TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

" Hắc Tử?"

Tôi khẽ giật mình, mới phát hiện ra Hắc Tử khôi ngô cao lớn đang đứng ở cửa phòng bánh mì, vẻ mặt phong trần mệt mỏi, giống như một bóng ma vậy, thật là xứng với cái tên Hắc Tử.

Hắc Tử vỗ vỗ tay, nhìn hai kẻ không may trên đường cái, khinh thường "Hừ!" một tiếng.

"Mẹ chúng mày, dám đến đây gây sự với Tuấn thiếu gia, thật là muốn ăn đòn mà!"

Hai người Tào Sinh Minh ù ù cạc cạc đã ăn một trận quyền cước, đứng lên muốn lấy lại danh dự, vừa thấy thân thể Hắc Tử, một cái rắm cũng không dám phóng ra, mặt mày xám xịt.

Hắc Tử nhìn lướt qua trong tiệm , ánh mắt di chuyển đến người Lương Xảo thì dừng lại, nhếch miệng cười, hướng về phía tôi giơ ngón tay cái lên. Đó là một lời ngôn từ không lành mạnh, ý là muốn nói: Thì ra vì tiểu nha đầu này mà ngươi mới cố sống cố chết dạy bảo Triệu Cường!

Động tác này lộ ra một tin tức, hắn không xem tôi là một đứa bé.

Nói thực ra, Hắc Tử rất yêu thích ta. Mặc kệ hắn có phải là lưu manh hay không, cũng không quản hắn cuối cùng có thể rửa tay gác kiếm hay không, dù năm 1983 hắn thật sự chết, thì tôi nhất định cũng sẽ đi nhặt xác cho hắn.

Một người đàn ông yêu mến một cô gái, không cần lý do, thật ra có đôi khi một người đàn ông quý mếm một người đàn ông cũng không cần lý do. Nhìn thuận mắt là được.

"Đã trở lại?"

"Uh".

"Lên lầu ngồi".

Hắc Tử gật gật đầu, khi đi qua phía trước cửa hàng, thuận tay cầm cái bánh mì mà gặm. Rất là tự nhiên, không hề làm ra vẻ. Hẳn là trong suy nghĩ của hắn, cũng cảm thấy đứa nhỏ xấu xa này rất hợp 'khẩu vị' của mình?

Tôi không nói hau lời, một tay cầm lấy hai cái bánh mì, đi lên lầu.

Với cái thân thể của Hắc Tử, muốn thật sự ăn no thì không biết hai mươi cái bánh mì có đủ hay không?

"Xảo nhi, còn đồ ăn không?"

"Có cơm, nhưng món ăn thì không".

"có trứng gà không?"

"Có".

"Rán hai quả, đưa cơm lên".

"Được".

Thấy Lương Xảo nhu thuận như thế, Hắc Tử vừa cười vừa giơ ngón tay cái về phía tôi.

"Thế nào, lần này mệt lắm phải không?" Tôi cười hỏi, ném qua một bao thuốc. Tôi hiện tại không còn ỷ lại vào Nicotin nữa, trong thời gian ngắn cũng không có ý động đến loại đồ chơi này. Nhưng mà khói thuốc thì vẫn phải chuẩn bị, vì thường xuyên có khách đến. Trình Tân Kiến, bác Năm, Liễu Triệu Ngọc, đại ca, đều là những cái ống khói lớn.

"Không mệt mỏi cũng phải mệt mỏi, mặt trời thật là độc hại, làm tróc mấy tầng da".

Hắc Tử thật sự là rất đói, không vội hút thuốc, như hổ như lang nuốt hết sáu cái bánh mì.

"Có mấy đơn hàng?"

"Mười đơn".

Tôi lắp bắp kinh hãi, mới chỉ ra ngoài có vài ngày? Mười đơn? Tháng này đơn đặt hàng vượt chỉ tiêu rất nhiều.

"Ha ha, Hắc Tử, xem ra anh thật sự là có khiếu buôn bán".

"Do đã dùng một một trăm đồng, bằng không còn nhiều hơn nữa".

Tôi mỉm cười.

Hắc Tử cùng những người khác có phần khác biệt, vừa hay thuốc lại vừa uống nhiều rượu, còn phải là thuốc ngon rượu ngon, chi tiêu so với người khác đương nhiên phải nhiều hơn. Nhưng mà cũng có thể vì nguyên do đó, cho nên công trạng của hắn so với những người khác cộng lại còn tốt hơn. Phật đẹp vì kim trang, người đẹp vì lụa, hắn ăn uống trâu bò hơn các nhân viên khác thì, sức lực bỏ ra cũng nhiều hơn?

"Tiền lương tính theo phần trăm, tôi có thể ứng trước cho anh..."

"Đừng, tiền lương chi trả trước là được, còn tiền hoa hồng chờ đến khi thu được khoản tiền rồi tính sau, không cần phá vỡ quy củ".

Nói về việc giảng quy củ, không biết là ưu điểm hay là khuyết điểm của Hắc Tử. Nhưng mà tôi nghĩ là ưu điểm chiếm phần lớn.

Trong lòng tôi mừng thầm, nghe lời này tức là có ý tiếp tục duy trì.

"Lần này trở về định nghỉ ngơi vài ngày?"

"Nghỉ hai ngày... À, Tuấn thiếu gia, tôi định đưa tới hai huynh đệ, có được không?"

Tôi mừng rỡ, không hề nghĩ ngợi mà gật đầu đáp ứng: "Được, huynh đệ của anh tức là huynh đệ của tôi, có gì mà không được chứ?"

Hắc Tử nở nụ cười, trong lòng tự nhủ Tuấn thiếu gia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng suy nghĩ rất chín chắn rồi.

"Anh ở lại dùng cơm nước xong, sau đó thì về nghỉ ngơi, ngày mai gọi hai huynh đệ lên, cùng nhay đến đây, tôi mời bọn họ uống rượu".

Hắc Tử lập tức nhớ tới mùi hương nồng đậm của rượu Mao Đài, cười đến toét cả miệng.

Ăn cơm xong, Hắc Tử chào một tiếng lớn, cáo từ đi về. Lương Xảo cùng chị Tiểu Thanh lúc này mới ngạc nhiên hỏi hắn là ai, mà cao lớn cường hãn như vậy. Hai người Tào Sinh Minh thân thể cũng rất khỏe mạnh mà còn kém xa, không hề có sức hoàn thủ.

Nói thật ra, hôm nay Hắc Tử cũng là đánh trước khiến cho người ta trở tay không kịp, nếu như chính diện giao phong, hai người Tào Sinh Minh tuy không phải là đối thủ, nhưng không đến mức không thể chống đỡ nổi.

Không thể tưởng được Xảo nhi nhu thuận cũng có khi tò mò, tôi chỉ có thể than thở, đàn bà quả thật là trời sinh tò mò, cho dù trăm triệu năm sau, biển xanh hóa thành nương dâu thì chỉ cần loài người tồn tại, còn phân biệt nam nữ, thì chỉ sợ cái tính cách trời sinh này không bao giờ thay đổi.

"Một người bạn!" Tôi chỉ đáp một câu, cùng các nàng nói về bằng hữu là điều không cần thiết.

Lo lắng đến ngày mai cần phải mời Hắc Tử cùng huynh đệ của hắn uống rượu, sau khi khoa giàu tại Tào gia thì tiền mặt trong túi không còn chút nào, tôi liền gọi Lương Xảo đi cùng đến ngân hàng để lấy tiền.

Lương Xảo có chút ngạc nhiên hỏi: "Trong tiệm vẫn còn tiền mà! Đều là của cậu, cần bao nhiêu?"

Giờ đây, tiệm bánh mì mỗi ngày tiêu thụ gần ba trăm đồng, lợi nhuận gần 150 đồng. Tiêu dùng thì coi như tạm đủ.

Tôi đương nhiên không thể nói 'đó là tiền của chị, tôi không thể lấy'. Vậy thì thật là giả dối, quả thực là không khác gì Tào Sinh Minh.

"Không giống nhau, công là công, tư là tư, không thể lẫn lộn".

Lời này cũng không sai, tiệm bánh mì có sổ sách của tiệm bánh mì, hiện tại đang còn ở giai đoạn ban đầu, không thể tùy tiện đem lợi nhuận để tiểu dùng. Chi tiêu hằng ngày của tôi đều có được từ lò gạch. Nguyên nhân rất đơn giản, chế lò gạch thuộc về "Vốn riêng xí nghiệp". Hơn nữa hoạt động gần một năm, đã ổn định, không cần phải tiếp tục đầu tư vốn, không tới mức các khoản thu chi lẫn lộn.

Lương Xảo liền gật gật đầu, cởi tạp dề ra, rửa sạch tay, cùng tôi đi ra cửa.

Tất nhiên, tôi không có để ý ở sau lưng chị Tiểu Thanh trong mắt có phần ai oán và phức tạp.

Sáng sớm hôm sau, khoảng chừng mười giờ, Hắc Tử mang đến hai huynh đệ, vui vẻ đi tới.

Tôi bất ngờ, cảm thấy có chút buồn cười: "Ba vị, lúc này uống rượu thì có phần hơi sớm rồi".

Hắc Tử ha ha cười: "Hai người bọn họ nghe tôi kể nhiều về Tuấn thiếu gia, cho nên nhịn cả cơm sáng để đến tới gặp cậu".

Lời này nghe rất thoải mái. Khi Hắc Tử ở trước mặt tôi nói điều gì thì đều chân thật. Rất nhiều người ở trước mặt thì buông lời nịnh bợ, lúc nói sau lưng thì mới là lời nói thật. Tất nhiên, Hắc Tử là người thật thà, có thể nói là ngoại lệ.

Hắc Tử liền giới thiệu hai vị huynh đệ, người có vóc dáng cao to gọi là Triệu Thành Cương, ngoại hiệu là Đại Cương, người thấp hơn tương đối tráng kiện tên là Lâm Hải Nhân, ngoại hiệu là Bàn Đại Hải. Nghe Hắc Tử nói, lão Lâm cùng tiểu Cương là do hắn dẫn anh em trong bang mà thu dụng được. Nhà Đại Cương ở vùng ngoại thành phụ cận Thanh Sơn Lĩnh, Bàn Đại Hải thì ở Lão Nhai.

Tôi nói vài lời khách khí, nhưng lại duy trì vài phần cảnh giác.

Năm 1979, trong cả nước đều không tồn tại xã hội đen chính thức, nhưng sau khi rối loạn chấm dứt không bao lâu thì rất nhiều thanh niên trí thức ở nông thôn trở về thành thị, côn đồ ở các thành trấn tăng vọt, tình huống trị an xã hội thập phần nghiêm trọng. Các đại lão cao tầng bận về việc lo đại sự 'quốc kế dân sinh', tạm thời còn không chú ý tới phương diện trị an. Để cho lưu manh làm ra không ít chuyện xấu.

Hai huynh đệ này của Hắc Tử, giả sử không có án giết người phóng hỏa, muốn quay đầu về bờ không phải là vấn đề lớn. Nhưng nếu phạm vào đại sự, thì phải cẩn thận hơn chút ít. Chuyện này, thì cần phải gọi Trình Tân Kiến điều tra một phen mới được. Bằng không lơ ma lơ mơ tự nhiên mang tội vào mình, thì rửa cả đời cũng không sạch sẽ. Tôi tuổi còn nhỏ có lẽ sẽ không sao, chỉ sợ tội đổ hết lên đầu cha.

Đại Cương cùng Bàn Đại Hải nghe Hắc Tử ba hoa chích choè về Tuấn thiếu gia, vị đại ca kia vốn ít khi phục người khác, kẻ được hắn tôn sùng như vậy không biết là bậc cao nhân nào, hẳn là nhân vật ba đầu sáu tay, miệng hét ra lửa. Nhưng vừa nhìn xuống phía dưới, đều trợn mắt há mốc mồm.

Tuy Hắc Tử có nói qua, Tuấn thiếu gia tuổi không lớn lắm, có lẽ cũng chừng mười ba mười bốn tuổi, nhỏ như vậy thì cũng không có gì kỳ lạ? Nhưng sao bỗng chốc lại trở thành thế này, so với hài tử mười tuổi thì cao hơn một chút, nhìn thế nào cũng không hơn được mười hai tuổi.

Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc, thấy trong thái độ thân mật của Hắc Tử đối với tôi còn có tám phần tôn trọng, bọn họ cũng đem một bụng nghi vấn thu hồi lại, không dám mở miệng nói bừa.

Hôm nay không phải chủ nhật, buổi sáng mười giờ, tiệm bánh mì có sinh ý nhỏ, ba cô gái ngồi ở mặt tiền của cửa hàng rì rầm nói chuyện phiếm. Thấy tôi dẫn ba người Hắc Tử vào cửa đều đứng dậy, mỉm cười mời đến.

Thấy Lương Xảo, Đại Cương cùng Bàn Đại Hải trong nháy mắt đều trố mắt lên. Thấy sắc mặt của tôi không vui, Hắc Tử nghiêm khắc đưa mắt liếc bọn họ, hai người lúc này mới tỉnh lại từ trong mộng, thu ánh mắt trở về, thần sắc có phần ngượng ngùng.

"Đi lên lầu một lát, uống ngụm trà, ăn vài cái bánh mỳ, lát nữa sẽ tới cửa hàng Nhân Dân uống rượu".

Hắc Tử gật đầu.

Đang chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên nghe thấy âm thanh hỗn loạn, có người xông tới tiệm bánh mì, kẻ cầm đầu chính là Tào Sinh Minh cùng Du Đầu Phấn Diện vừa bị đánh ngày hôm qua, sau lưng còn có bốn năm tên lưu manh tay cầm gậy gộc.

Tào Sinh Minh gọi người đến lấy lại thể diện, lá gan tăng lên rất nhiều, "Rầm!" một tiếng vỗ một chưởng lên quầy, hét lớn: "Lương Xảo, gọi tiểu tử đánh người hôm qua lăn ra đây, xin lỗi lão tử, bằng không bọn ta phá nát cửa hàng của cô". Bộ dáng kiêu ngạo thật khiến cho người ta tức giận.

Có một tên lưu manh nóng tính, đưa gậy gõ lên vách tường, "răng rắc" rung động.

Hắc Tử cùng Đại Cương và Bàn Đại Hải liếc nhau, hai người kia ngầm hiểu, Đại Cương nắm chắc chiếc dao gọt trái cây, Bàn Đại Hải quan sát xung quanh, không tìm ra vật gì thuận tay, tìm không ra vật gì thuận tay, đành phải đưa tay nắm lấy chiếc ghế trúc ở bên cạnh.

Mấy người này phản ứng quá nhanh, không cần nói lời nào, chỉ liếc mắt là hiểu, có thể thấy kinh nghiệm đánh nhau hằng ngày cực kỳ phòng phú, có thể nói là kinh nghiệm chiến trận.

Có ba người bọn họ ở đây, tôi cũng không cần xuất hiện, vui vẻ nhàn rỗi.

Hắc Tử hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Tào Sinh Minh.

Tào Sinh Minh thần sắc tái mét, không nhịn được mà rụt cổ lại, tiếp đó quay đầu kêu lên: "Thỏ Tử, chính là hắn, ngày hôm qua chính là hắn đánh tao..."

"A! Thật to gan, kẻ nào dám đánh bằng hữu của tao..."

Một âm thanh kỳ quái vang lên bốn phía, một người đứng sau Tào Sinh Minh tiến lên phía trước, đột nhiên há to mồm, không một tiếng động.

Hắc Tử như trước không nói lời nào, Bàn Đại Hải cười lạnh một tiếng, mắng: "Thỏ Tử, dám nói với anh Hắc Tử như vậy, ***! Mày muốn chết rồi!"

Thỏ Tử?

Cái tên này có vài phần quen thuộc.

Tôi nhìn kỹ, đó không phải là tiểu huynh đệ của Triệu Cường sao? Đêm đó thu thập Triệu Cường, vào lúc tra xét bị đội liên phòng cho mấy cái bạt tai, đánh gãy bảy tám cái răng của tên côn đồ. Khó trách nói chuyện lại quái dị như vậy.

Hắn từ Tào Sinh Minh đạt được lợi ích nào đó nên tới giúp Tào Sinh Minh lấy lại danh dự, vạn lần không ngờ rằng, đối thủ lại là Hắc Tử cùng Bàn Đại Hải. Không nói tới tiếng tăm của bọn họ, chỉ đơn thuần về thực lực thì bốn năm tên côn đồ hắn mới tới cũng còn xa mới là đối thủ của ba người Hắc Tử.

"Tuấn thiếu gia, lai lịch của mấy tên chó chết này thế nào? Sao dám tới đây gây sự?" Hắc Tử chỉ vào Tào Sinh Minh hỏi.

"Ha ha, không có gì, là con của Tào chủ nhiệm ở Phù Dung Khu Cung Tiêu Xã, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, luôn quấy rối Xảo nhi". Tôi mỉm cười nói.

Thỏ Tử mới vừa rồi bị Hắc Tử cùng Bàn Đại Hải dọa cho choáng váng, không chú ý tới lời tôi, nghe Hắc Tử gọi Tuấn thiếu gia, lúc này mới nhìn tôi đang chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đứng nới đó, lập tức toàn thân run rẩy, nhớ đêm kia gặp gỡ sau khi được thả ra với Triệu Cường thì tỉnh trạng vô cùng bi thảm, trong lòng không rét mà run, ngay lập tức sinh ra ý nghĩ muốn chết. Hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Tào Sinh Minh, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ta.

"Phù Dung Khu Cung Tiêu Xã! Ta nhổ vào!" Hắc Tử nhổ một bãi nước miếng.

Tào Sinh Minh nhìn tôi, sau đó lại nhìn Hắc Tử, sau đó lại nhìn ánh mắt muốn ăn thịt người của Thỏ Tử, lập tức ý thức được tình hình không ổn, đôi chuân như nhuyễn ra.

Bàn Đại Hải vứt ghế trúc xuống, vỗ vỗ tay, nói với Thỏ Tử: "Thỏ Tử, thằng chó chết này đắc tội với Tuấn thiếu gia, muốn anh Hắc Tử động thủ hay là tự các ngươi động thủ?"

Thỏ Tử không nói hai lời, nâng gậy lên nện xuống bả vai Tào Sinh Minh.

Tào Sinh Minh đau đớn kêu lên một tiếng, ôm lấy bả vai lăn lộn trên mặt đất.

"Chờ một chút!"

Tôi lạnh lùng quát lên một tiếng.

Thỏ Tử đang đưa cao chiếc gậy trong không trung quay đầu nhìn tôi, trên mặt lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

"Đây là nơi buôn bán, đánh đánh giết giết còn ra thể thống gì nữa? Không nên dọa khách hàng của tôi. Kéo xa ra một chút!"

"Dạ dạ..."

Thỏ Tử vội vàng lên tiếng đáp ứng, thét to một tiếng, bọn côn đồ dựng hai người Tào Sinh Minh, kéo bọn hắn như kéo một con chó sang đường cái đối diện, đánh đến mức Tào Sinh Minh tru lên như mổ heo. Nhưng mà hai ba phút sau thì không còn tiếng động.

Thỏ Tử đứng xa xa khom lưng nhìn về hướng này xin chỉ thị tiếp theo.

Hắc Tử nhìn tôi một cái, tôi gật đầu, Hắc Tử khoát tay áo, Thỏ Tử như là tội phạm được đặc xá vội vàng trốn đi. Chỉ để lại hai tên xấu số Tào Sinh Minh cùng Du Đầu Phấn Diện đầu cuộn mình run rẩy cạnh đường cái đối diện.

Chỉ chớp mắt, tôi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của ba cô gái, môi của Lương Xảo thì run lên nhè nhẹ.

Tôi không nhịn được mà cảm thấy vô cùng đau lòng, nói: "Xảo nhi, không phải sợ, sau này hắn không dám đến nữa đâu".

Xảo nhi lắc đầu, lo lắng nói: "Chị.... chị lo cho chị Thiếu Lan..."

Sắc mặt của tôi trở nên dữ tợn, lạnh lùng nói: "Nếu như bọn họ dám làm gì chị, tôi liền nhổ nhận gốc Tào gia, diệt sạch bọn chúng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi