TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

- Liễu bí thư, Liễu Thanh Thiên, có phải ngài quản quá nhiều chuyện rồi không?

Dám nói chuyện như vậy trước mặt Liễu bí thư, giọng điệu còn ngọt ngào hết sức, trừ đồng chí Lăng Nhã ra không còn ai khác.

Khi Lăng chủ nhiệm nói câu này, Liễu bí thư đang nằm nghiêng mình trên ghế sô pha, quay lưng về phía Lăng chủ nhiệm, cánh tay tay dài duỗi ra, chỉ vào một bên vai làu bàu nói:
- Đã nói với em rồi, chỗ đó không ngứa đừng đụng vào, cứ đụng, chỗ lớn như thế sao em không tìm ra?

Một bàn tay thon thon của Lăng Nhã luồn vào trong áo y lượn khắp lưng y, nhưng chỗ Liễu Tuấn chỉ lại không đụng vào, cánh môi hồng dầy căng cong lên, tựa hồ thấy rất thú vị.

- Em cố ý phải không? Muốn ăn đòn rồi!

Vai Liễu bí thư ngứa ngáy khó chịu, Lăng Nhã lại cứ quấy phá, sờ loạn lên không tìm đúng chỗ, Liễu bí thư phẫn nộ uy hiếp.

Liễu bí thư nói đánh là đánh thật, cặp mông mẩy của Lăng chủ nhiệm, vốn là chỗ bàn tay lớn của y thích đặt vào nhất, không may dùng sức hơi quá, Lăng chủ nhiệm kêu lên rối rít.

Lăng Nhã thấy trêu y đủ rồi, mới di chuyển Ngọc Thủ lên vai y gãi cho mấy cái, coi như ngăn chặn tâm tư kia của Liễu bí thư.

- Này, em nói thật đó, mọi người đều nói anh không phải..

Lăng Nhã ngồi xuống ghế sô pha, cặp mông êm ái ép sát vào đủi Liễu Tuấn, khẽ đánh lên lưng y mấy cái nói.

Liễu bí thư rất vất vả xoay người lại, ngửa mặt lên trên, một chân không chỗ để, gác lên đùi Lăng chủ nhiệm, thản nhiên nói:
- Bọn họ sao lại nói anh không phải?

- Cũng thật là lạ, cái cô Đồng Tú Linh kia sao cứ quấn lấy anh không buông? Chẳng lẽ nhìn trúng anh thật rồi? Hi hi, Liễu bí thư làm quan lớn, lại đẹp trai, đó là chỗ không phải của anh...

Hai tay Lăng Nhã vô thức xoa bóp đùi Liễu Tuấn cười hi hì nói, cũng không biết từ bao giờ Lăng chủ nhiệm bị Liễu bí thư làm ảnh hưởng, thích nói năng lung tung, không chịu nghiêm chỉnh.

Liễu bí thư không khỏi đau đầu, nhưng chuyện này y gây nên, không thể phát tác với Lăng Nhã.

- Trong cơ quan chính phủ tỉnh rất nhiều người nói, anh là người bạc nghĩa, Hoa Quân Đình là bạn của Cận Tú Thật, lại tốt với anh, mà anh lại không nể tình, cứ muốn vạch trần người ta, quá ... tàn độc...

Lăng Nhã cuối cùng cũng nói ra lời bàn tán trong cơ quan.

Liễu Tuấn không tỏ thái độ gì.

Y kiên quyết đem chuyện này trình báo cho Cù Hạo Cẩm đồng thời kiên quyết điều tra đã dự liệu được cục diện này, trong mắt cán bộ bình thường, y và Hoa Quân Đình là người cùng phe, Hoa Quân Đinh dù ở cuộc họp bí thư hay thường ủy đều nói cho y không ít. Không ngờ y vừa lên phó bí thư tỉnh ủy, vị trí có rồi liền trở mặt hạ độc thủ với Hoa Quân Đinh, thật quá tàn độc.

Khả năng không chỉ cán bộ bình thường nghĩ thế, mả cả thân tín đích hệ, thậm chí một số đại lão cao tầng đều nghĩ như thế, đấu tranh chính trị tất nhiên không nói tới nhân nghĩa đạo đức, nhưng vô duyên vô cớ hạ thủ với đồng minh của mình thì chỉ có thể nói Liễu Tuấn là kẻ hoàn toàn không đếm xỉa gì tới đạo nghĩa.

- Vậy em nghĩ ra sao?

Một lúc sau Liễu Tuấn chợt hỏi.

Lăng Nhã hơi ngẩn ra, không ngờ Liễu Tuấn lại hỏi như thế, không biết phải trả lời ra sao, đôi mắt to đen nhánh cứ liếc qua liếc lại trên mặt Liễu Tuấn.

Vẻ mặt Liễu tuấn chừng như rất nghiêm túc.

Lăng Nhã không khỏi trở nên nghiêm túc, nghĩ một lúc rồi nói:
- Ừm, em nghĩ anh làm vậy thế nào cũng phải có lý do phải không?

Liễu Tuấn cau mày.

Lăng Nhã nói vội:
- Đứng ở lập trường quần chúng bình thường mà xét anh làm thế là chính xác, kiên quyết trừng trị tham quan, làm lòng người khoan khoái.

- Thế là được rồi! Quan trọng không phải là vụ án liên quan tới ai, mà là có nên tra hay không, anh cho rằng nên.

Lăng Nhã mặt hiện vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng hạ mình xuống nằm trên ngực y thỏ thẻ:
- Em biết anh mang lòng đại nghĩa mà...

Trong lòng cô trào dâng sự kiêu ngạo.

Liễu Tuấn trước mắt cô vẫn là nam nhân trước kia cô quen, chỉ cần có đại nghĩa, là tiến thẳng không quay đầu.

Nam nhân thành đại sự đều có có đặc điểm này.

Liễu Tuấn khẽ vỗ lên eo cô, mặt lộ vẻ bình yên.

- Vậy, vụ án này có ảnh hưởng tới an bài khác không?

Lăng Nhã nhỏ giọng hỏi, cả người nằm lên người Liễu Tuấn, hai tay chống cằm nhìn y, cố biết rõ cha chồng tiến lên bậc thang lớn nhất, cả hệ phái đều phấn đấu về việc này, cha cô thi thoảng cũng nhắc tới.

Điều này Lăng Nhã hiểu, Lăng Quân Khánh dựa vào mạng lưới quan hệ rộng lớn được Liễu Tấn Tài coi trọng, nếu như Liễu Tấn Tài thuận lợi tiến cấp, năm sau an bài nội các. Lăng Quân Khánh có khả năng thành bộ trưởng, đó là mục tiêu Lăng Quân Khánh cần cù phấn đấu bao năm.

Nếu Liễu Tấn Tài tiến cấp bất lợi, là thân tín của ông, Lăng Quân Khánh tất nhiên sẽ tiền đồ ảm đạm.

Lăng Nhã không để ý tới thăng tiến lên xuống trong quan trường, tới giờ cô vẫn chưa thay đổi tâm thái cô tiểu thư thế gia ngoan ngoãn, chỉ cần Liễu Tuấn luôn yêu cô, để ý tới cô là đủ. Có điều cô cũng hi vọng cha hoàn thành mộng tưởng trong lòng.

Theo phân tích thông thường, vụ án ở một tỉnh, dù hai ban tỉnh ủy có nát hết, thì cũng không đủ ảnh hửong tới tầng cấp cao như thế, nhiều lắm thì danh sách đại biểu đảng toàn quốc có thay đổi mà thôi.

Nhưng cô biết chuyện sẽ không đơn giản như thế.

Vì Liễu Tuấn bất ngờ có mặt trọng chuyện này, làm cả sự kiện trở nên phức tạp, người ở đằng sau lưng, sẽ mật thiết chú ý, thừa cơ giở trò, lấy Liễu Tuấn ra làm ảnh hưởng tới Liễu Tấn Tài.

Hiện giờ địa vị của Liễu Tuấn đủ cao để lọt vào mắt đại lão tầng cao nhất, con trai Liễu Tấn Tài bất chấp "quy tắc", ngang nhiên đả kích đồng liêu, chẳng phải do Liễu Tấn Tài giáo dục ra sao? Liễu Tấn Tài dạy con như thế, ai đảm bảo ông ta sau khi nhậm chức vụ trọng yếu sẽ không có tác phong làm việc như thế?

Người đứng trên vị trí đó phải một lòng vì việc công mới được, lòng dạ sao có thể hẹp hòi như vậy được.

Nếu như Nghiêm Phi hỏi tới vấn đề này, Liễu Tuấn sẽ không chút do dự an ủi cô, để cô khỏi lo lắng, nhưng Lăng Nhã hiểu rõ quan trường, không dễ lừa như vậy.

Liễu Tuấn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Đoán chừng sẽ có kẻ giở trò, có điều vấn đề không lớn, lãnh đạo cao cấp của đảng ta tuyệt đại đa số có tính Đảng rất mạnh.

Nói tới đây Liễu Tuấn bất giác nghĩ tới Cù Hạo Cẩm, mới đầu Cù Hạo Cẩm có chút do dự, nhưng lập tức hạ quyết tâm tra tới cùng. Điều này khích lệ lớn với Liễu Tuấn, nói rõ, dù quan niệm chính trị mọi người có nhất trí hay không, nhưng ở một số nguyên tắc cơ bản không có gì khác.

Cù Hạo Cẩm trước tiên là một Đảng viên.

Lăng Nhã gật đầu:
- Em cũng nghĩ thế, không thể ai ai cũng không thèm để ý tới nguyên tắc phải không?

Liễu Tuấn cười ha hả:
- Anh nguyên tắc với người ta, còn với em thì không nhất định...

Lăng Nhã cả kinh, biết người này lại bắt đầu ngứa ngáy rồi, không đợi cho Lăng Nhã bỏ chạy toàn thân đã rơi vào trong ma chưởng.

... .....

Biệt thự số chín của tỉnh ủy, cả nhà ba người họ Hoa đối diện với nhau.

Hoa Quân Đình mày nhíu chặt, Hoa phu nhân bất an, Hoa Viễn Hàng thì có chút bồn chồn.

Tối hôm qua Hoa Quân Đình từ nhà Cận Tú Thật về, liền hỏi thẳng chuyện du lịch mua sắm ở Hồng Kông, mới đồng Hoa phu nhân còn ấp úng nói không rõ, đợi tới khi Hoa Quân Đình nói rõ hậu quả, Hoa phu nhân lập tức ý thức được lớn chuyện rồi, vội thừa nhận việc này.

Nói thật ban đầu bà ta chẳng bận tâm, có vẻn vẹn 20.000 mà thôi, còn chẳng bằng một bữa cơm của một số thương nhân, tốt xấu gì chống bà ta là phó bí thư tỉnh ủy kiêm bó thư chính pháp ủy.

Nhưng hôm nay tỉnh ủy mở cuộc họp bí thư, Cù Hạo Cẩm nói rõ do Thạch Hàn Băng phụ trách tra việc này thì tình hình biến đổi rồi. Thạch Hàn Băng uy vọng không dưới Đoạn Định Viễn, nghe nói Cù Hạo Cẩm tín nhiệm ông ta không kém Đoạn Định Viễn, hơn nữa Cù Hạo Cẩm quyết định tổ chuyên án trực tiếp phụ trách với ban bí thư tỉnh ủy, thực tế là phụ trách với ông ta.

- Tên Liễu Tuấn đó thật là, sao không chịu yên? Chúng ta có đắc tội với y đâu, Viễn Hàng ở Tiềm Châu giúp y còn ít sao?

Hoa phu nhân nhịn một hồi rồi oán giận nói.

Những lời đồn bên ngòai về việc này hẳn bà ta nghe thấy, giống như mọi người ba ta nhận định Liễu Tuấn vội lập uy tranh quyền. Liễu Tuấn xếp cuối ban bí thư, chắc chắn là muốn nhân cơ hội đả kích hai vị phó bí thư tỉnh ủy tư cách lão thành để lập nên quyền uy của mình.

Hoa Quân Đình trừng mắt nhìn vợ, ba ta bĩu môi không nói nữa.

- Ba..

Hoa Viễn Hàng lên tiếng gọi.

Hoa Quân Đình xua tay ngăn con trai lại, chậm rãi nói:
- Viễn Hàng, ngày mai con về Tiềm Châu, chuyện này con đừng quan tâm tới nữa.

- Ba...

Hoa Viễn Hàng lại gọi tiếng nữa.

Hoa Quân Đình nhìn con trai, ánh mắt trở nên nghiêm khắc:
- Cho dù chuyện này kết quả ra sao, con cũng không được xen vào. Nhớ kỹ lời ba, một số người người bạn nhận rồi phải tiếp tục duy trì... Chinh trị không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi