu Tố Lặc chỉ mang tâm tư của một thiếu nữ mười bảy tuổi, nàng sẽ chẳng có những suy nghĩ như vậy. Quan trọng hơn là... Hoàng hậu Đại Thanh sẽ giống như những thiếu nữ mười bảy tuổi ở thời đại của ngươi hay sao? Hôm nay ngươi nhận ra mình động tâm vì nàng rồi, còn nhận ra năng lực của bản thân ngươi còn thua kém nàng mấy bậc. Nàng không đơn giản như ngươi nghĩ, có phải hay không? Tuổi tác là cái gì, tuổi tác chính là cái cớ để ngươi trốn tránh sự thật ngươi thích nàng mà thôi. Dù sao...
Dù sao, thích hay không thích cũng đều không quan trọng, cũng đều không thể thay đổi điều gì. Trong lòng Tang Chi vẫn vang lên những điều này.
Nội tâm giằng co, bất tri bất giác đã về đến Thừa Càn cung.
Trong cung đã sớm lên đèn, cả nội cung sáng lạn tràn ngập ánh đèn đuốc, không hổ là cung đắc sủng. Nhưng lúc này không yên bình. Các Thái y nối nhau ra ra vào vào, loạn thành một đám. Bước chân Tang Chi vừa đặt vào đến cửa cung, đám cung nhân nhìn thấy nàng đều cúi đầu làm một cái phúc, hành lễ thật quy củ, khiến cho Tang Chi cảm thấy thập phần mất tự nhiên.
Sắc đêm đã gần buông hẳn, một luồng gió lạnh thổi qua, Tang Chi khẽ run. Nàng dùng sức lắc đầu, cực lực muốn những suy nghĩ loạn thất bát tao kia bay khỏi trí óc mình. Nhưng nỗ lực của nàng cũng chẳng giúp ích bao nhiêu, chẳng chốc những suy nghĩ kia đã quay trở lại, khiến nàng lại một lần nữa khẽ thở dài, cảm thán số phận trêu đùa nhân sinh.
Đột nhiên Lục Oanh đi ra bắt gặp nàng. Tang Chi chấn chỉnh tâm tình, đang muốn bước tới tươi cười chào hỏi, không ngờ Lục Oanh đã cụp mi mắt nhìn xuống đất, ngoan ngoãn tới trước mặt nàng làm một cái phúc thật sâu. Tang Chi khựng lại, "Lục Oanh? Muội làm cái gì thế này!"
Lục Oanh vẫn cúi đầu, dường như đang cười, "Trước nay chưa từng nghĩ năng lực của tỷ tỷ lại lớn như vậy, muội muội thất lễ." Ngữ điệu nàng bằng phẳng, nghe không ra trào phúng hay châm chọc, nhưng vẫn khiến Tang Chi nghe mà căng thẳng trong lòng, vội vàng nói, "Lục Oanh..."
Lục Oanh còn chưa nghe nàng nói dứt, "Nương nương ở bên Vinh Thân vương khổ tâm lo lắng, tỷ tỷ cũng mau vào đi thôi, muội muội còn có việc phải làm." Nói xong liền một đường đi thẳng, đầu cũng không ngẩng lên.
Tang Chi có chút nghẹn nơi yết hầu. Mặc dù không rõ Lục Oanh thực lòng nghĩ thế nào, nhưng nếu đặt nàng vào vị trí của Lục Oanh, hẳn Lục Oanh sẽ nghĩ nàng là loại người tâm cơ khó đo, lại giả ngốc lâu như vậy, hôm nay mới bộc lộ. Sợ rằng sau này Lục Oanh sẽ khó lòng mà tin tưởng nàng, cũng khó có thể thân cận như xưa.
Trong cung, thứ khó có nhất chính là lòng tin. Sự tin tưởng giữa nàng và Lục Oanh một khi đã có vết rạn nứt, liền sẽ không có khả năng trở về như xưa. Hơn nữa – Tang Chi cảm thấy ảm đạm – Lục Oanh là một người thông minh, mà một người thông minh sẽ khó mà mở lòng với một người thông minh khác. Lúc trước nàng đối tốt với Tang Chi là do khi đó Tang Chi ngây ngốc, sẽ không trở thành một mối đe dọa đối với nàng, mà thậm chí sẽ là một tay sai đắc lực nói gì nghe nấy. Khi đó, Tang Chi đối với Lục Oanh mà nói, là một tia nắng vừa ấm áp vừa vô hại trong chốn thâm cung lạnh lẽo này. Nhưng bây giờ, Lâm Văn Lan ở trong thân xác Tang Chi này, vô luận dù che giấu thế nào cũng khó che được sự thật nàng không phải người kia.
Huống chi, các nàng đều ở giữa cơn lốc xoáy, tự bảo vệ mình đã khó, huống chi còn nói đến gắn bó lẫn nhau!
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Lục Oanh, Tang Chi thầm than trong lòng, nhưng rốt cuộc vẫn là nhấc chân tiến về phía tẩm điện. Mà chưa vào được tới trong điện đã nghe thấy tiếng của Thuận Trị đế trấn an Đổng Ngạc phi. Tang Chi lại cảm thấy phiền chán trong lòng, nàng thực sự là khó có thể nảy sinh thiện cảm với nam nhân này. Bao nhiêu chuyện phát sinh liên tiếp, chung quy cũng là xuất phát từ Thuận Trị đế. Ngay vào lúc này lại nghe thấy tiếng quát tháo của Hoàng đế, "Vinh Thân vương là Hoàng tự, tương lai sẽ là người kế thừa giang sơn của trẫm! Các ngươi không trị được bệnh cho Hoàng tứ tử, trẫm sẽ cho tất cả các ngươi tuẫn táng bồi tội!"
Tang Chi nghe được câu này liền thầm than không ổn, tính mạng của Tứ a ca này sớm muộn gì cũng không giữ được. Mà điều càng làm cho nàng lo lắng hơn là, Hoàng đế trong cơn thịnh nộ ngập trời, sẽ có thể làm ra được chuyện kinh hãi đến thế nào?
--- Hết chương 34 ---


Editor lảm nhảm: Vậy là vẫn chưa hóng được phốt của Thừa Càn cung, bà Tang bả đấu tranh nội tâm 'yêu hay ko yêu nói một lời', về được đến nơi thì hết tập =]]] Hứa hẹn tập sau đầy kịch tính và căng thẳng, quý zị nhớ chuẩn bị đón xem, thả vote tăng rate cho tập ngày mai nhaaa~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi