TRUNG CUNG LỆNH

Tang Chi thu lại tâm tình, trưng ra bộ dáng kính cẩn, chậm rãi đi vào trong điện.
Trong tẩm điện, gần một chục Thái y phủ phục quỳ trên đấy, ai nấy nơm nớp lo sợ không dám ngẩng đầu. Đổng Ngạc phi khẽ mím môi mỏng, ngồi canh giữ bên giường Tứ a ca Vinh Thân vương, mà tiếng khóc của đứa trẻ này, lúc này đã vô cùng yếu ớt. Thuận Trị đế nôn nóng không yên mà chắp tay sau lưng đi tới đi lui, liên tục cho thay Thái y.
"Đang khỏe mạnh như thế tại sao bỗng nhiên là đổ bệnh đây..." Tiếng nói của Đổng Ngạc phi nhẹ vô cùng, "Buổi trưa còn rất ngoan..." Mà dù nhẹ, vẫn có thể nghe ra sự run rẩy bất an.
Hoàng tứ tử phát bệnh quá mau, chiều xuống bỗng dưng phát sốt, nhiệt độ cao không chịu hạ. Khi vừa bắt đầu thì khóc không ngớt, nhưng khóc liên tục cả buổi nên trời vừa chạng vạng đã dần kiệt sức. Thái y đều cho rằng chỉ là nhiễm phong hàn mà phát sốt, cứ dựa theo phương thuốc xưa nay trị phong hàn để chữa cho Tứ a ca, ai ngờ bệnh không thuyên giảm mà tình trạng còn càng nguy kịch. Đến lúc này mới kinh động đến cả Hoàng đế, theo khẩu dụ của Hoàng đế mà gần như cả Thái y viện phải đều tới túc trực ở Thừa Càn cung. Nhưng điều khiến người ta càng không ngờ tới chính là toàn bộ Thái y trên dưới Thái y viện đều cho rằng đây nhất định là do nhiễm phong hàn mà phát sốt mà thôi, cũng chỉ có thể tận lực chữa trị theo cách này, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy khởi sắc.
Thừa Càn cung lúc này đột nhiên vô cùng yên tĩnh, ngoài tiếng khóc yếu ớt ra chẳng còn thanh âm nào khác. Đây chính là phút yên lặng trước khi trời trở bão.
Bóng đêm dần sâu, Tử Cấm Thành vẫn rực rỡ hoa lệ, và bệnh tình của Hoàng tứ tử lại càng trở nặng. Lúc này các Thái y đã thúc thủ vô sách, chỉ có thể quỳ xuống một mảnh, Đổng Ngạc phi bắt đầu không kiểm soát được tâm tình nữa rồi. Nàng khó lòng giữ bình tĩnh, không kìm được mà run lên, giọng nói cũng khản đi, "Hoàng thượng... người, người cứu lấy Tứ a ca... cứu lấy con của chúng ta..."
"Đừng sợ, đừng sợ, hoàng nhi phúc lớn mạng lớn, nhất định không sao." Thuận Trị đế ôm lấy người kia, không ngừng nói lời an ủi, nhưng sắc mặt âm trầm mà chỉ vào một Thái y đang quỳ trên đất, "Ngươi, tới xem."
"Vi thần... không có năng lực!" Thái y kia dập đầu sát trên đất.
Lời còn chưa dứt, Thuận Trị đế đã quát lớn một tiếng, "Lôi ra ngoài, loạn côn đánh chết!"
Người nhanh chóng bị lôi ra, chỉ còn tiếng "Hoàng thượng tha mạng!" không ngừng vọng lại. Đám Thái y im bặt, từng người đều run lên, chẳng dám thở mạnh.
Thuận Trị nổi giận lôi đình, "Nếu như tất cả các ngươi đều vô dụng như vậy, trẫm giữ các ngươi lại còn có ích gì!" Hắn lại chỉ vào một người khác, mà người này đương nhiên không dám nói mình không có năng lực, đành run rẩy đi tới bắt mạch cho Vinh Thân vương, nhưng hồi lâu sau cũng vẫn chưa lên tiếng.
Thuận Trị đế nghiêm mặt, "Chữa như thế nào?"
Thái y còn chưa nói thành tiếng đã bị Hoàng đế quát một tiếng, tuổi già không chịu nổi kích động, liền trợn mắt ngã ngửa ra sau. Thuận Trị đế nhìn cảnh này càng phiền não bực bội, "Mau mang người ra! Thay người khác!"
Một đêm loạn, Thuận Trị đế đã giết hai ba Thái y, còn muốn trút giận nhưng bị Đổng Ngạc phi ngăn lại vì không muốn hắn tạo thêm sát nghiệp. Nhưng mà, khi ánh nắng yếu ớt vừa lấp lóe phía chân trời, Thái y đang bắt mạch cho Vinh Thân vương đột nhiên khựng lại, quỳ thụp trên mặt đất mà dập đầu không ngớt, tới mức trán tóe máu tươi. Ngũ quan lão Thái y méo xệch, giọng nói run rẩy không rõ chữ, "Khởi... khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng quý phi... Tứ a ca, Tứ a ca... Vinh Thân vương hoăng rồi!"
Lời nói run rẩy vừa thoát ra, lòng Tang Chi run lên, nàng hít vào một ngụm khí lạnh tê tái. Ngẩng đầu nhin sang, Đổng Ngạc phi đã lập tức ngất đi.
"Thái y! Người đâu!" Thuận Trị ôm Đổng Ngạc thị vào ngực, la lên, tiếng quát như tiếng gầm. Hầu như tất cả Thái y của Thái Y viện đều đang túc trực ở Thừa Càn cung, lúc này vội vàng vào bắt mạch cho Đổng Ngạc phi.
"Hoàng quý phi khí quyết không thông, nhất thời bị kích động mà khó thở dẫn đến hôn mê, cũng không đáng lo." Nói, liền ấn mạch nhân trung của nàng, chẳng bao lâu sau người liền tỉnh, nhưng tròng mắt mơ hồ vô thần, bàn tay nắm chặt lấy tay Hoàng đế, bàn tay nắm chặt cứng, đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.
"Phúc Lâm... Hoàng nhi..."
Nàng chưa bao giờ thất thố như thế. Khi thân mật, nàng thường gọi tên của hắn, Phúc Lâm. Thuận Trị đương nhiên vui vẻ, nghe nữ nhân mình yêu gọi tên mình, đây là một loại hưởng thụ. Nhưng trước nay Đổng Ngạc phi chưa bao giờ gọi tục danh của Thiên tử trước mặt người khác, có điều lúc này thì nàng còn tâm tư cố kỵ lễ tiết gì nữa? Nàng dùng hết sức lực của mình mà siết lấy bàn tay Hoàng đế, nói không ra lời, "Phúc Lâm, Phúc Lâm... Con của chúng ta..."
Thuận Trị đế nghẹn lời không nói, nhìn ánh mắt của Đổng Ngạc thị mà hắn không đáp được tiếng nào. Đổng Ngạc phi đột nhiên ngồi bật dậy, đẩy hắn ra, lao tới bên giường của Hoàng tứ tử, quỳ thụp xuống, run rẩy nắm lấy mép chăn của đứa trẻ, "Con của ta..."
Nhưng đứa bé đã không thể đáp lại nàng một lần nào nữa, dù chỉ là một phản hồi yếu ớt.
Thuận Trị đế thậm chí còn không dám tới ngăn nàng, thậm chí là không dám lại gần. Giờ phút này Đổng Ngạc phi yếu ớt như một con búp bê bằng sứ, dường như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể bị vỡ nát. Nội cung Thừa Càn cung yên lặng một mảnh. Đổng Ngạc phi đột nhiên run lên, nàng ôm lấy lồng ngực, phun ra một ngụm máu tươi. Việc này làm mọi người kinh hoảng, Thuận Trị đế vội vàng chạy tới đỡ lấy nàng, "Uyển Uyển!"
Đổng Ngạc phi ngất đi, lần này là thực sự bất tỉnh.
Năm Thuận Trị thứ Mười lăm, ngày hai mươi tư tháng Giêng, Hoàng tứ tử của Thanh Thế Tổ Thuận Trị đế - Tứ a ca Vinh Thân vương hoăng thệ, truy phong Hòa Thạc Vinh Thân vương, đại tang được cử hành vô cùng long trọng.
Chỉ qua một đêm, một sinh mạng nhỏ bé, ngày hôm trước còn đang khỏe mạnh, vậy mà ngày hôm sau đã không còn tồn tại.
Tử Cấm Thành, trên tiền triều hay ở hậu cung, đều bị mây đen bao phủ. Tâm tư Tang Chi cũng hỗn loạn. Nàng nhìn, nhìn Đổng Ngạc phi đã hôn mê bất tỉnh, nhìn Hoàng đế canh giữ bên người nàng một tấc không rời, nhìn cả sinh mạng bé nhỏ kia từ giã trần thế. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Tang Chi nhìn thấy một sinh mệnh biến mất ngay trước mắt mình, mà còn là một đứa trẻ. Nàng không ngăn được cảm giác lạnh tê tái, tay chân rét run, toàn thân lạnh buốt.
---
Đổng Ngạc phi hôn mê bất tỉnh đã bốn năm ngày rồi, Hoàng đế cũng đã bốn năm ngày không thượng triều, chỉ ở bên nàng.
"Uyển Uyển, nàng đừng sợ. Trẫm là Thiên tử, trẫm có thể bảo vệ nàng." Nhưng vô luận hắn có thân mật an ủi ra sao, Đổng Ngạc phi vẫn chưa từng có dấu hiệu sẽ tỉnh lại.
"Cả thiên hạ này trẫm chỉ cần có nàng, nếu ngay cả nàng cũng bỏ lại trẫm, thiên hạ này còn có ý nghĩa gì..."
Hoàng tứ tử đã qua đời, chuyện này không chỉ hủy hoại Đổng Ngạc phi, mà còn khiến Thuận Trị đế suy sụp.
Nhưng cho dù thế nào, thân là Hoàng đế mà liên tiếp năm sáu ngày không thượng triều, đại thần trên dưới sẽ không thể để yên. Mặc dù quần thần hiểu Hoàng đế mất đi Hoàng tự là chuyện đau khổ đến nhường nào, nhưng mỗi việc dù là nhỏ hay lớn của Vương triều Đại Thanh này đều không thể không có người làm chủ. Tấu chương can gián liên tiếp được truyền lên, khuyên can cầu xin. Tuy rằng Thuận Trị đế vô cùng bi thương, nhưng rốt cuộc hắn cũng không thể tùy hứng làm theo ý mình. Nước không thể một ngày không có vua, hắn chỉ có thể vực dậy, nhìn ái phi của hắn vẫn còn bất tỉnh trên giường, "Uyển Uyển, kể từ hôm nay, trẫm tuyệt sẽ không để nàng phải chịu chút ủy khuất nào nữa."
Thanh âm không lớn, nhưng đủ để Tang Chi vẫn túc trực ở bên khẽ run trong lòng, trực giác khiến nàng cảm nhận được sự bất ổn. Nói như thế, vậy thứ hắn có thể cho Đổng Ngạc phi vào lúc này có thể là gì đây? Vinh quang đã đến tận trời, hiện tại, ngoài Hậu vị thì còn có thứ gì nữa đây?
Mà lần này Hoàng đế đã quyết tâm như thế, chỉ sợ đến cả Hoàng thái hậu cũng không ngăn được rồi.
Thuận Trị đế khởi giá thượng triều. Tang Chi vẫn luôn túc trực ở bên, lúc này nhìn qua khuôn mặt trắng xanh không còn chút máu của Đổng Ngạc phi mà nổi lên một cỗ bi thương trong lòng. Nỗi đau mất đi Hoàng tự của Thuận Trị đế lớn bao nhiêu, Tang Chi có lẽ không hiểu được, cũng khó mà cảm thông. Nhưng đối với Đổng Ngạc phi, xưa nay gửi gắm mọi hy vọng vào đứa con này, cơn đau thương này vừa là nỗi đau của một người mẹ mất con, và vừa là cú đánh đột ngột đẩy cả cuộc đời Đổng Ngạc phi xuống hầm băng lạnh lẽo.
Trước nay thân thể Đổng Ngạc phi suy nhược yếu đuối, sau khi sinh hạ Vinh Thân vương lại càng tổn hại khí huyết, nàng đã không còn có khả năng có thể có hài tử. Sở dĩ nàng vẫn chưa tỉnh lại, phần lớn chính là do bản thân nàng không muốn tỉnh lại mà thôi, vì nàng đã mất hy vọng.
Tang Chi thở dài một hơi thật sâu, giờ phút này nàng lại vô cùng đồng cảm với Đổng Ngạc phi. Nàng xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của người kia, nhỏ giọng thì thầm, "Nương nương, nhớ rằng, sau lưng người còn Đổng Ngạc thị a, còn Đổng Ngạc thị..."
Cảm thấy đầu ngón tay của Đổng Ngạc phi khẽ động, chạm vào lòng bàn tay mình, lòng Tang Chi càng cảm thấy xót xa, động tác cũng trở nên nhu hòa, "Chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn đó, địa vị của người sẽ không thể nào suy sụp, mà chỉ cần người vẫn vững chắc, Đổng Ngạc thị sẽ không bị liên lụy. Nhưng nếu người từ bỏ, không giữ được sủng ái nữa, chỉ sợ Đổng Ngạc thị khó mà yên thân. Nương nương..."
Tiếng nói của nàng nhẹ vô cùng, ánh mắt cũng mang theo tia dịu dàng thưc tâm. Rốt cuộc mi mắt Đổng Ngạc phi khẽ động, khẽ mở mắt, ánh mắt yếu ớt quét qua gương mặt Tang Chi, rồi lại lập tức nhắm lại, yên lặng, mà lệ rơi không ngừng.
Một nữ nhân khóc, khóc trong yên lặng vì đau lòng tâm tê phế liệt, khóc vì bi thương can tràng thốn đoạn, khiến cho người ta càng thương cảm xót xa hơn nhiều so với một nữ nhân gào khóc ầm ĩ. Tang Chi vốn đã mềm lòng, lại nhìn Đổng Ngạc phi khóc, lúc này không khỏi cảm thấy nghẹn ngào. Nàng nắm chặt lấy tay Đổng Ngạc phi, để cho người kia vô thanh vô sắc mà rơi lệ, khóc không thành tiếng. Trừ Tang Chi, Đổng Ngạc thị cũng không cho gọi bất kỳ kẻ nào, cho nên Tang Chi cũng không kinh động đến ai khác. Không ai biết Hoàng quý phi nương nương đã tỉnh lại. Chẳng qua là, bàn tay Tang Chi bị Đổng Ngạc phi siết lấy, siết chặt như thể muốn bóp nát bàn tay nàng. Tang Chi đau đấy, nhưng một lời cũng không kêu, nàng chỉ đang nghĩ, hẳn là nỗi đau trong tâm can Đổng Ngạc phi còn đau hơn thế này gấp trăm gấp nghìn lần.
Mất đi Vinh Thân vương chẳng khác nào hủy diệt cuộc đời của Đổng Ngạc phi a! Huống chi, đơn thuần nghĩ đến một người mẹ mất đi đứa con của mình, nỗi đau này có thể bi thương tới mức nào?
--- Hết chương 35 ---
Editor lảm nhảm: Lâm ơi là Lâm, anh sống sao mà để vợ con anh phải khổ quá vậy TvT Tứ a ca hoăng rồi, một tấn bi kịch mới bắt đầu TvT Cảnh nước mắt chảy trong im lặng, cắn răng mà khóc của Đổng Ngạc phi khi Tứ a ca hoăng làm tui nhớ đến cảnh khóc mà chết lặng của Hiếu Hiền hoàng hậu Phú Sát Lang Hoa TvT
Cho ai ko rõ thì dòng sự kiện này đều là có thật trong lịch sử đó. Đau lòng 3s TvT
Thêm nữa, riêng tui thì tui cảm thấy Tang là một người sống rất nhân văn, nhạy cảm, mà cũng rất sâu sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi