TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Cho dù bên ngoài có nhìn nhận sự kiện Tống Đô ra sao, Liễu Tuấn vẫn triển khai công tác như bình thường, Liễu Tuấn từng một mình gánh hai chức thị trưởng lẫn bí thư rồi, khi ở huyện Ninh Bắc, y từng thân kiêm hai chức như vậy. Liễu Tuấn tận dụng thời gian này, điều chỉnh bố cục, đem thao lược trong lòng biến thành hành động thực tế, thúc đẩy kinh tế huyện Ninh Bắc phát triển, hiện giờ huyện Ninh Bắc vẫn phát triển không giảm chút nào.

Đương nhiên huyện Ninh Bắc không thể so được với tp Ngọc Lan, Liễu Tuấn không thể dùng thủ đoạn sấm sét, nhanh chóng điều chỉnh cán bộ trung tầng như ở huyện Ninh Bắc được.

Mức độ phức tạp ở Ngọc Lan hơn xa huyện Ninh Bắc, quan lớn quan nhỏ ai chẳng có mạng lưới quan hệ của mình, Liễu Tuấn có uy thế đến đâu cũng phải cẩn thận làm việc.

Hôm đó tâm tình Liễu Tuấn không tệ, trong văn phòng bí thư thi thoảng truyền ra tiếng cười.

Thì ra Liễu bí thư có khách.

Khách tổng cộng có bốn vị, là hai cặp vợ chồng.

Một là Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn; một là Phan Tri Nhân và Giang Vân Hiệp.
Dịch Hàn hiện giờ làm xử trưởng của ti giáo dục sư phạm bộ giáo dục, Trương Hiểu Mạn làm xử trưởng ti quy hoạch ủy ban phát triển quốc gia, Phan Tri Nhân vẫn làm bí thư khu Nam Than, Giang Vân Hiệp điều tới Tiềm Châu làm phó cục trưởng cục kiểm toán.

Cuộc bái phỏng này là do Dịch Hàn dẫn đội tới tỉnh A tiến hành khảo sát giáo dục.

Trương Hiểu Mạn và Dịch Hàn đều tiến vào bộ ủy ban quốc gia tất nhiên là do Liễu Tuấn an bài, để kiểm kinh nghiệm, mở mang tầm nhìn, khi cần đưa ra ngoài giúp sức, ví dụ như Phan Tri Nhân, giao khu Nam Than cho hắn, Liễu Tuấn bớt không ít việc.

Nghe nói Dịch Hàn tới tỉnh A khảo sát, Trương Hiểu Mạn động lòng, cô rất lâu không gặp người bạn cũ Liễu Tuấn rồi, trong lỏng rất nhớ, nên cùng bàn tính với Dịch Hàn, xin nghỉ mấy ngày , hai vợ chồng cùng tới.

Khi ở huyện Ninh Bắc, hai vợ chồng Trương Hiểu Mạn và vợ chồng Giang Vân Hiệp quan hệ rất tốt, tới Ngọc Lan liền gọi điện thoại mời, thế là bốn người gặp nhau cao hứng chuyện trò một hồi, Phan Tri Nhân ra mặt gọi điện hỏi Liễu Tuấn xem có thời gian không.

Liễu Tuấn nghe nói Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn tới Ngọc Lan cũng rất cao hứng, vốn định triệu kiến một người phụ trách cơ quan trực thuộc thành phố, lúc này tất nhiên phải thay đổi thời gian, bảo bọn họ tới ngay.

Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cảm khái, đối diện với bọn họ là một vị phó bí thư tỉnh ủy rồi.

- Hiểu Mạn, ở thủ đô thường tới nhà giám đốc Bạch chứ?
Liễu Tuấn cười hỏi.

- Vâng, tới thủ đô rồi, tôi rảnh rỗi lại tới làm phiền giám đốc Bạch .
Trương Hiểu Mạn tươi cười nói:
- Chậc chậc, Tiểu Tiểu thật đáng yêu....

Nói tới đây Trương Hiểu Mạn liếc nhìn Liễu Tuấn một cái, cô luôn cảm thấy đường nét của Tiểu Tiểu có bóng dáng của Liễu Tuấn, có điều câu này tuyệt đối không thể nói ra, dù thật dù giả đều không thể nói.

Liễu Tuấn liền mỉm cười.

Tiểu Tiểu quả thật vô cùng đáng yêu.

- Hiểu Mạn, giám đốc Bạch có nhắc tới chuyện điều động công tác với cô không?

Thông thường thì không thể nói tới chuyện điều động trong lúc tán gẫu thế này, có điều bốn người trong phòng đều là cáp dưới cũ ở qên, y tất nhiên có thể nghĩ gì nói nấy.

- Có, giám đốc Bạch muốn tôi tới công ty Cửu Châu, phụ trách công ty cấp hai phía dưới.

Liễu Tuấn cười:
- Nói thế là cô sắp thăng quan rồi, chúc mừng nhé.

Công ty Cửu Châu có 95 công ty cấp dưới, có rất nhiều công ty cơ cấu cấp phó sở, có cả cấp chính sở, số lượng cán bộ cấp ti cục cộng lại hơn xa ở Ngọc Lan. Liễu Tuấn từng đùa với Bạch Dương, cấp phó bộ của cô uy phong hơn của y, lại nhiều ưu đãi.

Hiện giờ Trương Hiểu Mạn là cán bộ cấp chính xử, nếu đủ kinh nghiệm rồi tới địa phương sẽ thăng lên một cấp, còn không đủ thì điều bằng. Nhưng nếu như tới xí nghiệp quốc hữu, thường là sẽ điều chỉnh cấp bậc.

Dù sao cấp bậc ở quốc xĩ và cấp bậc ở cơ quan địa phương có khác biệt, ít nhất trong lòng đại đa số cán bộ là như thế.

Lý lịch nhậm chức của Trương Hiệu Mạn có thể nói hết sức phong phú, làm qua thư ký, người đứng đầu xã thị trấn, làm chủ nhiệm văn phòng, thường vụ phó thị trưởng, xử trưởng bộ ủy ban quốc gia, điều đến công ty Cửu Châu tất nhiên sẽ được đề bạt sử dụng.

Trương Hiểu Mạn cười:
- Thăng hay không thăng cũng không sao, chỉ cần được theo lãnh đạo cũ làm việc là vui rồi.

Đó là lời thật lòng, trong những bí thư của Bạch Dương, thì phải tính tới Trương Hiểu Mạn là người thân thiết nhất, hai người tình như chị em, làm việc phía dưới Bạch Dương, Trương Hiểu Mạn gần như không có chút áp lực tâm lý nào, tất nhiên là vui vẻ rồi.

- Ha ha, giám đốc Bạch tranh trước của tôi một bước.
Liễu Tuấn nói.

- Ồ, Liễu bí thư cũng có ý điều tôi tới Ngọc Lan công tác sao? Hi hi, không ngờ tôi thành nhân tài các lãnh đạo muốn tranh giành rồi.

Trương Hiểu Mạn chỉ góp vui thôi, Liễu Tuấn hỏi có phải Bạch Dương muốn điều động Trương Hiểu Mạn, có thể thấy việc này Bạch Dương sớm đã trao đổi với Liễu Tuấn, nói không chừng còn hoàn toàn là ý của Liễu Tuấn.

Khi ở Bạch Dương làm bí thư ở huyện Ninh Bắc mọi người đều biết, Liễu Tuấn là bí thư ngoài biên chế.

Liễu Tuấn nói:
- Cô cái phải là nhân tài hay không thì tôi có chút chưa nắm chính xác, có điều chồng cô lại là nhân tài, Dịch Hàn này, mấy bài luận văn của anh tôi đều xem rồi, rất có kiến giải.

Dịch Hàn luôn thích viết bài, nhất là sau khi làm ở bộ giáo dục, thường xuyên phát biều những bài về cải cách giáo dục ở trên báo nội bộ, được coi là nhân vật tranh luận tiêu điểm trong bộ giáo dục, trong con mắt của những người làm công tác giáo dục truyền thống, rất nhiều quan điểm cải cách của Dịch Hàn xa rời đạo lý, nhưng mộ số lãnh đạo lại tán thưởng quan điểm của hắn.

Ví dụ Liễu Tuấn là một trong số đó.

Dịch Hàn có chút bối rối vì được xem trọng, không phải vì quyền lực của Liễu tuấn, vì hắn khâm phục học thức của Liễu Tuấn, giờ được Liễu Tuấn khẳng định tất nhiên vui mừng.

- Liễu bí thư đừng khen anh ấy, anh ấy là sao gây họa, đi đến đâu cũng bị lãnh đạo "nhìn với con mắt khác", lại ương ngạnh...

Liễu Tuấn còn chưa nói, Trương Hiểu Mạn đã cằn nhằn.

Câu nói này làm đám Liễu Tuấn bật cười, Dịch Hàn nối tiếng ương nghạnh, cũng nhờ hắn tốt số có người bạn học như Liễu Tuấn, nếu không e rằng hiện giờ mất cả việc rồi, nói gì tới làm xử trưởng bộ giáo dục.

- Ha ha, Hiểu Mạn nói câu này là đúng rồi, Dịch Hàn , anh phải sửa cái tính của mình một chút mới được.
Liễu Tuấn nói.

Dịch Hàn đỏ mặt gật đầu, có điều vẫn biện hộ cho bản thân vài câu:
- Liễu bí thư, kỳ thực tôi muốn sửa, nhưng đôi khi tức lên thế là quên hết.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Nguyên tắc cần kiên trì vẫn phải kiên trì, bài văn liên quan tới cải cách giáo dục kia của anh tôi thấy rất tốt, giáo dục của Ngọc Lan cũng cần cải cách.

Dịch Hàn tức thì sáng mắt lên, vội nói:
- Liễu bí thư, tôi muốn tới Ngọc Lan....

Trương Hiểu Mạn trừng mắt lên nhìn hắn khẽ giật tay áo, không phải là Trương Hiểu Mạn phản đối Dịch Hàn tới Ngọc Lan, nhưng Liễu Tuấn chỉ thuận miệng nói một câu, Dịch Hàn đã lập tức "trắng trợn" xin quan chức như thế, không khỏi thiếu quy củ, có là bạn học cũng trên dưới khác nhau, không thể quá tùy tiện.

Dịch Hàn hiển nhiên là không nghĩ nhiều như thế, bài viết cải các giáo dục của hắn nói ra vẫn chỉ là "luận binh trên giấy", cho dù được một số lãnh đạo tán thưởng, nhưng không có ai cho hắn đất dụng võ, hiện giờ Liễu Tuấn chấp chính một phương, nói muốn cải cách giáo dục, Dịch Hàn mừng quá quên hết cả.

Liễu Tuấn cười:
- Anh có thể tới Ngọc Lan thì đương nhiên là tốt, tôi tin năng lực của anh, nhưng thế thì vợ chồng của anh lại phải sống riêng rồi, tôi thành chia rẽ uyên ương.

- Không sao không sao... Sống riêng thì sống riêng cũng được.

Dịch Hàn sợ mất cơ hội ngàn năm có một này, rối rít nói.

Trương Hiểu Mạn nhéo hắn một cái thật mạnh, vờ tức giận nói:
- Giỏi nhỉ, anh sốt ruột muốn muốn tách khỏi em như vậy là có ý gì?

Trong văn phòng tứng thì rộ lên tiếng cười.

Dịch Hàn lúc này mới tỉnh ra, cười áy náy với vợ.

Cười một lúc Liễu Tuấn nói:
- Thế này đi, chuyện này không vội, hai vợ chồng suy tính cho kỹ, nếu như ý kiến thống nhất rồi tôi sẽ an bài.

Trương Hiểu Mạn và Dịch Hàn liên tục gật đầu.

Liễu Tuấn chuẩn bị quay sang nói chuyện với vợ chồng Phan Tri Nhân thì đột nhiên di động vang lên, lấy ra xem thì là số của Hà Mộng Doanh, liền mỉm cười ấn nghe.

Chỉ có điều nghe được một câu, nụ cười Liễu Tuấn cứng lại, sắc mặt trắng bệch ra.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi