TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sự thật đã chứng minh, sự lo lắng của Luơng Xảo là có lý của nó. Vì thái độ không ra gì đó của Tào Sinh Minh, đã chịu một trận đòn đau, không dám đến tiệm bánh mỳ bám lấy Luơng Xảo nữa, nhưng lại về nhà tố cáo tội trạng với cha và anh anh ta. Tất nhiên là không nói về việc mình đã cư xử khốn nạn đến thế nào, mà đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu tôi và Luơng Xảo, nói rằng Luơng Xảo câu kết với phần tử đầu đường xó chợ trong xã hội, trong khi kể còn thêm mắm thêm muối, nói không ra gì về Luơng Xảo.

Tào Bân có cả thảy hai người con, anh trai Tào Sinh Dũng lúc nhỏ do bị bệnh mà ra nông nỗi hiện nay, vì thế từ truớc đến giờ không quan tâm gì đến anh ta cho lắm. Người con thứ hai Tào Sinh Minh, môi hồng răng đỏ, gương mặt đẹp đẽ mịn màng, từ nhỏ đã đuợc cha mẹ coi là của quý trong nhà, cho vào miệng thì sợ nuốt mất, để lên tay thì sợ rơi mất, sau khi anh ta tốt nghiệp, Tào Bân liền chạy đôn chạy đáo khắp nơi, để xin cho anh ta vào làm việc trong huyện.

Của quý thế này, tự nhiên lại bị bọn côn đồ đánh cho mặt mày sưng húp, Tào Bân bực như sấm dậy. Thấy cha bực mình, Tào Sinh Dũng không nói lời nào, cũng chẳng thèm quan tâm vợ mình đang chăm con, cho con bú, vừa sinh xong cơ thể còn chưa hồi phục hẳn, đánh Luơng Thiếu Lan một trận long trời lở đất.

Luơng Thiếu Lan bị chịu nỗi oan ức này, không biết kiện cáo lên ai, lại sợ bị đánh lần nữa, nghĩ một lúc rồi ôm con chạy về nhà mẹ đẻ. Hôm sau, Tào Sinh Dũng bèn tìm đến thôn Phong Thụ, nói rất nhiều câu độc ác, rằng nếu Luơng Thiếu Lan không quay về, thì anh ta sẽ làm sao làm sao. Đến độ người thật thà như Luơng Quốc Thành cũng nổi trận lôi đình, đuổi anh ta ra ngoài. Luơng Thiếu Lan còn trẻ, gan cũng bé, nghĩ đi nghĩ lại, sợ liên lụy đến nhà mẹ đẻ, bất đắc dĩ lại phải ôm con về trấn Phù Dong. Kết quả lại bị đánh một trận nữa. Tào Sinh Dũng không hề nưong tay chút nào, đánh đến độ mũi cô ấy sưng lên, toàn thân đều bầm tím.

Tào Sinh Minh vẫn chưa từ bỏ tâm địa của hắn, uy hiếp chị dâu, nói rằng nếu Lương Xảo không đối tốt với anh ta, thì anh ta sẽ nói với anh trai, mỗi ngày đánh Luơng Thiếu Lan một trận. Luơng Thiếu Lan không chịu đuợc khổ, đành nhẫn nhục, tìm đến chỗ làm việc của em gái.

Nhưng lúc Luơng Quốc Thành và Luơng Thiếu Lan tìm đến chỗ Luơng Xảo, tôi lại không ở đó, đi về Liễu Gia Sơn. Xưởng máy Đằng Phi đã mở rộng quy mô sản xuất, mua về hai chiếc máy mới và một vài phụ tùng. Tôi phải đi xem thế nào. Tiện cơ hội đó kéo Giang Hữu Tín làm tiếp công việc của Truơng Lực, hy vọng anh ta sẽ có thể từ bỏ chức vụ phó truởng xưởng, toàn tâm toàn ý làm việc cho xưởng máy Đằng Phi.

Bác năm đã nói rõ ràng, chỉ cần anh ta đồng ý, ngay lập tức sẽ để anh ta làm vị trí xưởng trưởng, tự mình đảm nhận công tác bí thư chi đảng của xưởng máy. Tôi lợi dụng cơ hội đó, tăng luơng lên đến 500 đồng.

Bác năm ngạc nhiên nhìn tôi, nhưng không nói gì.

Trương Lực vẫn do dự không quyết định đuợc.

Xem ra thân phận của một người làm cho nhà nước, lúc đó trong con mắt của mọi người vẫn còn là quan trọng lắm. Vì thế dù cho là luơng tăng lên gấp 10 lần, cũng chưa đủ để làm lay động anh ta!

“Bí thư Liễu, Tiểu Tuấn, Hữu Tín, không phải là tôi không biết trời cao đất dày, mà thực ra là do vợ tôi không đồng ý…Cô ấy, cô ấy lo rằng sau này chính sách còn nhiều thay đổi…”

Tôi thở dài, nói với Giang Hữu Tín: “Anh Giang, nếu không anh xem thế nào, bảo anh họ viết cái báo cáo, điều động về xưởng máy Đằng Phi, nhưng tiền luơng thì lấy ở đây, quyền hạn thì để bên kiến thiết kinh tế nông thôn lo là đuợc rồi. Xưởng máy dù sao cũng là một doanh nghiệp tập thể…”

“Đúng đúng đúng, nếu thế này, thì tốt quá rồi…Tôi chẳng nói gì mà sẽ sang ngay, cũng chẳng cần phải thêm luơng lậu gì….Luơng cũ cũng đã là rất cao rồi…” Trương Lực vừa nói vừa nhìn sang Giang Hữu Tín.

Tôi mỉm cười, nhủ thầm đúng là người thật thà.

Giang Hữu Tín không nghĩ gì, lắc đầu nguầy nguậy: “Sợ là không làm vậy đuợc, từ trước đến giờ chưa có tiền lệ ấy.”

Tôi nói “Không sao, sao cứ phải để ý đến tiền lệ làm chi nhỉ? Đường là do con người ta đi nhiều mà có. Đất nước mở cửa cải cách rồi, chẳng phải cũng là mò mẫm đá mà qua sông sao?”

Tôi mới ý thức được, lại nói ra một câu mà đời sau mới có.

“Anh cứ nghĩ cho kỹ đi xem có được không? Bất luận thế nào, cứ thử chắc cũng không sao phải không? Cùng lắm cũng chỉ là không phê chuẩn, chẳng có tổn thất nào cả.”

Giang Hữu Tín nghĩ kỹ một lúc, rồi ngập ngừng nói: “Ừm thử một chút cũng không sao. Có điều, vấn đề đi và ở của cán bộ, tốt nhất là cứ phải thông qua thư ký Nghiêm phê chuẩn.”

Tôi rất tự tin nói: “Thế thì cứ bảo anh họ làm báo cáo trước đi đã, em đi đến chỗ bác Nghiêm nói vài câu thuyết phục bác vậy”

Bác năm và Trương Lực đều tự tin lên mấy phần. Tôi có thể ảnh hưởng đến quyết định của cha trong một mức độ nhất định, thì điều này họ tin rằng, dù sao thì cũng là con cháu trong nhà. Nhưng thấy tôi nói với thái độ ấy, dường như là cửa Nghiêm Ngọc Thành cũng đi qua đuợc, đỡ phải làm cho người ta nói lời ra tiếng vào.

Đó là thư ký huyện ủy đó, hơn nữa lại là thư ký huyện ủy quyền uy hơn người!

Giang Hữu Tín chỉ cười không nói gì. Anh đồng ý Truơng Lực thử một chút xem thế nào, ảnh hưởng của tôi và Nghiêm Ngọc Thành, tất nhiên đã nằm trong dự liệu rồi. Nếu không thì căn bản sẽ không tán thành. Dù sao thì thử thay đổi chính sách cán bộ, là điều vô cùng đặc biệt.

Tất cả đã thuơng luợng xác đáng rồi, tôi rất vui vẻ, anh cả lái xe đưa tôi về huyện, thấy tiết trời đã muộn, nghĩ đến việc Giang Hữu Tín ở một mình, nhà ăn thì đã đóng cửa, ben mời anh đến tiệm bánh bao của Luơng Xảo.

Giang Hữu Tín tối còn phải kèm học cho chị cả, nghĩ rằng nếu mình về kí túc xá làm mỳ ăn cũng phiền phức, liền ưng thuận đi theo tôi.

Ai mà biết đuợc vừa bước vào cửa tiệm, một không khí âm u đã lan tỏa ra.

“Xảo Nhi, sao thế?”

Thấy Luơng Xảo ngồi ở đó, nước mắt ngắn dài, tôi không khỏi đau lòng, hỏi dồn dập.

“Không có gì.”

Lương Xảo vội vàng lau nước mắt.

“Cậu vẫn chưa ăn cơm phải không, tôi đi nấu cơm cho cậu ăn.”

Lúc này tôi mới phát hiện ra Lương Quốc Thành và Luơng Thiếu Lan đều có mặt ở đó, Lương Thiếu Lan đã khóc sưng cả mắt.

“Lương Xảo, ngồi xuống đây! Nói cho em biết có chuyện gì xảy ra rồi?”

Tôi đã lờ mờ đoán đuợc, nét mặt sa sầm xuống.

Luơng Xảo nghe lời tôi ngồi xuống, chưa kịp nói gì, nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống, nghẹn ngào nói nguyên do. Theo lời kể của Lương Xảo, nét mặt tôi càng ngày càng sầm lại, một lúc sau, đã đen như đít nồi. Bước vào trong tiệm bóp nát một cái bánh bao, vụn bánh bao vãi đầy trên sàn nhà.

Giang Hữu Tín không hiểu rõ lắm về sự tình, nhưng nghe đuợc đại khái, nét mặt cũng không lấy làm tốt cho lắm.

“Thế này còn được hay sao?”

Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Hữu Tín đã tức giận nói.

Thực ra, lúc Lương Xảo vừa nói, tôi đã giận không chịu được rồi, chỉ muốn ngay lập tức đến trấn Phù Dong, giết sạch cả nhà Tào gia, để cho bõ tức. Đợi đến khi cô ấy nói xong, tôi đã phần nào bình tĩnh lại.

Không được manh động!

Không được quyết định trong lúc đang giận dữ!

Tôi cảnh cáo bản thân mình.

Kiếp trước đã bao lần tôi vì tức giận mà chịu thiệt thòi.

Càng là việc lớn càng phải trấn tĩnh!

“Chị Thiếu Lan, chị nói sao?”

Tôi quay đầu lại hỏi Lương Thiếu Lan.

Lương Thiếu Lan là người không có chính kiến, chỉ biết khóc, chẳng nói được gì.

“Em hỏi chị, chị còn muốn ở với tên mặt rám đó nữa không?”

Lương Quốc Thành nghe vậy, sợ quá nói: “Tiểu…Tiểu Tuấn, cháu…”

Tôi thò tay ngăn ông lại, tiếp tục nhìn Thiếu Lan: “Em phải hỏi chị một câu, để còn biết xử lý thế nào.”

“Chị…Chị không biết…Chị…Chị sợ lắm…”

“Vậy được, em biết rồi.”

Giang Hữu Tín nghi ngờ hỏi: “Tiểu Tuấn, cậu định thế nào?”

“Không có gì, tôi đã hứa với Lương Xảo, nếu họ dám làm thế này, thì tôi sẽ đào cả nhà Tào gia lên, lành làm gáo vỡ làm môi! Những điều tôi đã nói nhất định tôi sẽ giữ lời.”

Tôi lạnh lùng nói, mắt đùng đùng sát khí.

“Lành làm gáo vỡ làm môi?”

Lúc này, Giang Hữu Tín cũng giật mình đánh thót.

“Làm thế nào?”

“Làm thế nào? Đuơng nhiên là mượn máy của quốc gia rồi, tôi là trẻ con, chẳng lẽ lại đến đó đánh nhau với người ta hay sao?”

Tôi càng nói giọng càng bình tĩnh.

Giang Hữu Tín thở ra một hơi. Chỉ cần mượn cơ quốc gia là dễ làm rồi, đối phó với ông chủ nhiệm xã cung cấp hàng hóa này, mấy cán bộ đó, dù là âm mưu hay là dương mưu, thì cũng chỉ là chẳng thu được gì.
“Anh Giang, tôi nói với anh, tên Tào Bân này nhất định có vấn đề về kinh tế…”

Tôi sau đó liền nói với Giang Hữu Tín về tình hình của Tào Bân, nói rõ ràng về căn nhà hai tầng của ông ta cho Giang Hữu Tín, đặc biệt là nói về tầng hai làm theo giống như phòng của huyện ủy.

“Chị Thiếu Lan, em nói không sai chứ? Tào gia ngoài Tào Bân là có việc làm, Tào Sinh Minh mấy năm trước vừa mới vào làm việc, có lẽ chưa có được đồng nào…”

Lương Thiếu Lan vẫn không biết tôi định làm gì, gật đầu lia lịa, nói: “Đúng thế, hắn ta còn thường xuyên xin tiền cha để tiêu vặt…”

“Thế còn Tào Sinh Dũng thì sao? Có việc gì làm không?”

Lương Thiếu Lan có chút ngại ngần: “Trông anh ta thế, có chỗ nào dám nhận anh ta chứ?”

Tôi gật đầu, mắt nhìn sang Giang Hữu Tín.

Giang Hữu Tín cười: “Thế này thì ông Tào chủ nhiệm thật là không đơn giản. Làm ở xã cung cấp hàng hóa 10 năm mà đã tích lũy được nhiều như vậy rồi.”

Tôi cũng cười nói: “Thiên hạ của Đảng XX, sợ là không cho phép tồn tại một mình như vậy đúng không?”

Được, việc này, tôi sẽ tìm cơ hội phản ánh với thư ký Ngụy. Hội đồng kỷ luật của huyện chúng ta vừa được thành lập không lâu, thư ký Ngụy cũng muốn bắt được một vài ví dụ điển hình để tạo uy tín cơ đấy.”

Nguỵ Ngọc Hoa từ năm ngoái nhận được sự biểu dương của Long Thiết Quân, rất ra sức làm việc, tháng tư năm nay lại điều chỉnh công tác, người đã đối mặt với việc bị đưa xuống hàng thứ hai, lại được phân trọng trách, bầu làm thư ký đảng ủy phiên thứ nhất của huyện Hướng Dương, ông ấy phải làm được chút thành tích, mới có thể đền đáp lại được sự tín nhiệm của quần chúng nhân dân và lãnh đạo.

“Ha ha, vậy phải làm phiền anh Giang rồi. Xảo Nhi, nấu cơm đi.”

“Ôi…”

Lương Xảo bèn đứng dậy đi nấu cơm, Lương Thiếu Lan ngồi vậy cũng không được, để đứa bé vào lòng Lương Quốc Thành, rồi đi theo Lương Xảo vào bếp. Lương Quốc Thành mặc dù không hiểu tôi và Giang Hữu Tín có ý đồ gì, nhưng đại khái cũng nắm được, biết rằng nhà ông ta sắp gặp hạn rồi. Muốn nói vài câu, nhưng ngại Giang Hữu Tín ở đó, mấy lần muốn mở miệng mà lại thôi.

Ăn xong cơm, Giang Hữu Tín đứng dậy cáo từ, nói với tôi: “Việc này, vẫn làm theo lệ cũ đi, cậu gọi mấy người viết đơn kiện, gửi thẳng lên chủ nhiệm Liễu, sau khi chủ nhiệm Liễu phê chuẩn, tôi sẽ đưa cho thư ký Nghiêm xem”

Tôi bèn gật đầu đồng ý.

Đợi đến khi Giang Hữu Tín đi rồi, Lương Quốc Thành mới vội vàng nói: “Tiểu Tuấn, đó…đó dù sao cũng là nhà mẹ chồng của Thiếu Lan.”

Tôi xua tay: “Loại nhà chồng thế này, có gì phải thương xót chứ? Không cần cũng thôi!”

Lương Quốc Thành há miệng: “Vậy…Thiếu Lan…”

Tôi cười: “Chị Thiếu Lan còn trẻ, với điều kiện của chị ấy, về sau chẳng lẽ sợ không tìm được người lấy hay sao?”

“Đây…..sao lại thế được?”

Lương Quốc Thành lo đến mức toát mồ hôi. Tư tưởng cổ hủ của ông ấy, nghĩ rằng con gái đã đi một bước rồi là không đi thêm được bước nữa, Tào Sinh Dũng dù hơi xấu, cũng là hàng khốn nạn, nhưng con gái mình dù sao cũng đã gả cho hắn rồi, ở tạm một chút cũng không sao. Ly hôn là việc nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tôi cười lạnh lùng: “Nếu chị Thiếu Lan muốn sống yên ổn trong nhà Tào gia, thì phải đồng ý điều kiện của họ, để Xảo Nhi ghép với Tào Sinh Minh, chú cũng đồng ý sao?”

“Chú…”

“Chú à, cháu nói rõ cho chú biết nhé, dù cho chú có đồng ý, thì Xảo Nhi cũng sẽ không đồng ý đâu. Xảo Nhi, có đúng vậy không?”

“Ừm.”

Xảo Nhi gật đầu, nói rất dứt khoát.

Tôi cười: “Chú, yên tâm đi. Tào gia đổ rồi, chị Thiếu Lan cũng không chắc sẽ phải ly hôn cùng Tào Sinh Dũng. Tiệm bánh mỳ này là của Xảo Nhi, về sau chị Thiếu Lan đến đây giúp đỡ, coi chị là một trong những cổ đông. Có tiền rồi, còn sợ Tào Sinh Dũng không lẽo đẽo theo sau chị ấy như con chó sao?”

Thực ra nếu đến nước ấy, thì Lương Thiếu Lan và Tào Sinh Minh chia tay là việc tất nhiên.

Đàn ông có thể vì thương xót mà chăm sóc đàn bà cả đời, nhưng quyết không có người đàn bà nào là vì thương xót mà ở bên cạnh đàn ông suốt kiếp.

Kinh nghiệm sống của người 40 tuổi từ kiếp trước, những việc thế này xảy ra quá nhiều rồi. Cải cách mở cửa, những thứ nó thay đổi không chỉ là thể chế, không thể là nền kinh tế thị trường, mà quan trọng nhất là thay đổi tư tưởng của con người.

Chỉ là điều này, trước mắt chưa cần giải thích với họ.

“A?”

Lương Quốc Thành và Lương Thiếu Lan há miệng không ngậm lại được.

Họ vẫn những tưởng rằng tiệm bánh mỳ này là của tôi, Lương Xảo chỉ giúp đỡ thôi, nghe theo tôi nói, thì hóa ra Lương Xảo là bà chủ. Chỉ trẻ như vậy, mà Lương Xảo đã làm được mối làm ăn lớn như vậy ư?

Thấy ánh mắt kinh ngạc của cha và chị gái, Lương Xảo đỏ mặt, cúi đầu xuống, không nói đúng cũng chẳng nói sai, mắt đầy sự ngọt ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi