TRÙNG SINH CHI LÃNH QUÂN NOÃN TÂM

Tiêu Lạc Ngọc quay đầu nhìn Dịch Hồi, có chút không thể tin. Nhưng trong lòng lãnh tĩnh dọa người. Hoa Diệc Khê còn sống, hắn liền còn sống. Hoa Diệc Khê chết, hắn cũng đi theo là được. Sống chết thì có ngại gì.

Nghĩ đến Dịch Hồi sẽ không làm sự tình bất lợi với Hoa Diệc Khê, Tiêu Lạc Ngọc thu hồi Minh Sương kiếm, lạnh lùng nhìn Chu Vân cùng Lý Thú, đi đến trước giường băng.

Dịch Hồi nhìn nhìn mọi người, cuối cùng nói với Vô Kỳ “Ngươi ôm Diệc Khê tới sơn trang chờ ta.” Hắn vốn không muốn cùng Vô Kỳ nói chuyện, nhưng lúc này chỉ có Vô Kỳ công phu tốt nhất, có thể ở không tác động thương thế Hoa Diệc Khê mà mang theo Hoa Diệc Khê rời đi. Vô Kỳ gật gật đầu, đi lên ôm lấy Hoa Diệc Khê.

Tử Thanh chỉ vào chỗ giường băng chuyển dời, nói “Chỗ này hẳn là sẽ có chốt mở ám môn.” Thanh Thương đi qua chỗ giường băng di dời sờ soạng một hồi, hắn gõ vài cái, phát hiện một khối đá phía dưới cư nhiên là rỗng. Chuyển dời phiến đá, phía dưới quả nhiên có hai cái chốt mở cơ quan.

“Một cái là chốt mở ám môn, một cái là chốt mở cơ quan chúng ta gặp lúc trước.” Tử Thanh đến “Thử một chút là biết.” Thanh Thương ấn lên cái chốt bên phải, không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Dừng một lúc sau, hắn ấn chốt bên trái. Chỉ nghe một trận thanh âm kim loại ma xát.

Thanh âm này khiến người khó có thể chịu đựng, sau một lát thanh âm đình chỉ. Đột nhiên bắt đầu đột nhiên ngừng, khiến người ta một loại cảm giác tâm hoảng ý loạn. Cũng may nơi này đều là cao thủ, nếu như nội lực không tốt, thanh âm này có thể khiến kẻ đó bị nội thương không nhẹ. Rồi sau đó tại phía sau một giá cổ, đột nhiên xuất hiện một lối nhỏ vừa một người đi.

Tiêu Lạc Ngọc đi qua, đẩy ra giá cổ. Vô Kỳ ôm Hoa Diệc Khê ra ngoài. Vô Kỳ động tác giống như mèo, vô thanh vô tức, mọi người đều không hiểu được xảy ra chuyện gì, Vô Kỳ đã rời đi.

Dịch Hồi cũng đi theo ra ngoài, rồi sau đó là Tiêu Lạc Ngọc, Tử Thanh cùng Sở công tử đỡ nhau đi ra. Thanh Thương đi sau cùng. Ngược lại Chu Vân cùng Lý Thú, tựa hồ là không có ai nhớ tới bọn họ, lúc gần đi không ai nhìn bọn hắn dù chỉ một cái.

Hai người liếc nhìn nhau, đầu tiên là may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Rồi sau đó cũng có chút bất đắc dĩ. Bị người quản chế, bọn họ cũng không biết làm thế nào.

Ra ngoài cư nhiên là tại chân núi, mà ở bên cạnh, chính là bia đá khi bọn họ lên núi nhìn thấy viết hai chữ cấm địa. Tất cả mọi người có chút sững sờ, rồi sau đó là cảm giác trầm trọng bị người trêu chọc.

Nơi muốn tìm, hóa ra gần như vậy. Bọn họ lại trải qua hồi lâu. Ở bên trong cũng ngắn ngủn không đến hai ngày, lại thấy đã qua rất lâu rồi, có lẽ thật sự trong núi một ngày, trên đời cũng đã ngàn năm.

Chu Vân bước nhanh đuổi theo Dịch Hồi, nhỏ giọng hỏi “Dịch tiên sinh, ngươi có biết thương thế đồ nhi Chu Lam của ta sao rồi không?” Dịch Hồi chỉ lo nhìn đường, chậm rãi nói “Đã tỉnh, Chu chưởng môn không cần bận tâm.” Chu Vân thở phào một hơi, “Tại hạ tin tưởng y thuật Hoa thần y, chỉ là có chút lo lắng.”

Mọi người không nói chuyện, Tiêu Lạc Ngọc phía sau Vô Kỳ cũng không nói lời nào, chỉ lăng lăng nhìn Hoa Diệc Khê. Miệng vết thương Hoa Diệc Khê đã ngừng chảy máu, sắc mặt trong bóng đêm cũng có thể thấy được tái nhợt dọa người.

Nghĩ đến thương thế kia, nhất định là rất đau.

Tiêu Lạc Ngọc nhịn xuống nước mắt, thật cẩn thận đi theo, sợ xảy ra sự cố gì. Vô Kỳ khinh công thực giỏi, đi trên núi cơ hồ như là đi ở đất bằng. Mọi người cước bộ cũng thực nhanh, chỉ là Tử Thanh cùng Sở công tử chậm hơn một chút. Bất quá Hoa Diệc Khê sở chế hộ tâm đan quả nhiên thần kỳ, hai người cảm thấy thương thế dần dần khôi phục rất nhiều, hơn nữa nội lực cũng có chút hồi phục.

Thực nhanh đã đến sơn trang, vốn là người ra khỏi sơn trang cũng đã trở lại. Vài môn chúng của các đại môn phái vẫn lưu lại một số, sôi nổi tìm kiếm chưởng môn nhà mình.

Dịch Hồi mang theo Hoa Diệc Khê trở về chữa bệnh, đem nơi này giao cho Phong Miểu. Tiêu Lạc Ngọc tất nhiên là đi theo, Thanh Thương biết mình đi cũng vô dụng, hơn nữa lúc này còn có rất nhiều chuyện phải làm. Phong Miểu cho mỗi môn phái một viện tử, thỉnh mọi người đi nghỉ ngơi. Cũng xem như gọn gàng chu đáo.

Tả Yển đang chiếu cố Chu Lam, cùng phòng còn có Hữu Yển cùng Lung Mộc. Tử Lạc cũng có mặt, Thanh Thương lúc tiến vào khiến mọi người giật nảy mình. Chủ yếu là vì Thanh Thương thoạt nhìn chật vật cực kỳ. Hắn lập tức ngồi xuống, miệng thở hổn hển mấy hơi thở.

Tử Lạc vội vàng đem trà cho hắn, hỏi “Làm sao vậy? Các chủ đâu?”

“Các chủ bị thương, Dịch tiên sinh đang chữa trị.” Hắn chưa từng thấy qua Dịch Hồi, cho nên không biết. Nhưng Vô Kỳ hắn vừa thấy liền nhận ra. Hắn tuy rằng trên danh nghĩa là sư huynh Hoa Diệc Khê, nhưng Vô Kỳ cũng chỉ dạy hắn vài ngày mà thôi. Chẳng qua nghĩ đến có Vô Kỳ ở đó, Hoa Diệc Khê chỉ cần còn một hơi thở sẽ không thành vấn đề. Thanh Thương an tâm, cũng không nói tỉ mỉ sợ mọi người lo lắng.

“Các chủ bị thương, Tiêu Lạc Ngọc có ích gì. Phế vật…” Tử Lạc cả giận nói “Hắn làm ăn kiểu gì không biết, không biết bảo hộ Các chủ sao?”

Thanh Thương cười khổ “Khi đó cũng là thân bất do kỷ.” Dứt lời hắn từ trong lòng xuất ra một cái hộp. Hắn cũng bội phục mình, lúc trở về thế nhưng còn nhớ rõ cầm theo. “Cái này cho ngươi.”

Tử Lạc mở hộp, hóa ra là một cái roi. Nhìn roi chế tác cho dù là so với long cốt tiên của Phượng Nhan kia cũng không thua kém.

Khép hộp lại, “Bị thương còn nhớ rõ bảo bối, khó trách ngươi sẽ chật vật thế này.” Nhưng cũng không nói không cần. Thanh Thương y thuật cũng không tồi, Tử Lạc ngược lại không quá lo lắng. Hơn nữa nhìn thương thế, tuy rằng thoạt nhìn y phục tàn phá nghiêm trọng, nhưng cũng không bị thương nặng.

Lúc này Chu Lam đột nhiên hỏi “Sư phụ ta đâu?”

Thanh Thương cũng không muốn nói nhiều, chỉ đáp “Sư phụ ngươi không có việc gì, hẳn là đi nghỉ ngơi.” Chu Lam cúi đầu trầm tư, rồi sau đó chậm rãi nói “Ta muốn đi xem sư phụ ta.”

Tả Yển giận dữ, một quyền đánh vào bả vai Chu Lam “Ít nói nhảm, có tin ta đem ngươi cho sâu ăn hay không. Ngoan ngoãn nằm yên cho ta, động một chút ta cắt ngươi một miếng thịt.”

Chu Lam bất đắc dĩ, hắn biết Tả Yển là vì muốn tốt cho hắn, đang lúc không biết làm sao, Thanh Thương đột nhiên hỏi “Người đả thương ngươi là sư phụ ngươi đi?”

Chu Lam trên mặt xuất hiện biểu tình kinh ngạc, sau đó vội vàng phủ định “Không phải, ngươi sao lại nghĩ như vậy?” Vốn là Thanh Thương cũng chỉ suy đoán, nhưng thái độ Chu Lam vừa rồi đã khẳng định suy đoán của hắn.

Dựa theo hiểu biết của hắn với Tả Yển, Chu Lam tỉnh nói ra là ai đả thương hắn, Tả Yển nhất định sẽ đi tìm người kia báo thù. Nhưng Tả Yển cái gì cũng không làm, hoặc là Chu Lam cái gì cũng không biết, hoặc chính là biết hung thủ là ai nhưng không chịu nói. Hơn nữa Dịch Hồi đột nhiên xuất hiện, hắn mới có suy đoán này.

Nghĩ đến Dịch Hồi cũng đoán được điểm ấy, mới đi tìm bọn hắn.

“Ngu hiếu.” Tả Yển hừ lạnh một tiếng, vẫn không có động tác gì. Thanh Thương trong lòng buồn cười, Tả Yển cũng có thời điểm suy xét vì người khác. Chu Lam vốn là người thực đơn thuần, hắn tuy rằng hành tẩu chốn giang hồ, nhưng vẫn luôn duy trì tấm lòng chính trực. Khiến người ta dễ dàng nhìn thấu tâm tư.

Thanh Thương nói “Ta không biết ngươi gặp chuyện gì, nhưng lúc này cái gì cũng không nói là không có lợi gì, ngươi cái gì cũng giấu, hoàn toàn không giúp được sư phụ ngươi. Ngươi không nghĩ qua hắn có khổ tâm sao? Sư phụ ngươi đối với ngươi quý trọng chúng ta hiểu, nhất định là ngươi nhìn thấy mấu chốt mới có thể như thế. Ngươi nếu không nói, chắc chắn sai lầm lớn.”

Chu Lam lắc đầu, giận dữ nói “Ta là cô nhi, là sư phụ đem ta nuôi lớn. Sư phụ tuy rằng không tính là một chính nhân quân tử, nhưng hắn đối đệ tử chúng ta đều thực tốt. Ta nghĩ, sư phụ nhất định là có khổ tâm. Kỳ thật cũng không có gì, ta chỉ là nhìn thấy sư phụ cùng Lung Các chủ không biết đang nói cái gì. Thương của ta là do Lung Các chủ, sư phụ cái gì cũng không làm.”

Trong phòng trầm mặc, ngược lại Lung Mộc nói “Lung Bình đâu?”

“Đã chết.” Thanh Thương cân nhắc một chút, vẫn là nói sự thực. “Tuy rằng chủ ý là muốn lưu hắn một mạng, nhưng hắn nơi nơi sát chiêu, chúng ta cũng vì tự bảo vệ mình.” Thanh Thương cũng không tính nói dối, tuy rằng thời điểm kia Lung Bình đã không còn lực uy hiếp. Hắn còn hay không mà nói, sau này, Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa các đều sẽ không bỏ qua cho Linh Lung các.

Ngược lại Lung Mộc tâm tư thản nhiên, chậm rãi nói “Ta cùng Linh Lung các sớm đã ân đoạn nghĩa tuyệt, phó Các chủ không cần nể mặt.” Nói tới chỗ này, trong lòng hắn khẽ thở dài.

Người Hoa các trong tuy rằng mỗi kẻ đều cổ quái, nhưng đối với Hoa Diệc Khê lại không hề nghi ngờ. Nếu lúc ấy hắn có môn nhân như vậy, cũng sẽ không rơi vào bước đường hôm nay.

Bất quá chung quy là do hắn nhận thức sai.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên, vào là môn nhân của Lạc Thủy môn. Ngày đó tuy rằng người đi hơn phân nửa, nhưng mỗi môn phái đều để lại vài người ở trong này. Hắn đầu tiên là hành lễ với Chu Lam, rồi sau đó nói “Sư huynh, sư phụ nói hôm nay trục xuất ngươi khỏi sư môn, ngày sau ngươi không còn là đệ tử Lạc Thủy môn.”

“Cái gì?” Chu Lam giật mình, ngay cả thương tích trên người cũng không để ý liền ngồi dậy. “Không có khả năng.”

Đệ tử Lạc Thủy môn trên mặt xuất hiện biểu tình khó xử, chậm rãi nói “Sư huynh ta cũng không biết sư phụ đây là làm sao? Vài sư đệ khuyên như thế nào cũng vô dụng, sư phụ luôn hiểu rõ ngươi nhất, chờ thêm vài ngày ngươi tìm sư phụ nhận sai, phỏng chừng liền không có việc gì.”

Chu Lam có chút kích động “Ta muốn đi tìm sư phụ.” Tả Yển đè hắn lại, nói với Lạc Thủy môn đệ tử “Ngươi về trước đi.”

Đệ tử cáo từ rời đi, Chu Lam đã có chút nức nở “Sư phụ không có khả năng không cần ta, ta muốn đi tìm người.” Ở trong lòng hắn, Chu Vân chính là phụ thân của hắn, Lạc Thủy môn chính là nhà của hắn, hắn cho tới bây giờ không nghĩ qua sẽ bị trục xuất sư môn.

Thanh Thương thở dài, đi qua đè xuống bả vai Chu Lam “Sư phụ ngươi là vì tốt cho ngươi, hắn cùng Lý Thú bị người quản chế, hắn không hy vọng ngươi cũng bị cuốn vào.”

Nói tới chỗ này, Thanh Thương cũng có chút bất đắc dĩ, Lung Bình chết, Đao khách tán đã chết, Phượng Nhan hiện tại hành tung không rõ. Tựa hồ hết thảy người bất lợi cũng đã không còn, nhưng hắn lại cảm thấy sự tình xa xa còn chưa chấm dứt.

Người sau màn, rốt cuộc là ai?

Vào lúc này Tiêu Lạc Ngọc cùng Vô Kỳ đang phụ giúp Dịch Hồi cứu trị Hoa Diệc Khê, một ngày một đêm trôi qua, Hoa Diệc Khê cũng không có phản ứng gì.

Phong Miểu đem sơn trang xử lý không tồi, tạm thời không xảy ra nhiễu loạn. Cũng dẫn người che lại phía sau núi, không có Dịch Hồi cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể tiến vào. Bởi vì Dịch Hồi và Vô Kỳ ở trong này, mọi người không ai dám lỗ mãng.

Đêm thứ hai khi bọn họ trở về, Dịch Hồi để Vô Kỳ cùng Tiêu Lạc Ngọc độ khí giữ mệnh cho Hoa Diệc Khê, chính mình đi điều phối dược, Phong Miểu gõ cửa báo “Dịch tiên sinh, bên ngoài sơn trang rất nhiều nhân sĩ giang hồ đến. Bọn họ đã bao vây sơn trang.”

Hoàn chương 57

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi