TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Ngay khi Lung Bình cho là mình đã thắng lợi, đột nhiên cảm giác trong cơ thể nội lực vận hành khó chịu, tay chợt khựng lại. Nguyên bản Thanh Thương đã lâm vào tử cục nháy mắt liền thoát ly hiểm cảnh.

Chu Vân cùng Lý Thú đột nhiên cảm thấy khó chịu, cả người động tác đều chậm lại. Thanh Thương đem trường kiếm quăng đi, hai tay xuất chưởng, cho hai người mỗi người một chưởng. Nhưng hắn hiện tại nội lực đã gần cạn kiệt, chính là khó khăn bức lui hai người. “Tiêu Lạc Ngọc, ngươi không vì Các chủ báo thù sao?”

Thanh Thương hô to, “Ngươi hiện tại chết, có mặt mũi đi gặp Các chủ sao?”

Tiêu Lạc Ngọc giống như không nghe thấy, chính là ngón tay siết chặt rất nhiều. Lung Bình định tiến lên, lại phát hiện nội lực không tốt, cường ngạnh dừng bước. Ngược lại Đao khách tán tựa hồ không bị ảnh hưởng, như trước một kiếm hướng Tử Thanh.

Tử Thanh sớm đã không còn chút nội lực tái chiến, nhưng vẫn như cũ không để cho mình ngã xuống. “Tiếu Côn, ngươi nhớ rõ mạng của ngươi không phải của ngươi, bất luận thế nào, ngươi nhất định phải còn sống rời đi. Ta sẽ tại hoàng tuyền chờ ngươi.” Dứt lời hướng Đao khách tán xông lên.

Sở công tử gắt gao nhìn chằm chằm Tử Thanh, trong mắt cơ hồ tràn ngập tơ máu. Hắn vẫn luôn tự xưng tài trí, vẫn luôn cho rằng thiên hạ không người có thể sánh cùng mình, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả người mình yêu nhất cũng không thể bảo hộ. Cho tới nay, đều là Tử Thanh bảo hộ hắn.

Thời khắc nguy cơ, Thanh Thương nháy mắt xuất hiện trước mặt Tử Thanh. Hắn vung tay lên, một con rắn nhỏ màu xanh từ tay bay ra. Tấn công về phía Đao khách tán.

Đang lúc Tử Thanh nghi hoặc vì cái gì Thanh Thương lại tới, bên kia Tiêu Lạc Ngọc đột nhiên ôm Hoa Diệc Khê đứng lên. Đem y bọc lại đặt trên giường băng, rồi sau đó nhìn về phía Lung Bình.

Lung Bình bị ánh mắt Tiêu Lạc Ngọc dọa lui một bước, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Tiêu Lạc Ngọc như vậy. Trong mắt hắn, Tiêu Lạc Ngọc vẫn luôn là hình tượng quý công tử. Hơn nữa trong mắt Lung Bình, hắn vẫn luôn khinh thường Tiêu Lạc Ngọc, hắn cảm thấy Tiêu Lạc Ngọc là bởi xuất thân tốt, bằng không hắn cái gì cũng không phải.

Nhưng lại có một Hoa thần y vì hắn cái gì cũng chịu làm.

Nhưng Tiêu Lạc Ngọc hiện tại, cho hắn cái cảm giác, tựa hồ là một con dã thú. Hoặc nói là một con sói đầu đàn càng thích hợp. Trong mắt Tiêu Lạc Ngọc, chỉ có cừu hận cùng sát ý.

Minh sương kiếm giắt bên hông, nhưng Tiêu Lạc Ngọc không lấy ra, mà là biến chưởng thành trảo, thẳng đến yết hầu Lung Bình. Sau khi công lực tăng tốc độ Tiêu Lạc Ngọc trở nên phi thường nhanh, Lung Bình cơ hồ chưa kịp phản ứng thì Tiêu Lạc Ngọc đã đến trước mắt hắn. Lung Bình giơ kiếm chống đỡ, mũi kiếm thẳng tắp hướng bàn tay Tiêu Lạc Ngọc.

Bảo kiếm cùng bàn tay gặp nhau, thế nhưng phát ra thanh âm kim loại ma sát. Nhất thời bảo kiếm vỡ thành vụn, Tiêu Lạc Ngọc một tay nắm chắc yết hầu Lung Bình, hét lớn một tiếng, Lung Bình phút chốc bị Tiêu Lạc Ngọc bóp cổ, miệng mũi đều phun ra máu tươi.

“Làm sao có thể?” Hắn không thể tin, một khắc trước vẫn là nắm chắc phần thắng, giờ khắc này thế nhưng bỏ mình. “Không có khả năng, ta không có khả năng chết trong tay phế vật này.”

Bọn họ đồng tuổi, nhưng một người sinh ra chính là Tiêu gia bảo Bảo chủ, hắn là một cô nhi vô danh vô tính. Thời điểm Tiêu Lạc Ngọc nổi danh giang hồ, hắn còn đang bị người khi dễ. Khi Tiêu Lạc Ngọc chỉ biết theo đuổi mỹ nhân, hắn còn đang cố gắng luyện võ.

“Vì sao, ông trời quá không công bằng?” Lung Bình nói. Tiêu Lạc Ngọc sát khí quá nặng, hai tay nắm chặt hai bên bả vai Lung Bình, dùng sức xé toạc.

Lung Bình cả người bị xé thành hai nửa, máu tươi tung tóe lên thân Tiêu Lạc Ngọc. Phun đầy mặt hắn. Hắn rống lớn một tiếng, tựa như điên rồi.

Biến cố này khiến những người khác đều sợ hãi, Thanh Thương ngăn trở một đao của Đao khách tán, mang theo Tử Thanh cùng Sở công tử đi vào bên giường băng. “Các ngươi cũng ngồi lên trên vận công, đối với các ngươi mới có lợi.” Thanh Thương nói.

Tử Thanh bị thương rất nặng, nếu không trị liệu tốt sẽ lưu lại di chứng. Hoàn hảo chính là bọn họ trước vì tránh độc đều đã ăn hộ tâm đan, hộ tâm đan vốn là thần dược trị thương. Trên giang hồ truyền thuyết có công hiệu lành da nối xương, coi như là đánh bậy đánh bạ. Bằng không Tử Thanh cùng Sở công tử thương nặng như vậy sớm đã không thể động.

Đao khách tán đánh giá thế cuộc, mấy người khác đều không hề gì, nhưng hiện tại Tiêu Lạc Ngọc mới là chướng ngại lớn nhất. Chu Vân cùng Lý Thú vốn là tâm không cam tình không nguyện, lúc này cũng không biết phải làm như thế nào.

Đao khách tán do dự một chút nói “Cùng nhau tấn công hắn.” Dứt lời phi thân lên, cả người đánh về phía Tiêu Lạc Ngọc, rất có khí thế từ trước đến nay chưa từng có. Tiêu Lạc Ngọc không chút sợ hãi tiến lên, trên không trung bắt lấy Đao khách tán, kéo cánh tay của hắn dùng sức ném xuống.

Tiêu Lạc Ngọc bây giờ, đã hoàn toàn không biết cái gì võ công chiêu thức, chỉ có thể bằng bản năng vận dụng nội lực cường hãn. Đao khách tán không nghĩ tới Tiêu Lạc Ngọc sẽ dùng một chiêu này, nhất thời có chút mơ màng, thời điểm ngã sấp xuống mặt đất còn có chút sững sờ. Tiêu Lạc Ngọc nhìn hắn, nâng lên một cước, dùng sức dẫm nát người hắn. Một cước này, tựa hồ dùng hết thảy khí lực, đem hết thảy cừu hận đều phát tiết.

Thanh âm gãy xương vang lên, Tiêu Lạc Ngọc vừa lúc dẫm tại chỗ ngực phải Đao khách tán, cơ hồ toàn bộ ngực đều đập mạnh xuống đất. Đao khách tán kêu thảm thiết một tiếng, phun ra thật nhiều máu tươi.

Đang lúc hắn chuẩn bị đạp cước thứ hai, trường kiếm Chu Vân đuổi tới, Tiêu Lạc Ngọc né qua, nhưng Đao khách tán cũng bị Lý Thú cứu đi.

Tiêu Lạc Ngọc quay đầu nhìn ba người, Lý Thú có chút khẩn trương, cũng có chút bất đắc dĩ. “Tiêu bảo chủ, ngươi hãy nghe ta nói…” Nhưng Tiêu Lạc Ngọc hoàn toàn không để ý đến hắn, trực tiếp một chưởng đánh qua, Lý Thú không dám ứng đối, cùng Chu Vân lôi Đao khách tán lui về phía sau.

“Tiêu bảo chủ, giết người chính là Lung Bình, cùng chúng ta không quan hệ.” Chu Vân nói, có chút ý tứ cầu xin.

Sở công tử cười lạnh “Nếu không phải một chưởng kia của Đao khách tán, Hoa thần y cũng không đến mức…” đám người kia còn muốn chống chế, Sở công tử chỉ thấy cái gọi là đại hiệp giang hồ đều là mua danh chuộc tiếng.

Tiêu Lạc Ngọc lúc này đột nhiên dừng lại, nhìn mấy người, chậm rãi nói “Các ngươi… môn phái các ngươi, tất cả mọi người đều phải chết.” Tiêu Lạc Ngọc nguyên bản đã gần như điên cuồng, giống một kẻ điên. Lúc này lại đột nhiên nói chuyện, khiến tất cả mọi người ngây ngẩn.

Nhưng Tiêu Lạc Ngọc như vậy lại càng thêm đáng sợ, một kẻ điên không có tư duy không đáng sợ, một kẻ điên có suy nghĩ có ý tưởng mới dọa người.

Tiêu Lạc Ngọc bấy giờ, lãnh tĩnh đáng sợ, hắn đột nhiên nhớ tới đời trước, dáng vẻ Hoa Diệc Khê khi hắn chết đi. Hắn cũng đột nhiên hiểu, tâm tư Hoa Diệc Khê khi đó.

Tâm hóa thành tro, hết thảy đối với mình đều không còn bất luận ý nghĩa gì. Nếu như điên rồi thì tốt, nhưng tất cả lại đều rõ ràng đến đáng sợ.

Đời trước Hoa Diệc Khê vì hắn giết tất cả mọi người, đời này hắn cũng có thể. Bọn họ coi như hai kẻ điên cũng tốt. Chờ hắn giết tất cả người nên giết, liền đi xuống bồi Hoa Diệc Khê.

Không việc gì, chỉ là tách ra vài ngày mà thôi.

Tuy rằng rất nhớ Hoa Diệc Khê, hận không thể mỗi phút mỗi giây đều bên y, nhưng vài ngày hắn vẫn có thể chờ đợi. Hắn sẽ cho người đem bọn họ chôn cùng một chỗ. Khiến tất cả mọi người không bao giờ chia tách bọn họ. Bọn họ có thể vĩnh viễn cùng một chỗ.

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, rút ra Minh Sương kiếm.

“Hôm nay, trước hết dùng máu các ngươi hiến tế Diệc Khê.”

Đao khách tán đột nhiên tỉnh lại, cười nói “Ngươi có biết ta vì cái gì giết Hoa Diệc Khê hay không?” Hắn dùng đao chống thân mình đứng lên “Bởi vì ta ghen tị y, ghen tị y có thể cùng ngươi một chỗ.”

Tiêu Lạc Ngọc sửng sốt, Đao khách tán nói, “Vốn ta nghĩ ngươi sẽ cùng Phượng Nhan một chỗ, ả nữ nhân vô dụng kia cũng coi như tướng mạo xinh đẹp, nhưng nàng dù sao cũng là nữ nhân. Ta cũng chấp nhận. Chính là không nghĩ tới ngươi thế nhưng bị Hoa Diệc Khê đả động. Thật sự cùng y một chỗ?” Hắn nói chuyện tuy rằng không tính nhanh, nhưng cũng bị trọng thương, có vẻ giống như là hồi quang phản chiếu.

Tiêu Lạc Ngọc thản nhiên đáp “Vậy thì thế nào? Đó là lý do giết y của ngươi sao? Ngươi cho là ngươi giết y ta sẽ không làm gì ngươi sao? Cho dù là ngươi, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình. Lâm Dương.”

“Không chỉ có là ngươi, ta muốn cho Lâm gia các ngươi đều sẽ chôn cùng Diệc Khê.” Tiêu Lạc Ngọc từng chữ nói ra “Lâm gia trăm năm cơ nghiệp, hủy ở trong tay ngươi cũng coi như không oán hận. Ngày sau bọn họ đến hoàng tuyền, biết ngươi là nguyên nhân không biết sẽ phản ứng như thế nào.”

Đao khách tán sửng sốt, sau đó có chút không thể tin. “Ngươi… làm sao ngươi biết?”

Tiêu Lạc Ngọc dĩ nhiên sẽ không giải thích cho hắn, vừa rồi tiếng Đao khách tán kêu thảm thiết kia hắn cảm thấy rất quen thuộc, có lẽ là nhất thời đau đớn, quên che giấu thanh âm chân thực của mình.

Cũng là một tiếng kia khiến hắn triệt để tỉnh táo lại. Hóa ra Đao khách tán là Lâm Dương. Hắn thế nhưng dịch dung vài tầng, bất luận kẻ nào cũng không biết là hắn.

Không đợi Lâm Dương nói gì nữa, Tiêu Lạc Ngọc không lưu tình chút nào một kiếm đâm tới. Lâm Dương cười to, thế nhưng không né tránh, lập tức nhận một kiếm này. “Ta trước kia đã nghĩ qua, hoặc là ta chết trong tay ngươi, hoặc là ngươi chết trong tay ta.”

Trường kiếm xuyên qua ngực trái, vết máu tích tích rơi trên mặt đất. “Ta đặc biệt ghen tị… Hoa Diệc Khê, hiện giờ ta sắp chết. Lạc Ngọc ngươi có thể ôm ta không?” Tiêu Lạc Ngọc nhìn hắn, lạnh lùng nói “Chết là chết, ngươi có tư cách cầu nhiều như vậy sao?”

Không chút lưu tình thu hồi trường kiếm, Lâm Dương khuỵu gối quỳ trên mặt đất, có chút không thể tin nhìn Tiêu Lạc Ngọc “Ngươi lại lạnh lùng đến thế… đây không phải là ngươi… không phải.”

Tiêu Lạc Ngọc không nhìn Lâm Dương, mà là nhìn về phía Chu Vân cùng Lý Thú, hắn lập tức giơ lên kiếm. Bất luận bọn họ có giết Hoa Diệc Khê hay không, chỉ cần là đồng lõa lúc này đều phải chết không thể nghi ngờ. Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng người.

Dịch Hồi cùng Vô Kỳ đi tới, nhìn đến máu tươi cùng thi thể đầy đất, rồi sau đó ngây ngẩn cả người. Ánh mắt của hắn chuyển hướng Tiêu Lạc Ngọc, cuối cùng dừng ở giường băng.

“Diệc Khê.” Dịch Hồi bước nhanh tới.

Sau hai người không có người khác, Dịch Hồi ở bên ngoài đợi hồi lâu cũng không thấy một người đi ra, nhịn không được vào đây nhìn xem. Không nghĩ tới lại như vậy. Tiêu Lạc Ngọc không nhìn về phía Dịch Hồi, như trước muốn giết Chu Vân cùng Lý Thú.

“Khoan đã.” Dịch Hồi nói. Vô Kỳ nghe vậy ngăn cản kiếm của Tiêu Lạc Ngọc. Dịch Hồi nhìn Tiêu Lạc Ngọc “Ngươi trước không cần giết bọn họ, bọn họ còn có tác dụng. Hơn nữa Diệc Khê chưa chết.”

Hoàn chương 56

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi