TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn không ngồi lâu, cùng Cận Tú Thực trao đổi chút ý kiến về công tác rồi sau đó lễ phép cáo từ. Đương nhiên, nếu như nói lần này y bái phỏng Cận Tú Thực đều thuần túy là lễ tiết thì cũng không hẳn. Có một số việc, Liễu Tuấn tin Cận Tú Thực đã hiểu ý của mình, sẽ thông qua con đường nào đó mà đi tranh thủ.

Rất nhiều khi, bất kể là Nghiêm Liễu hệ hay là bản thân Liễu Tuấn đều thân tại trong cục nên nhiều việc không tiện nói. Cận Tú Thực địa vị cao, mặc dù đã về hưu nhưng quan hệ cá nhân vẫn còn, sẽ nói chuyện được cùng rất nhiều nhân vật cấp quan trọng. Hắn đi đánh một trạm kế tiếp, hiệu quả sẽ rất tốt. Cuối cùng mới do phe phái đứng ra làm việc, xác suất thành công sẽ lớn hơn.

Cận Hữu Vi và Chung Hải Vận tự mình tiễn tới cửa.

Cận Hữu Vi nói: "Đêm nay không có an bài công vụ gì khác chứ?"

Liễu Tuấn vẫn chưa hiểu câu hỏi, nhìn Cận Hữu Vi.

"Là như thế này, bọn Lý Huệ qua đây cả rồi, đang chờ ở Thủy lam chi dạ, nếu như cậu có thời gian thì cùng đi gặp mặt, mọi người cũng dễ biểu thị một chút tâm ý."

Liễu Tuấn mỉm cười: "Ừ, dù sao mai là thứ bảy nên đi cũng được, đã lâu rồi chưa gặp nhau."

Cận Hữu Vi cười gật đầu.

Chung Hải Vận thì quay đầu bẹp miệng không vui. Kỳ thực Chung Hải Vận cũng rất muốn thân cận cùng Liễu Tuấn, nhưng Cận Hữu Vi nếu đã hẹn tới loại địa phương như Thủy Lam Chi Dạ, chắc chắn tất cả đều là đại lão gia, một phụ nữ như cô cũng không thể chen vào để tránh khiến Cận Hữu Vi mất hứng, Cận Hữu Vi mất hứng thì còn đỡ, nếu chọc cho Liễu Tuấn mất hứng thì chính là vấn đề lớn.

Cận Hữu Vi không cần để ý tới cảm thụ của Chung Hải Vận, theo cậu ta thấy, loại đàn bà này không thể chiều được, bằng không thì sẽ xuất hiện tật xấu. Nếu như Chung Hải Vận là người có tính cách biết thỏa mãn như Hiểu Xuân thì cũng không sao, có chiều cũng không thành hư.

Nếu Liễu Tuấn đã đáp ứng vậy thì Cận Hữu Vi sẽ hành động, lập tức lái ra con xe của mình, cung thỉnh Liễu tỉnh trường lên xe, chạy thẳng tới Thủy Lam Chi Dạ.

Trên xe, Cận Hữu Vi gọi điện thoại cho Lý Huệ.

Trong đại sảnh Thủy Lam Chi Dạ đã rất náo nhiệt, một nhóm cán bộ áo trắng, quần Jean đen đã tụ tập đến đại sảnh, kính cẩn đứng trang nghiêm, trong vẻ mặt nghiêm túc còn có ý mong mỏi.

Tình hình này lập tức khiến quản lý đại sảnh "cảnh giác", vội gọi điện thoại cho ông chủ Hạ Hâm Xương. Hạ Hâm Xương vừa nghe thì đã hiểu, không nói hai lời vội chạy tới, mặt đầy tươi cười cùng Lý Huệ nắm tay, hạ giọng hỏi: "Lý bí thư, có phải là Liễu tỉnh trường cũng qua đây không?"

Thông thường Lý Huệ bày ra trận lớn như vậy đều là để nghênh tiếp Liễu Tuấn.

Lý Huệ mỉm cười nhưng chẳng nói gì.

Hạ Hâm Xương tất nhiên là một người khôn ngoan, Lý bí thư cũng không cần phải biểu lộ lần 2. Quan lớn chân chính sẽ không cần đặt những thương nhân như Hạ Hâm Xương vào mắt, dáng tươi cười trên mặt chẳng qua là lễ tiết yêu cầu mà thôi.

Rất nhanh, chiếc xe xa hoa của Cận Hữu Vi đã tới cửa Thủy Lam Chi Dạ.

Hạ Hâm Xương đang muốn tiến lên mở cửa đã thấy Lý Huệ còn bước nhanh hơn để đoạt trước. Hạ Hâm Xương hiểu chuyện lui qua một bên, trước đây hắn còn có thể nắm tay nói mấy câu với Liễu Tuấn, hôm nay ngay cả tư cách mở cửa xe cũng còn chưa đủ trình.

Từ trong xe xuống chính là đồng chí tỉnh trưởng trầm ổn thận trọng.

"Chào tỉnh trưởng!"

Lý Huệ cười hớn hở lên nắm tay với Liễu Tuấn.

Đi theo sát phía sau hắn là hàng dài cán bộ Tiềm Châu, thị trưởng Triệu Sư Phạm, phó thị trưởng Thường vụ Phan Tri Nhân, bí thư Chính pháp ủy Thành ủy Hoa Viễn Hàng, Thường ủy Thành ủy kiêm bí thư Khu ủy Cát Khánh Phượng Trí Dũng, thị trưởng Giang Thành Tưởng Hoành Mục. Bí thư Huyện ủy Thiên Nhạc Vu Hoài Tín. Mấy người này có thể nói là những người tài đắc lực nhất của Liễu Tuấn ở lại Tiềm Châu.

"Tất cả mọi người đi vào rồi nói đi."

Liễu Tuấn không chào hỏi ở đại sảnh, dù sao nơi đây là chỗ ăn chơi có khách rất đông, một tỉnh trưởng đứng ở chỗ này thì quá chói mắt. Chỉ cùng Triệu Sư Phạm nắm tay rồi trực tiếp bước lên lầu.

Đám người Phan Tri Nhân Hoa, Viễn Hàng hoàn toàn là do một tay Liễu Tuấn đề bạt lên, không cần biểu thị quá mức nhiệt tình làm gì.

Triệu Sư Phạm lớn tuổi nên đương nhiên có thể diện này, hơn nữa Liễu Tuấn cũng kính trọng phẩm cách của hắn.

Lần này không có trực tiếp đi massage ngay mà đi vào một căn phòng xa hoa tại tầng 5, nơi đó đã bày sẵn một bàn tiệc rươu, mặc dù Liễu tỉnh trường khẳng định là đã ăn cơm xong nhưng vẫn có thể uống vài chén, mọi người tâm sự trò chuyện, khi có men rồi mới đi massage thả lỏng một chút.

Mọi người đều mời Liễu Tuấn ngồi vị trí thủ tịch.

Lý Huệ bưng ly rượu, đứng dậy, đại biểu mọi người kính rượu cho Liễu tỉnh trường: "Tỉnh trưởng, ở đây đều là thuộc hạ cũ, bạn cũ của ngài hết, khách khí tôi cũng không nói nhiều, tôi đại biểu mọi người kính ngài một ly!"

Những lời này của Lý Huệ độ nắn thả vừa đúng, biểu thị trung thành đối với Liễu Tuấn lại không khiến quá khó chịu.

Liễu Tuấn đứng dậy, mỉm cười nâng chén: "Lý Huệ, thị trưởng Sư Phạm, Cận Hữu Vi, mọi người cũng không phải một ngày hai ngày ở chung, tất cả đều hiểu hết, mọi người chúng ta cứ cạn một ly đi."

Vì vậy mọi người cùng nhau đứng dậy cạn ly, uống một hơi cạn sạch.

Nếu Liễu tỉnh trường đã lên tiếng, việc kính rượu cũng miễn. Đúng như Lý Huệ nói, ở đây tất cả đều là thuộc hạ cũ, bạn cũ của Liễu Tuấn, không cần thiết phải khiến cho khó chịu tục tằng, tùy ý càng có thể làm bầu không khí sôi nổi hơn.

"Lý Huệ, thị trưởng Sư Phạm, mấy năm nay Tiềm Châu phát triển rất nhanh chóng, đối với cuộc sống của quần chúng cũng rất quan tâm, tôi rất hài lòng. Đây đều là kết quả công tác nỗ lực của các đồng chí, như vậy rất tốt, phải tiếp tục duy trì."

Liễu Tuấn nói.

Những cán bộ liên can của Tiềm Châu như Lý Huệ, Triệu Sư Phạm liền kích động.

Liễu Tuấn không tuỳ tiện biểu dương cán bộ, nếu tán thưởng cán bộ nào đó thì cũng sẽ cổ vũ vài câu, thời cơ thích hợp thì đề bạt trọng dụng. Hôm nay nói ra những lời như vậy với đám người Lý Huệ, vậy thì thực sự rất hài lòng đối với công tác của Tiềm Châu. Nói thật, mấy năm nay đám người Lý Huệ và Triệu Sư Phạm cũng rất bực bội, luôn một lòng cố gắng tranh lên hạng nhất, cũng là vì tranh cho Liễu Tuấn.

Tất cả mọi người nói Tiềm Châu là hậu hoa viên của Liễu Tuấn, vậy thì phải có hình dạng của một hậu hoa viên. Kỳ thực trong lời này là có huyền cơ khác, đơn giản là chỉ trích Liễu Tuấn chỉ dùng người thân, biến Tiềm Châu thành "căn nhà thiên hạ". Nếu bọn Lý Huệ không làm ra một hình dạng cũng không dễ mà lấp cái miệng người ta lại được. Hôm nay Tiềm Châu mọi thứ xuất sắc đã khiến những người đó không lời nào để nói.

Địa phương Liễu Tuấn chủ chính qua, cán bộ đề bạt lên, sự thực chứng minh, chính là đều trải qua tranh đấu.

Không phục, vậy các anh cũng làm ra thành tích giống như Tiềm Châu đi.

"Tỉnh trưởng, đây đều là ngài lãnh đạo có phương pháp. Sau này Tiềm Châu dưới sự lãnh đạo anh minh của Chính phủ tỉnh khẳng định có thể nâng cao một bước."

Lý Huệ kích động nói.

Trong trường hợp thế này, sự anh minh lãnh đạo của "Tỉnh ủy" lại không cần nhắc tới.

"Được, Tiềm Châu có mọi người ở đấy thì tôi rất yên tâm. Nào, tôi kính mọi người một ly."

Có thể thấy tâm tình của Liễu tỉnh trường rất tốt, đã phá lệ cũ kính mọi người một ly.

"Tỉnh trưởng, tôi nghe nói ngài rất ủng hộ chủ đề công viên trên nước của TP.Đại Hồ, vậy chủ đề công viên của Giang Thành chúng tôi ngài có phải cũng sẽ phê chuẩn chứ? Nếu như có thể có thể kiếm thêm một khoản tiền nữa thì rất tốt rồi!"

Đã uống vài chén rượu, thị trưởng Giang Thành Tưởng Hoành Mục nói.

Mặc dù trong phòng tất cả đều là bạn cũ thân tín của Liễu Tuấn, nhưng cũng chỉ có Tưởng Hoành Mục hay nói thẳng ra như vậy, không chỉ muốn hạng mục còn mở miệng đòi tiền.

Tất cả mọi người biết tính tình của Tưởng Hoành Mục là như vậy nên cũng chỉ cười, không "trách mắng" hắn.

Liễu Tuấn cười nói: "À hay cho Tưởng Hoành Mục, ai chẳng biết anh là đệ nhất rộng rãi ở Tiềm Châu, rất có tiền, bình thường còn cho thị trưởng Sư Phạm 'vay nặng lãi', lúc này chạy chỗ tôi khóc than hả? Lá gan thật không nhỏ!"

Những lời này khiến mọi người cười ha ha.

TP.Giang Thành đã đem toàn bộ quyền khai thác khoáng sản quy quốc hữu, hơn nữa có "Cty hóa chất Liêu thị " tại nơi đó "ăn nhiều" vĩ khoáng, mấy năm nay thu nhập tài chính đã tăng trưởng gấp bội, đã trở thành huyện thị có thu nhập tài chính cao nhất toàn tỉnh, nói Tưởng Hoành Mục "giàu đến chảy dầu" thì cũng không quá đáng chút nào, Ngay cả Triệu Sư Phạm bình thường cũng tìm Tưởng Hoành Mục "chế thuốc".

Tưởng Hoành Mục lại tiếp tục khóc than: "Tỉnh trưởng, ngài nhìn cũng chỉ là bề ngoài thôi, kỳ thực địa phương TP.Giang Thành cần tiền rất nhiều. Lễ văn hóa mà chúng tôi làm 2 năm nay đều là bỏ tiền để mua danh tiếng. Công viên chủ đề văn hóa này không phải là để phối hợp với yêu cầu trong thành phố đẩy mạnh ngành du lịch sao? Cư dân ở rất nhiều khu khai thác đã bị lún xuống phải di dời, khu bằng hộ phải cải tạo, tất cả đều là chuyện tốn cả đống tiền, thị trưởng Sư Phạm còn thỉnh thoảng tìm tôi tống tiền nữa, cái hạng mục này khó mà làm được quá."

Giang Thành là thành thị nổi danh về văn hóa truyền thống. Sau khi thu nhập Tài chính đi lên, Tiềm Châu và Giang Thành đã được thăng cấp thành phố Chính phủ, đã định ra phương án phát triển mạnh ngành du lịch, hai năm nay Tưởng Hoành Mục vẫn toàn lực ứng phó để đi làm chuyện này.

Liễu Tuấn gật đầu: "Hoành Mục, những việc mà anh nói tất cả đều phải làm. Di dời cư dân ở khu bị sạt lở, cải tạo Khu bằng hộ đều phải làm tốt, đây là hành vi Chính phủ thuần túy, không thể để lẫn với khai phá thương nghiệp vào, làm việc vì dân chúng thì phải thành khẩn, đừng chỉ nghĩ đến kiếm tiền. Về phần kế hoạch đẩy mạnh ngành du lịch, tôi biết và cũng rất tán thành. Hiện tại mặc dù là bỏ tiền mua danh tiếng, sau đó có tiếng tăm rồi sẽ có thể kéo theo một sản nghiệp phát triển. Khai phá khoáng sản là một cách làm ngắn hạn, khoáng sản là tài nguyên không thể tái sinh. Nhưng ngành du lịch là dài lâu, cho nên chuyện này phải làm cho tốt. Báo cáo về công viên chủ đề văn hóa đó tôi còn phải xem lại, hiện nay tôi cảm giác nó vẫn quá lớn, có phần không thực tế. Hoành Mục, phát triển mạnh ngành du lịch không phải là anh xây một công viên, xây mấy thư viện là được. Toàn bộ giao thông, quảng cáo tuyên truyền các anh đều phải đưa vào kế hoạch khai phá chỉnh thể. Sau khi anh trở lại, căn cứ vào tình hình thực tế mời học giả chuyên gia tương quan cùng nhau nghiên cứu để làm ra một phương án càng hoàn thiện hơn, sau đó hãy báo lên trên."

Thấy Liễu Tuấn nói nghiêm túc, Tưởng Hoành Mục cũng không dám giả mếu máo, vội vàng kính cẩn đáp: "Vâng, tỉnh trưởng, ngày mai trở về tôi sẽ chứng thực chỉ thị của ngài."

Triệu Sư Phạm như đang suy nghĩ về chỉ thị của Liễu Tuấn đối với ngành du lịch.

Đám người Lý Huệ, Phan Tri Nhân thì lại tỉ mỉ thưởng thức ngôn ngữ của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhìn qua không có gì biến hóa, ngôn từ cũng như mọi khi, nhưng hình như đã tạo cho người ta có cảm giác bất đồng, lập ý càng cao, quan niệm tính toàn cục càng mạnh.

Dựa theo ngôn ngữ thuần nhà nước thì chính là càng "nhìn xa trông rộng" hơn.

Có thể địa vị bất đồng thì sẽ tạo thành điểm khác biệt này.

Đang khi nói chuyện thì điện thoại của Liễu Tuấn vang lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi