TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Vấn đề thứ hai Lý Đào muốn liên hệ với Liễu Tuấn có quan hệ tới việc an trí nhà cho hộ dân tái định cư.

Bởi vì phương án "thành phố vườn hoa", hai năm nay TP Ngọc Lan nảy sinh rất nhiều vấn đề về di dời, một số cư dân vốn theo dự tính được cư trú tại khu xanh hoá nhưng phải di dời đi.

Phải nói, lần di dời này gặp phải trở lực vẫn khá nhỏ. Trước khi thực thi quy hoạch "Thành phố vườn hoa" đã làm công tác cổ động tuyên truyền quy mô lớn, đây cũng là truyền thống nhất quán của đảng, hành động quy mô lớn nhất định phải tuyên truyền mạnh mẽ. Sự thực chứng minh, đây là biện pháp đã đạt được hiệu quả. Nếu muốn giảm bớt trở lực trong lúc làm việc tốt nhất là chủ động phối hợp với nhân dân.

Quy hoạch thành phố vườn hoa là một đại sự của TP Ngọc Lan, người dân thành phố cũng rất hiểu phương án này, sau đó đều ủng hộ đối với phương án này của Chính phủ. Hơn nữa Chính phủ lại hứa hẹn sẽ bồi thường kinh tế nhất định, đồng thời thống nhất sẽ có nơi tái định cư cho người dân, dựa vào diện tích nhà của mỗi hộ dân trước khi di dời sẽ bồi thường nhà mới tương ứng. Cho nên trong quá trình di dời tương đối thuận lợi, hộ bị cưỡng chế xuất hiện rất ít.

Khu tái định cư cho dân di dời được Phủ thị chính xây dựng sát bên tòa cao ốc Phủ thị chính mới.

Căn cứ theo quy hoạch, tòa Phủ thị chính mới ở vào chỗ giao giới giữa khu Trường Hà và khu Hoa Thành. Theo hiện nay thì vị trí này hơi hẻo lánh, dù sao trước khi khu Trường Hà chưa phát triển nhanh chóng, ở đây chẳng khác nào như vùng ngoại thành. Mấy năm nay khu Trường Hà phát triển nhanh, diện tích nội thành không ngừng mở rộng, tuy nhiên chỗ giao giới với khu Hoa Thành vẫn tương đối "hoang vu" .

Cũng may đại đa số thị dân cũng không phản đối vị trí này, hiện tại tuy hơi bị thiệt nhưng đợi sau khi tòa Phủ thị chính mới hoàn thành thì sẽ khác. Trong phương án quy hoạch của Phủ thị chính Ngọc Lan, vùng này sẽ được kiến thiết thành khu làm việc quy mô lớn, ngoại trừ Phủ thị chính Thành ủy còn có rất nhiều nơi làm việc của bộ môn Chính phủ, tất cả sẽ lục tục dời qua đây. Có thể nói, ở đây chắc chắn phát triển thành khu vực trung tâm hành chính mới của TP Ngọc Lan, tiền đồ tương lai vô hạn lượng.

"Bí thư, trong hai năm nay chúng ta đã an trí di dời cho hơn 3000 hộ dân, tổng nhân số hơn 10.000 người. Người dân rất thoả mãn đối với nhà mới cùng với chính sách bồi thường của Chính phủ, đương nhiên cũng phản ánh một số vấn đề. . ."

Lý Đào ôn hoà nói, trong công tác hằng ngày Lý Đào vẫn duy trì phong độ của một quan viên học giả, nói rất thong thả, rất có cuốn hút.

Liễu Tuấn hơi nhíu mày: "Đều phản ánh vấn đề nào?"

Lý Đào vẫn trấn định, nói: "Cũng không phải vấn đề quá lớn, chủ yếu là những việc trong cuộc sống hằng ngày. Thí dụ như phản ánh nhiều nhất là về xe Bus công cộng, bởi vì đó là khu mới, nhân khẩu thường trụ tạm thời cũng không nhiều, cho nên số lượng xe bus vẫn còn ít, rất nhiều hộ di dời có công việc tại nội thành, số tuyến với xe bus đều thiếu, có đôi khi bắt không kịp cho nên xảy ra tranh chấp. Thứ hai là vấn đề về tiếng ồn, khu mới có rất nhiều căn hộ đang thi công, máy móc xây dựng phát ra âm thanh khá lớn, đơn vị kiến trúc có đôi khi đẩy nhanh tốc độ, ngày ba lần, cả buổi tối cũng không yên tĩnh, ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của cư dân. Thêm nữa là thỉnh thoảng xảy ra tình huống cắt điện nước. Thứ tư là vấn đề về giải trí, khu mới ít chỗ chơi bời, tương đối hẻo lánh, nếu buổi tối đi ra ngoài thì trên đường rất vắng vẻ, nhìn không thấy vài người, có quần chúng gởi thư nói buổi tối một người không dám ra ngoài, âm u nên rất sợ. . ."

Liễu Tuấn nhăn mày, nói: "Thị trưởng, đây cũng không phải là vấn đề nhỏ. Đối với chúng ta thì đây không phải là vấn đề lớn, nhưng đối với những người dân bình thường thì đây là vấn đề lớn. Nhất là chuyện xe Bus công cộng phải giải quyết sớm, cái gọi là ăn, mặc, ở, đi lại mà, đó là một đại sự. Tôi biết, nhân khẩu bên đó không nhiều, nếu công ty xe Bus an bài chuyến nhiều hơn thì sẽ thua lỗ. Nhưng theo chủ ý của công ty xe bus thành phố cũng không phải là lợi nhuận mà là vì cung cấp phương tiện đi lại cho người dân. Việc này đồng chí cứ thương lượng qua với đồng chí Huệ Dân, bảo đồng chí Huệ Dân đốc thúc công ty xe bus đề ra một phương án, cần phải giải quyết gấp."

Cái gọi là đồng chí Huệ Dân chính là phó thị trưởng Vương Huệ Dân của hệ thống xe Bus công cộng thuộc ban phân công quản lý thành phố.

Lý Đào đáp: "Tôi đã thương lượng qua với thị trưởng Huệ Dân, mấy ngày nữa Huệ Dân sẽ đưa ra phương án giải quyết cụ thể."

Liễu Tuấn liền gật đầu: "Như vậy rất tốt, phải đề cao hiệu suất làm việc. Về phần vấn đề tiếng ồn cũng phải giải quyết, rất nhiều gia đình có người già và trẻ em, buổi tối ngủ không tốt, như thế sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi cũng hiểu là công ty kiến trúc đang đua thời gian, tất cả mọi người đều muốn thành tích mà, thế nhưng vấn đề dân sinh thủy chung phải đặt ở vị trí đầu tiên. Như vậy đi, phiền thị trưởng tổ chức một hội nghị, mời người phụ trách của công ty kiến trúc toạ đàm một chút, họ có thể tăng ca, nhưng phải khống chế thời gian, buổi tối không thể làm quá 10h, thời gian khởi công vào buổi sáng cũng không thể trước 7h. Nếu như buổi tối nhất định phải tăng ca cũng không thể sử dụng thiết bị có tiếng ồn mạnh, họ có thể ban ngày đóng cọc, còn buổi tối làm một số công việc khác mà, tận khả năng không bỏ qua điều nào."

Lý Đào gật đầu đồng ý.

"Về phần tình huống cắt điện nước thì hoàn toàn là vấn đề của bộ môn chức năng Chính phủ, cái này phải cải thiện. Vấn đề thứ tư mà anh vừa nói có lẽ hiện nay vẫn chưa có phương pháp giải quyết tốt, dù sao các ông chủ đó là muốn lợi nhuận, bên đó ít nhân khẩu, không có lợi nhuận nên các thương nhân sẽ không làm, điều này thì phải nói quần chúng tạm thời chịu đựng. . ."

Lý Đào cười nói: "Đợi sau khi tòa Phủ thị chính được xây mới, vấn đề này sẽ được giải quyết dễ dàng."

Liễu Tuấn cũng cười.

Lời này của Lý Đào cũng có chút ít dí dỏm, Phủ thị chính mới vừa dọn qua đó, rất nhiều quan viên cũng chuyển qua đó làm, các lão bản của khu vui chơi giải trí đương nhiên "như bóng với hình" đi theo. Ai cũng biết, các quan viên mới là chủ lực tiêu phí các tụ điểm đó, đợi sau khi khu làm việc hoàn toàn thành hình, bộ môn Chính phủ dời qua theo càng ngày càng nhiều, sợ rằng khu mới sẽ trở thành nơi tập trung nhiều nhất các tụ điểm ăn chơi của TP Ngọc Lan.

Liễu Tuấn cười lắc đầu, đây cũng là việc không có biện pháp. Liễu bí thư có cường thế cũng không thể đi quản việc đi hát khiêu vũ của các quan viên.

Lý Đào cũng cười khổ lắc đầu: "Bí thư, vẫn là các thương nhân có ánh mắt, đã có vài ông chủ kinh doanh khách sạn đã nhanh chân chiếm đất tại khu mới, trong đó bao gồm cả Cận Hữu Vi của công ty điền sản Tinh Vũ. . ."

Lý Đào tới TP Ngọc Lan cũng hơn nửa năm, đối với quan hệ giữa Cận Hữu Vi và Liễu Tuấn đương nhiên biết rất rõ, hiện giờ cũng không cố kỵ gì, nói ra tại trước mặt Liễu Tuấn kỳ thực cũng là chỗ cao minh của Lý Đào. Nếu Liễu Tuấn bình thường đi cùng với Cận Hữu Vi ra vào những chỗ ăn chơi đèn xanh đỏ lập lòe, vậy thì Liễu bí thư sẽ không để ý đến đánh giá của người khác đối với y thế nào.

Căn cứ vào lý giải của Lý Đào hơn nửa năm nay đối với Liễu Tuấn, biết tính cách của Liễu Tuấn là khá độc hành. Y theo thuyết pháp cây nhà lá vườn, chính là chuyện ta ta làm. Quy củ trên quan trường thì tuân thủ nghiêm ngặt, về phần phương diện chi tiết thí dụ như làm bạn với ai hay bất hòa với ai thì Liễu bí thư cứ mặc cho bản tâm của mình, cũng không muốn bị bên ngoài ảnh hưởng.

Thành thật mà nói, Liễu Tuấn là quan lớn cấp phó bộ thực quyền "khác loại" nhất mà Lý Đào đã từng gặp qua, rất nhiều người đã đến tầng cấp như hiện giờ của Liễu Tuấn hầu như đều mang trên mình cái mặt nạ, trước mặt người thân cận nhất đôi khi cũng mang mặt nạ, chân ngã kỳ thực đã bị mai một.

Đây là chính trị!

Rất tàn khốc cũng rất hiện thực.

Chỉ có Liễu Tuấn, đang nỗ lực chống lại "quy tắc ngầm" này, cố gắng bảo trì bản tính của mình không bị mai một.

Nếu Liễu Tuấn không để ý đến bị người ta biết thì Lý Đào cũng không cần phải giấu diếm, có chuyện nói thẳng. Hắn biết Liễu Tuấn thích người có tính cách này, dù sao hắn là thị trưởng mà Liễu Tuấn là bí thư, trên quy tắc thì hắn nên cố gắng thích ứng với phong cách này của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn có cảm giác kinh ngạc: "Công ty điền sản Tinh Vũ của Cận Hữu Vi? Cậu ta dự dịnh mở khách sạn?"

"Có thể là vậy, cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe được một số cán bộ phía dưới phản ánh thế thôi, đã thương lượng qua mấy lão tổng dự định lựa chọn một đoạn đường tốt tại khu mới để mở khách sạn. Tầm mắt vẫn rất tốt, khứu giác rất nhạy cảm."

Liễu Tuấn hơi sửng sốt, liền đó chỉ cười trừ.

Cận Hữu Vi là người làm ăn, muốn mở khách sạn cũng rất bình thường, cũng không ai quy định loại làm ăn này thì Cận công tử có thể làm, cái kia không thể làm. Xây khách sạn ngay bên cạnh tòa Phủ thị chính mới vốn là ý nghĩ rất tốt.

"Việc này cứ kệ họ đi, xây khách sạn cũng tốt, tuy nhiên thị trưởng, vấn đề thị dân phản ánh buổi tối ra ngoài có lẽ phải suy nghĩ lại. Biện pháp khác không nghĩ ra nhưng ít nhất những thiết bị đèn đường phải đầy đủ, cảnh tối lửa tắt đèn cũng không hay!"

Liễu Tuấn khoát tay nói.

"Tân trang đèn đường thì không có vấn đề, chủ yếu vẫn là vấn đề hẻo lánh thôi."

"Ừ. . ."

Liễu Tuấn gật đầu.

Lý Đào còn dự định muốn nói chuyện với Liễu Tuấn về vấn đề điều chỉnh bộ phận cán bộ, hiện giờ đã đến cuối năm, tuy không phải là thời cơ tốt để thay đổi cán bộ nhưng cũng có thể bàn bạc qua. Lúc này mục tiêu chủ yếu của Lý Đào vẫn tập trung tại phạm vi bộ môn chức năng lệ thuộc trực tiếp Phủ thị chính, trước tiên cứ làm tốt phần mình quản lý đi hãy nói. Hiện tại những người đứng đầu đảng uỷ, cán bộ phụ trách khu huyện chủ chốt Lý Đào cũng không cần thiết phải nghĩ đến, vả lại không chỉ nói người cường thế như Liễu Tuấn, coi như là bí thư Thành ủy bình thường, chức vụ bí thư đảng uỷ của khu huyện cấp dưới thông thường cũng phải nắm chặt trong tay mình. Sau khi Lý Đào đến nhậm chức không lâu đã nghĩ chìa tay vào những nơi mẫn cảm như vậy, rõ ràng là không hiểu quy củ. Về phần khu huyện trưởng hoặc là các loại phó chức, ban thành viên khác cũng không phải là hoàn toàn không có cơ hội xen vào. Coi như là tuân theo yêu cầu "đoàn kết đồng chí", Liễu Tuấn cũng sẽ thả tay một chút, để chừa ra mấy vị trí an ủi Lý Đào.

Trong thời gian hơn nửa năm này, Liễu Tuấn chính là làm như vậy. Đối với những đề xuất của Lý Đào để chọn người phụ trách các bộ môn chức năng của Phủ thị chính, chỉ cần không phải quá phận, Liễu Tuấn thường đều gật đầu thông qua, hơn nữa bên Tạ Viện thỉnh thoảng cũng giúp một tay, thị trưởng Lý Đào cũng không phải yếu nhược như khi mới vừa nhậm chức mà các cán bộ vẫn suy đoán, là người bị Liễu Tuấn ép tới không thở nổi.

Bởi vì trên việc thay đổi nhân sự có quyền ngôn ngữ nhất định, uy vọng của Lý Đào tại Phủ thị chính cũng từng bước được thành lập.

Vì thế, bản thân Lý Đào cho rằng vẫn là rất tốt

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi