TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nhìn thấy nam nhân này, cô gái trẻ liền cười, điệu đà đứng dậy, khác khí đưa tay ra, hé môi cười, nói:
- Chào Thích cục trưởng.

Té ra người này là lão Thích của cục quốc thổ.

Thích cục nắm tay cô gái trẻ, rất chặt, rất lâu, mãi không chịu buông ra, cười híp mắt nói:
- Thật khéo... Giám đốc Đinh và giám đốc Trương tới đây ăn cơm sao?

Đinh Linh vẫn uể oải dựa vào ghế sô pha, liếc nhìn lão Thích một cái, hời hợt gật đầu.

- Hai cô mời khách gì thế? Bạn hàng phải không? Hay là chúng ta cùng ăn, đông vui náo nhiệt mà.

Thích cục trưởng nhiệt tình đưa ra lời mời, nói ra thì lão Thích "ngưỡng mộ" đôi hoa tỷ muội này của địa ốc Quảng Hạ lâu rồi, biết rõ cơ hội được chạm vào là rất ít, nhất là Đinh Linh, lão Thích không từ bỏ hi vọng, cứ có cơ hội là sán đến. Theo kinh nghiệm của Thích cục, trên đời này rất ít phụ nữ kháng cự được nam nhân đeo bám dai dẳng.

Có công mài sắt có ngày nên kim.

Cho dù Đinh Ngọc Chu đã lui về, có lẽ không có tác dụng gì cho sĩ đồ của Thích cục nữa, nhưng ngắt được đôi hoa tỷ muội này cũng là một thành tự lớn.

Cô gái trẻ chỉ cười không đáp.

Đinh Linh lạnh nhạt nói:
- Tôi không có ý kiến gì, nhưng bạn tôi tính khí không tốt, chẳng biết có đồng ý ăn cơm với Thích cục không.

Lão Thích nhướng mày, không khỏi có chút phật ý, nhưng nhẫn nhịn, cười ngượng nói:
- Thế sao? Người bạn nào của giám đốc Đinh mà cao giá thế? Ăn cơm cùng với tôi mà nhục thân phận à?

- Ài... Đó là tự Thích cục nói đấy nhé, tôi không nói đâu, đợi lát nữa người ta trách tội mời Thích cục tự nhận câu này do mình nói, tôi không gánh vác nổi.

Đinh Linh đổi sang khuôn mặt tươi cười, nét mắt đầy vẻ quyến rũ, ý lả lơi trong lời nói vô cùng rõ ràng. Thích cục nhìn mà rạo rực cõi lòng, không để ý lời cùa Đinh Linh có thâm ý.

- Nói như thế khách giám đốc Đinh mời là nhân vật lớn rồi, tôi thật muốn được biết...

- Thế thì tốt, ồ, không phải tới rồi sao?

Nói rồi Đinh Linh đứng dậy tủm tỉm cười đi ra cổng, cô gái trẻ nhoẻn miệng cười với Thích cục rồi đi theo sau.

Đáng thương cho Thích cục trưởng như thình lình bị điểm huyệt, hai chân như đóng đinh xuống đất, không nhúc nhích được chút nào, hai mắt ngây ra nhìn về phía nam nhân đang đi vào cửa, mồ hôi trên trán tuôn ra như suối.

Không phải nghi ngờ gì, người tới là Liễu Tuấn.

Phải nói thân là cục trưởng, tốt xấu gì cũng ở trong quan trường hai mươi mấy năm, hắn không tới mức thất thô như thế trước mặt bí thư thành ủy. Xét tình hình hiện nay Liễu bí thư tựa hồ rất hài lòng với công tác của cục quốc thổ, Thích cục không phải sợ Liễu Tuấn, mà là sợ Đinh Linh.

Lần trước Lão Thích từ chối lời mời của Đinh Linh, trong lòng luôn lo lắng, đoán chừng sẽ bị Đinh Linh ghi hận. Cô gái này nhìn thì hết sức thanh thuần rực rỡ, nhưng bên trong ranh mãnh như hồ ly, còn có một đặc điểm rất lớn là thù dai hết sức. Thích cục trưởng ngàn vạn lần không ngờ khách mà Đinh Linh nói là Liễu Tuấn, vừa rồi mình có nói mấy câu không tông kính lắm với "bạn" cô ta, nếu bị cô ta truyền nguyên văn cho Liễu bí thư thì lão Thích thảm rồi.

Với tính cách của Đinh Linh dứt khoát sẽ làm việc này.

- Chào Liễu bí thư.

Đinh Linh cười tủm tỉm nắt tay Liễu Tuấn, chào hỏi với chút vẻ nghịch ngợm.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu.

- Liễu bí thư, giới thiệu cho anh nhé, đây là Trương Y Y, tổng giám đốc của Cty Quảng Hạ, là em họ của tôi, con gái cô ruột tôi, chính Y Y đã kỹ tên đồng ý với chỉnh phủ.

Đinh Linh giới thiệu cô gái trẻ bên cạnh với Liễu Tuấn.

Trương Y Y vội đi tới một bước, đưa cả hai tay ra bắt tay Liễu Tuấn, như cấp dưới vậy, cung kính chào hỏi. Nghĩ tới chuyện Đinh Linh an bài trước đó, tim Trương Y Y đập loạn lên, áng hồng trên mặt không xua đi được.

- Ha ha, cám ơn giám đốc Trương hiểu và ủng hộ công tác của chính phủ.
Liễu Tuấnnói.

Ở chốn đông người, mỗi lời nói hành động của Liễu bí thư phải đúng thân phận.

- Nên mà, nên mà..
Trương Y Y rối rít đáp, thiếu chút nữa thành nói lắp.

Cho dù đối diện với cậu cô ta là Đinh Ngọc Chu, Trương Y Y cũng không khẩn trương như thế.

Có lẽ vẻ ngoài và chức vụ của Liễu Tuấn chênh lệch tạo nên áp lực đặc thù này.

Quần chúng phổ thông ở trước mặt khẩn trương trước mặt mình thì Liễu Tuấn quen rồi, mỉm cười với Trương Y Y tỏ ý trấn an.

- Liễu bí thư, ở đây còn có một người bạn nữa, chắc là Liễu bí thư cũng quen.

Đinh Linh tươi cười dẫn Liễu Tuấn đi tới trước mặt lão Thích đang đứng đó như trời trồng.

Liễu Tuấn thấy Thích cục cũng có chút bất ngờ:
- Lão Thích, cũng ở đây à?

- Dạ, vâng vâng... Bí thư, tôi cũng.. ở đây.

Lão Thích như mới tỉnh mộng, lắp ba lắp bắp nói, khẩn trương tới mức toàn thân run lên.

- Hi hi, Liễu bí thư, vừa rồi Thích cục nói muốn mời chúng ta cũng ăn cơm, tôi nói sợ rằng Liễu bí thư không đồng ý, Thích cục nói bạn tôi cao giá, nhất định phải gặp cho biết, hi hi...

Đinh Linh cười tươi như hoa, những những lời thoát ra khỏi miệng lại như lưỡi dao cắm vào ngực Thích cục trưởng, làm lão Thích mặt tức thì trắng bệch.

- Giám... Giám đốc Đinh, tôi đâu có nói thế, là cô mời Liễu bí thư mà...

Lão Thích cuống lên chả để ý tới thiên kim của Đinh Ngọc Chu nữa, cuống cuồng giải thích.

Liễu Tuấn hiểu ra ngay, biết Đinh Linh đang chơi xấu lão Thích, không khỏi bật cười, trừng mắt lên nhìn Đinh Linh một cái, mắng:
- Đinh Linh, chỉ biết trêu người khác. Được rồi, lão Thích không cần khẩn trương nữa, giám đốc Đinh chỉ đùa thôi, lão Thích mời bạn ăn cơm phải không.

- Dạ dạ dạ...

Lão Thích đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, liên tục gập người nói.

- Vậy thì mau đi đi, đừng để người ta chờ gấp.

Liễu Tuấn ôn hòa nói.

- Vâng, vâng tôi đi ngay...

Lão Thích lại cúi mình một trận nữa, mặt lộ vẻ kiên quyết cứ như nhận một mệnh lệnh hết sức chính quy của Liễu bí thư.

Thấy bộ dạng này của lão Thích, Đinh Linh và Trương Y Y đều mím miệng cười, trong mắt Đinh Linh còn ánh lên vẻ đắc ý.

- Lão Thích, đi đi.

Liễu Tuấn khoát tay.

- À, vâng vâng.. Liễu bí thư dùng bữa thong thả.

Nói xong câu khách khí không ra thể loại gì, Thích cục trưởng cúi mình thật sâu mới chạy đi, tựa hồ bị hoảng sợ, chân có chút lảo đảo.

Đinh Linh cười khach khách ra tiếng.

Liễu Tuấn cười mắng:
- Chỉ biết gây sự, sao thế, lão Thích đắc tội với cô à?

- Nói đắc tội thì cũng không phải, tôi chỉ không ưa cái bản mặt của hắn ta, chính phủ vừa ra lệnh giới hạn, liền sợ tới thụt cả đầu lại, ngay cả điện thoại của tôi cũng không sợ, tôi phải hù chết hắn.

Đinh Linh nói rồi mặt vênh lên ra chiều đắc ý.

Liễu Tuấn không khỏi lắc đầu.

Người ta thường nói đừng đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp, đáng đời lão Thích, xui xẻo thế nào lại gặp đúng Linh Linh ở chỗ này, đoán chừng cả bữa cơm hôm nay nuốt không vào được nữa.

- Đại bí thư, ngài lắc đầu cái gì đây? Có phải thấy tôi quá xấu xa, cứ trêu người khác.

Đinh Linh thấy thần thái của Liễu Tuấn thì bất mãn, giảu mỏ làu bàu, cô ta mặc trang phục công sở tiêu chuẩn, trang điểm rất chính thức, trên mặt lại lộ ra vẻ trẻ con, nhìn rất có sức hút khác lạ.

- Đi ăn cơm thôi.

Liễu Tuấn không muốn dây dưa với Đinh Linh ở đây, lúc này là giờ cơm, quan viên ra vào không ít, có thể gặp được người quen bất kỳ lúc nào. Liễu Tuấn không phải sợ người ta hiểu lầm gì, nhưng gặp nhau lại phải hàn huyên vài câu mới được, Liễu bí thư không thích.

Chuyện xã giao không cần thiết thì cứ miễn đi là hơn.

Liễu Tuấn đi vào thang máy trước, Đinh Linh và Trương Y Y nhìn nhau một cái rồi vội theo sau.

Phòng 2018 là gian phòng bao lớn, thiết kế theo phong cách cầu nhỏ bắc qua suối, ngồi trong đó có không khí tự nhiên, toàn thân khoan khoái, Liễu Tuấn rất thích khung cảnh này, xem ra Đinh Linh bỏ công không ít vì y.

Liễu Tuấn cười:
- Chỉ có ba chúng ta mà đặt phòng bao lớn như thế hơi lãng phí.

Đinh Linhnói:
- Tôi cũng biết lãng phí, nhưng phải xem khách mời là ai chứ. Mời nhân vật lớn không thể vào phòng nhỏ.

Liễu Tuấn hơi cau mày:
- Đinh Linh, tối nay chỉ có ba chúng ta ăn cơm thôi phải không? Nếu thế thì nói chuyện thoải mái một chút, không mọi người mất tự nhiên.

Liễu Tuấn nói lời này xuất phát tự nội tâm.

Đinh Linh cong môi lên, cười tựa như không phải cười:
- Được, nếu như bí thư có lệnh, tiểu nữ tất nhiên nghe theo. Hi hi, ba tôi lại có nhiều quy củ như thế.

Liễu Tuấn cười khổ lắc đầu

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi