TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Khi Liễu Tuấn tiếp điện thoại bộ dạng vẫn khá thoải mái.

"Chuyện gì Đại Hải?"

Điện thoại là Bàn Đại Hải gọi tới. Mấy năm gần đây thời gian Bàn Đại Hải ở tại tỉnh A cũng khá dài, bình thường sẽ gọi điện thoại cho Liễu Tuấn để gặp mặt, rất nhiều việc vặt trên cuộc sống Liễu Tuấn đều giao cho hắn đi an bài, thí dụ như mua quà cho mấy đứa con, mỗi lần Bàn Đại Hải đều hoàn thành rất xuất sắc.

Người này trên thương trường đã lâu nên có khả năng đoán tâm tư của người khác rất tốt.

"Tuấn thiếu gia, vừa rồi ti trưởng của bộ Thông tin đã gọi điện thoại cho tôi, nói là Cty Triều Lưu đã lên danh sách đen, ngày mai tổ điều tra của bộ Thông tin sẽ đi xuống, muốn chúng tôi phải ứng đối cho tốt, lần này lai giả bất thiện rồi!"

Thanh âm của Bàn Đại Hải vẫn còn trấn định.

Với kinh nghiệm sóng gió bây giờ của Bàn Đại Hải, cũng không người nào cũng có thể hù hắn sợ được.

"Ha ha, tới thì tới. . . ừ, Đại Hải, hiện tại tôi đang ở Thủy Lam Chi Dạ cùng mấy người bạn. . .ừ, đều là ngươi quen thôi, cùng qua đây uống vài ly đi."

Liễu Tuấn nói rất thờ ơ.

Bàn Đại Hải nghe được giọng điệu này cũng thoáng yên ổn hơn. Theo Khang ti trưởng tiết lộ, lần này bộ Thông tin hạ quyết tâm muốn nắn Cty Triều Lưu, ngày mai sẽ do một vị phó bộ trưởng tự mình dẫn đội tới TP.Ngọc Lan điều tra. Khang ti trưởng còn nói, lần này không phải là qua loa, có đại nhân vật lên tiếng và muốn cho Cty Triều Lưu đẹp mặt.

Phỏng chừng là do bên Đào Tư Thanh giở trò quỷ.

Bàn Đại Hải tài hùng thế đại, "đại nhân vật" thông thường thật đúng là không đáng để vào mắt. Tuy nhiên Đào Tư Thanh là một ngoại lệ, bản thân Đào Tư Thanh có thể không tính là gì nhưng phía sau hắn lại là một đại nhân vật.

Cho nên Bàn Đại Hải vẫn khá khẩn trương.

Cũng may tất cả có cây đại thụ che trời Tuấn thiếu gia nên cũng không quá lo nhiều.

"Ai vậy?"

Liễu Tuấn buông điện thoại, Cận Hữu Vi liền hỏi.

"Lâm Hải Nhân."

Liễu Tuấn đơn giản đáp.

"Ha ha, là ông mập đó hả. Được rồi, bảo hắn qua đây đi, uống rượu vậy mới có hứng chứ."

Cận Hữu Vi vừa nghe liền vui vẻ. Bàn Đại Hải hay qua lại giữa TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu, bởi vì quan hệ với Liễu Tuấn nên Bàn Đại Hải đều rất quen nhóm người Cận Hữu Vi này. Ngoại trừ vóc người hơi hãi, Bàn Đại Hải có thể coi là một người bạn rất tốt, đặc biệt nói nghĩa khí, rất hợp khẩu vị của Cận Hữu Vi.

Liễu Tuấn trừng mắt nhìn Cận Hữu Vi: "Ý này là nói uống rượu với tôi không có hứng?"

Cận Hữu Vi cũng không để ý, đáp: "Uống rượu với cậu vốn không có hứng rồi, còn cần tôi nói sao?"

Mọi người liền cười ầm lên.

Cũng chỉ có Cận Hữu Vi mới có thể nói những lời này, dù sao cậu ta không ở trong thể chế, không phải là thuộc hạ của Liễu Tuấn. Đám người Lý Huệ bất kể quan hệ thân cận cỡ nào với Liễu Tuấn, lời như vậy cũng quyết không thể nói ra khỏi miệng.

Liễu tỉnh trường cũng không để bụng, vốn y cũng không phải nổi tiếng với "thùng rượu".

Rất nhanh, một tòa núi thịt to đùng xuất hiện ở cửa phòng, cả ngọn đèn trong phòng cũng hơi bị tối đi, mọi người đều không hẹn mà cùng cảm nhận được một luồng "áp lực" to lớn.

"Ha ha, Lâm tổng tới rồi!"

Lý Huệ cười nói trước.

Tổng bộ của NET Triều Lưu đặt ở khu Trường Hà Tp.Ngọc Lan, nơi sản xuất thiết bị và bộ nghiên cứu phát triển lại xây tại khu Khai phá Nam Than thuộc TP.Tiềm Châu, mấy năm nay đã đóng góp rất nhiều lợi thuế và giải quyết việc làm cho TP.Tiềm Châu, là xí nghiệp ngôi sao trong thành phố. Mặc dù đứng ở trước đài chính là tổng giám đốc Trương Thiên, nhưng cùng quan lớn gặp gỡ thì sẽ không thể thiếu ông chủ đứng sau Bàn Đại Hải này.

Đám người Lý Huệ, Triệu Sư Phạm đều rất quen với Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải vào cửa vừa nhìn thì thấy quả thật là toàn người quen, cũng chỉ hơi lạ với Tưởng Hoành Mục. Dù sao Tưởng Hoành Mục làm thị trưởng tại TP. Giang Thành, thường ngày mọi người không gặp gỡ được.

"Ha ha, chào Liễu tỉnh trường, chào Lý bí thư, chào Triệu thị trưởng, chào Cận công tử. . ."

Bàn Đại Hải cười ha ha rồi lần lượt nắm tay chào hỏi cùng mọi người. Hắn vừa đến, bầu không khí quả nhiên sôi nổi hơn.

"Ôi cục cưng, Lâm tổng, vài ngày không gặp, trọng tải của anh hình như lại tăng không ít đấy, nếu như anh đi Nhật mấy võ sĩ Sumo đó chắc đổi nghề hết còn gì? Căn bản không cùng một cấp bậc mà. . ."

Cận Hữu Vi vừa thấy mặt đã trêu Bàn Đại Hải.

Bàn Đại Hải cười ha ha: "Đúng thế, đánh không lại tôi cũng đè chết họ!"

"Chính là như vậy, nhìn anh có thể cản cả xe tăng đấy chứ!" Cận Hữu Vi sợ hãi than: "Tới đây, tới đây, cứ làm 3 ly trước rồi hãy nói. Anh cũng biết đấy, uống rượu với Tuấn thiếu gia nhà anh thực sự là một chút hứng thú cũng không có!"

Cận Hữu Vi không rõ lắm quan hệ chân thực giữa Bàn Đại Hải và Liễu Tuấn, tuy nhiên họ đều đi ra từ huyện Hướng Dương, thường ngày Bàn Đại Hải luôn mồm gọi "Tuấn thiếu gia", Cận Hữu đã Vi biết điều này.

Bàn Đại Hải cười nói: "Liễu tỉnh trường chính là đại lãnh đạo, cậu tưởng là cũng giống như cậu sao, chỉ biết uống rượu rồi đi đái?"

Giữa bạn và "ân công", Bàn Đại Hải vẫn phân rất rõ thiệt hơn.

"Được, lời này ta thích. Chúng ta không phải là lãnh đạo, không cần quan tâm quốc gia đại sự, chỉ biết uống rượu rồi đi đái! Nào, làm hết 3 ly này rồi mới nói tiếp."

Cận Hữu Vi lại không giận chút nào, kéo cánh tay béo tròn của Bàn Đại Hải tới bàn rượu. Nếu nói thì tửu lượng của Cận Hữu Vi tuy hơn Liễu tỉnh trường, nhưng nếu so với Bàn Đại Hải thì còn kém xa lắm.

Đống thịt trên người Bàn Đại Hải thì có một nữa là do cồn tẩm bổ!

Tuy nhiên Cận Hữu Vi nghiêm nghị không hãi sợ, cứ uống trước mới nói.

"Hắc hắc, Cận công tử, đêm nay chỉ 3 ly thôi à, nhiều hơn không được. Ngày mai, bộ trưởng bộ Thông tin Thịnh Đạo Minh sẽ dẫn đội tới TP.Ngọc Lan điều tra công ty Triều Lưu chúng tôi, tôi không thể uống say để mà đi gặp Thịnh bộ trưởng đúng không? Đó là không kính trọng lãnh đạo."

Trong lòng có Bàn Đại Hải chuyện nên khi nói cũng có phần khen chê chưa đúng.

Cận Hữu Vi không khỏi kinh hãi, kinh ngạc nói: "Cái gì? Thịnh Đạo Minh muốn tới điều tra Triều Lưu? Hắn ăn no rửng mỡ hả?"

Đám người Lý Huệ cũng quan tâm, hỏi: "Lâm tổng, chuyện là thế nào? Triều Lưu không phải vẫn đang tốt mà? Sao lại gây ra họa rồi?"

Bàn Đại Hải cười nói: "Việc này rất bình thường, cấp trên nói như thế nào thì chính như thế đó thôi. Nói tôi có việc thì tôi không có chuyện cũng thành có chuyện; nói tôi không có việc gì thì dù cho tôi việc đầy người cũng vẫn không có việc gì!"

Triệu Sư Phạm là một thực thành người, nghe vậy rất không vui: "Lâm tổng, nói không thể nói như vậy, mọi việc đều phải nói đạo lý. Bộ Thông tin muốn điều tra Triều Lưu cũng phải cho một lý do chứ?"

Bàn Đại Hải giọng khinh miệt: "Triệu thị trưởng, lý do còn không dễ tìm sao? Bộ Thông tin nói Net Triều Lưu chúng tôi là trang web tam tục, đê tục(thấp kém), dung tục, mị tục, đầy đủ mọi thứ hết, nói chúng tôi phóng túng trách nhiệm của mình, thiện ác, đep hay xấu không phân biệt. Net Triều Lưu tồn tại vấn đề tuyên truyền máu tanh bạo lực, giết người; còn có hình ảnh có tính kích dục, khiêu khích..đủ cả; nói chung toàn bộ tội danh trên interne chúng tôi đều có, muốn điều tra chỉ là việc một câu nói."

Triệu Sư Phạm không khỏi nhíu mày.

"Lâm mập, anh cũng đừng âm ức. Ngành Internet các anh làm quả thật phải chú ý đến vấn đề này, toàn thứ vớ va vớ vẩn cũng đểu đưa lên trên, để cho trẻ con xem được sẽ rất dễ xảy ra vấn đề. Còn nữa, mấy trò game thì càng không được, không chỉ nói trẻ con, ngay cả người lớn chơi cũng nghiện, chẳng khác nào như hút chất gây nghiện, hoàn toàn không có tâm tư đi làm việc khác. Nếu là tôi thì cũng phải chỉnh cho trận thì mới tốt."

Phải nói những lời này của Cận công tử cũng có vài phần đạo lý, nhưng kế tiếp Cận công tử chính là mượn đề tài này để nói chuyện của mình.

"Có một số đồng chí lãnh đạo bình thường cứ bảo điền sản chúng tôi chính là vô lương thương nhân, tôi thấy ngành Internet này của các anh mới càng vô lương. Chúng ta cũng kiếm đâu được bao nhiêu tiền, vừa cực khổ lại không dễ dàng. Các anh không chỉ dễ kiếm tiền còn độc hại tư tưởng của thanh thiếu niên! So với chúng tôi có mà vô lương hơn nhiều!"

Bàn Đại Hải nhất thời dở khóc dở cười. Trên bàn rượu hắn nhắc tới chuyện này vốn là muốn gợi ra lòng "căm thù giặc" của mọi người, mặc kệ thế nào, Cty Triều Lưu tại TP.Ngọc Lan và Tiềm Châu đều đã làm ra cống hiến rất lớn, bây giờ sắp bị người ta đến chỉnh. Bàn Đại Hải đang nghĩ lôi kéo mấy người Cận Hữu Vi và Lý Huệ để "nhất trí đối ngoại". Không ngờ lúc này Cận công tử lại "lời nghiêm nghĩa chính" lên án.

Lý Huệ nhíu mày nói: "Lâm tổng, những tình huống mà anh nói, trên thực tế các trang web vẫn tồn tại với mức độ khác nhau. Chỉnh đốn lần này là toàn diện sao? hay là có châm chích?"

Liễu Tuấn liền nhìn Lý Huệ.

Lý Huệ không hổ là bí thư Thành ủy, sự quan sát toàn cục vẫn rất mạnh, phản ứng cũng nhanh, trước hết đoán được huyền cơ bên trong.

Bàn Đại Hải "hừ" một tiếng: "Không chỉ châm chích, hơn nữa châm chích còn cực kỳ rõ ràng, chính là muốn chĩa mũi nhọn vào chúng tôi. Chỉ chỉnh đốn còn chưa tính, lúc này người ta còn muốn đẩy ngã cả Net Triều Lưu, nhất lao vĩnh dật hòng giải quyết vấn đề."

Cận Hữu Vi cũng không đùa nữa, nhíu mày nói: "Lâm mập, nói như vậy là anh đã đắc tội với người nào rồi?"

"Có thể nói như thế, đều là họa Game gây ra. Trong thời gian gần đây, trên Game Online Net Triều Lưu quả thực kiếm được chút tiền, có người đỏ mắt, nhìn không quen nên muốn dùng đại nhân vật nhằm quan báo tư thù."

Bàn Đại Hải lén nhìn sắc mặt của Liễu Tuấn rồi nói.

Cận Hữu Vi ngạc nhiên hỏi: "Net Triều Lưu lúc này là trang web đệ nhất quốc nội, Cty Triều Lưu là xí nghiệp ngôi sao tại TP. Tiềm Châu và Ngọc Lan, đem lại rất nhiều lợi thuế. Muốn một hơi mà đẩy ngã được Triều Lưu thì người này khẩu khí không nhỏ đâu."

Lý Huệ thản nhiên nói: "Có thể chỉ huy được Thịnh Đạo Minh thì địa vị đương nhiên cũng không nhỏ."

Hình như Cận Hữu Vi cũng ý thức được điều gì, nhìn sang Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn cười nói: "Đã có vấn đề, vậy thì nên chỉnh đốn thôi. Thịnh bộ trưởng tới thì cứ chiêu đãi, phối hợp với người ta điều tra đi."

"Ừ."

Bàn Đại Hải không nói gì thêm, thấp giọng đồng ý.

Cận Hữu Vi lại kinh ngạc nhìn Liễu Tuấn, từ lúc nào cậu ta trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Liễu Tuấn nói với Cận Hữu Vi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

Cận Hữu Vi cười ha ha: "Không có gì, chỉ hiếu kỳ thôi. Người làm tỉnh trưởng quả là có khí độ khác hẳn nhỉ, rõ ràng muốn giở trò đâm người ta nhưng lại giả bộ giống như thật, thật lợi hại! Ai chọc cậu xem như là tám kiếp thằng đó không may!"

Liễu Tuấn chỉ cười lắc đầu, không để ý đến hắn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi