TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Sau 9h tối Liễu Tuấn mới xuất hiện tại câu lạc bộ Trường Thành.

Chị em Hà Mộng Oánh, Hà Thắng Lợi đã ngồi chờ trong phòng, nói là muốn chúc mừng Liễu tỉnh trưởng, nhưng không có những người khác, đương nhiên là không muốn đường hoàng quan hệ giữa Liễu Tuấn và Hà Mộng Oánh.

"Này, Nam Phương đâu, sao ko thấy nó tới?"

Ai ngờ Liễu tỉnh trưởng vừa đến đã đòi người, vẻ mặt rất không vui.

Hà Mộng Oánh lập tức phản bác: "Anh cũng không nhìn bây giờ là lúc nào? Nam Phương ngủ rồi!"

Dưới "quy tắc" của Hà Mộng Oánh, thời gian ăn ngủ của Hà Nam Phương rất có quy luật, mỗi ngày ngủ rất sớm để bảo trì giấc ngủ đầy đủ. Điều này Liễu Tuấn cũng tán thành, con trai lớn lên rất khỏe mạnh đều là công lao của Hà Mộng Oánh.

"Ngủ cũng có thể ôm đến đây mà. . ."

Liễu tỉnh trưởng vẫn còn chưa chịu thua, tuy nhiên thanh âm đã nhỏ hơn nhiều, biến thành nói thầm.

Hà Thắng Lợi cười ha ha: "Không có việc gì, Nam Phương ngủ ở nhà, anh qua đó là có gặp mà, tha hồ mà thỏa niềm vui cha con."

Hà Mộng Oánh lại cười lạnh: "Hắc hắc, đêm nay Liễu tỉnh trưởng sợ là không được nhàn rỗi đâu. Có người ở khắp nơi cáo trạng, nói anh ta dung túng nhân viên cảnh vệ vô cớ dùng súng uy hiếp thị dân vô tội, ỷ thế hiếp người!"

Hà Thắng Lợi không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Có chuyện này sao? Ai rảnh rỗi quá vậy?"

"Còn có thể là ai? Đào Đức Trân, bác của Đào Tư Thanh. Ngoại trừ bà tám này thì còn có ai lại rảnh như thế?"

Hà đại tiểu thư chẩu miệng, có vẻ rất xem thường.

Hà Thắng Lợi càng kinh ngạc, hỏi: "Sao lại có dính dáng đến cả Đào Đức Trân? Lá gan Đào Tư Thanh không lớn đến như vậy chứ, dám đắc tội với cả Liễu Tuấn?"

Toàn giới công tử thành Bắc Kinh đều rõ, đắc tội ai cũng được nhưng nghìn vạn lần không thể đắc tội với Liễu Tuấn, người này "thủ đoạn độc ác", đối với những công tử kiểu này phải nói "giết người không chớp mắt".

Ít nhất đã có hai hoàn khố cấp quan trọng đã bị treo mạng trên đỉnh đầu Liễu Tuấn. Dù cho Đào Tư Thanh kiêu ngạo cuồng vọng, không ai bì nổi, nhưng cái đầu chưa đến mức bị nước đổ vào!

"Hắc hắc, em đoán đúng rồi đó, lá gan của Đào Tư Thanh thật sự đã to như vậy!"

Hà Mộng Oánh lại cười lạnh nói tiếp.

"Đến cùng chuyện là thế nào?"

Hà Thắng Lợi nhất thời hứng thú, cậu ta thật sự muốn biết Đào Tư Thanh đi trêu Liễu Tuấn thế nào. Tuy nhiên kết quả Hà Thắng Lợi vẫn có thể đoán được, Đào Tư Thanh nhất định đã bị ăn thiệt thòi không nhỏ, bằng không thì bác của hắn cũng sẽ không đi cáo trạng khắp nơi.

Liễu Tuấn cười nói: "Cậu hỏi chị của mình đi, cô ấy còn rõ hơn cả tôi nữa."

Nghe lời này thì có vẻ như Hà Mộng Oánh còn rõ hơn cả đương sự là y!

Tuy nhiên do tài xế xe Audi thuật lại tình hình ngay lúc đó, khẳng định cũng rất tường tận. Xảy ra xung đột với Đào tổng của Cẩm Quan Thành, với sự tự giác trong công việc, tài xế đâu thể không báo cáo trước tiên với Hà Mộng Oánh?

Hà Mộng Oánh liền đơn giản kể lại cho Hà Thắng Lợi.

Hà Thắng Lợi nhất thời trố mắt, từ trong miệng nôn ra hai chữ -"Ngông thế!"

"Càng ngông hơn ở phía sau kìa." Hà Mộng Oánh nói: "Đào Đức Trân đã gọi điện thoại cho lãnh đạo của cục Cảnh vệ Trung ương, trách cứ Hồ Hạo Nhiên dưới tình huống không cần thiết đi dùng súng, yêu cầu lãnh đạo của cục Cảnh vệ phải nghiêm túc xử lý, còn gọi điện thoại cho mấy vị nguyên lão phu nhân, nói Liễu Tuấn ỷ thế hiếp người."

Hà Thắng Lợi rất nhanh đã định thần lại từ trong khiếp sợ, nói: "Đào Đức Trân cũng lấp liếm thật? Hiện tại bà ta có thể bảo vệ được Đào Tư Thanh, đợi đến khi bả chết rồi thì Đào Tư Thanh sẽ làm thế nào? Còn không phải sẽ bị người ta lột da?"

Hà Mộng Oánh nhún vai nói: "Ai biết được? Rõ bà già lẩm cẩm, bà ta tưởng mình có thể sống 1 vạn tuổi để bảo vệ Đào Tư Thanh cả đời?"

Liễu Tuấn cười cười, nói: "Người gia quả thực có hơi lẩm cẩm, hồi chiều anh vừa về nhà, còn chưa nói chuyện với mẹ được mấy câu thì bà ấy đã gọi điện qua trực tiếp cáo trạng với mẹ, còn nói muốn đợi kết quả!"

Lần này, không chỉ Hà Thắng Lợi, ngay cả Hà Mộng Oánh cũng trố mắt.

Đào Đức Trân coi Liễu Tuấn là ai?

"Lợi hại! Ngông thấy nhiều nhưng chưa thấy ai ngông như thế!"

Hà Thắng Lợi không khỏi vươn ngón tay cái, vẻ mặt "ngưỡng mộ".

Hà Mộng Oánh cười nói: "Đừng để ý tới bà ta làm gì, thôi ăn chút gì đi, nói như thế nào cũng phải coi đây là tiệc ăn mừng đúng không?"

Nói xong, Hà Mộng Oánh đẩy một chén cá muối tới trước mặt Liễu Tuấn.

"Nào, Liễu Tuấn, em kính anh một ly, lần này. . .thật sự em không biết nên nói thế nào. . . nói chung một câu nói, anh lợi hại! Em bội phục!"

Hà Thắng Lợi cười nâng lên ly rượu.

Liễu Tuấn cạn ly với cậu ra rồi uống một hơi cạn sạch.

"Ôi, ba người uống rượu thật chả có không khí tí nào, vốn muốn gọi điện cho Trình Tân Kiến bảo anh ta qua đây cùng vui vẻ, ai ngờ tối hôm nay phải làm nhiệm vụ. Mà này, em cũng thấy khó hiểu, án gì mà phải khiến Trình Tân Kiến tự thân xuất mã vậy nhỉ?"

Mới uống 2 ly, Hà Thắng Lợi như ngại bầu không khí không đủ, bắt đầu kiếm chuyện để nói.

Liễu Tuấn cười nói: "Lần này chính là đại án, niêm phong Cẩm Quan Thành!"

"Gì?"

Hà Thắng Lợi không khỏi thất kinh.

"Niêm phong Cẩm Quan Thành? Ý của ai thế?"

"Ý của anh!"

Liễu Tuấn thản nhiên nói.

Hà Thắng Lợi ngoác miệng, trừng mắt nhìn Liễu Tuấn, dường như tuyệt đối không tin nổi, một lúc lâu mới chậc lưỡi rồi hít sâu một hơi, nói: "Không phải chứ? Liễu Tuấn, anh làm thế quá ác rồi! Người ta cũng chỉ chặn xe của anh thôi mà, đã bị anh chỉnh cho lên bờ xuống ruộng rồi mà anh còn chưa bỏ qua, ngay cả cái sào huyệt của hắn mà anh cũng muốn bưng. Chà chà, lợi hại!"

Liễu tỉnh trưởng nhấp một ngụm rượu, nói: "Hà thượng giáo muốn gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đó hả?"

"Em khinh! Em rút dao tương trợ Đào Tư Thanh? Cái đầu của hắn có vào nước nhưng của em thì rất thanh tỉnh. . . chỉnh rất đúng, em nhìn không vừa mắt tiểu tử này đã lâu rồi. . .Mà tên Đào Tư Thanh chắc bị trùng tà? Ai không đi đắc tội nhưng lại đi đắc tội với anh, đây không phải là ngại sống lâu còn gì?"

Kinh ngạc qua đi, Hà Thắng Lợi liền cực độ hưng phấn mà nói.

Có nói thì Đào Tư Thanh cũng đâu có đắc tội với Hà đại thiếu gia, chỉ là Đào Tư Thanh thường ngày hành sự quá phách lối, áp chế hết danh tiếng của những đỉnh cấp nha nội khác như Hà đại thiếu gia, khiến người khác rất khó chịu. Hôm nay rốt cuộc đi đắc tội một nhân vật độc ác không thể đắc tội, lập tức bị trừng trị, Hà đại thiếu gia đó là sướng từ trong tim.

Hà Mộng Oánh thì không có "nông cạn" như Hà Thắng Lợi, khẽ cau mày rồi nói: "Liễu Tuấn, như vậy có quá hay không? Thực lực bên kia cũng không nhỏ đâu. . .có nắm chắc 100% chứ?"

Liễu Tuấn mỉm cười, đang muốn nói thì điện thoại vang lên, là số của Trình Tân Kiến.

"Ừ, tôi đây. . được!"

Câu trả lời của Liễu Tuấn rất ngắn, chỉ nói mấy chữ đã cúp điện thoại.

Hà Thắng Lợi hỏi ngay: "Sao rồi?"

"Trình Tân Kiến nói đã động thủ, lần này là nội ứng ngoại hợp, giải cứu phụ nữ sa chân, ít nhất bắt được mười mấy người khác ở hiện trường."

"Ha ha, đi đi đi coi đi, không uống rượu nữa. . .đi coi náo nhiệt!"

Hà Thắng Lợi vừa nghe đã động thủ thì nhất thời kiềm chế không nổi vẻ hưng phấn, vội bật dậy nhao nhao lên.

Liễu Tuấn nhìn qua Hà Mộng Oánh.

Hà Mộng Oánh tặng lại cho y hai cái lườm: "Anh nhìn em làm gì? Muốn đi xem náo nhiệt thì cứ đi đi, em phải về nhà chăm sóc con trai!"

"Ô kìa chị hai, chị cũng đừng giả bộ thế chứ, em còn không biết chị sao? Đi một chút đi, đi cùng xem! Đây chính là thiên cổ kỳ quan, cơ hội chỉ có một thôi!"

Hà Thắng Lợi giục liên hồi, có vẻ gấp không chịu nổi.

Hà Mộng Oánh còn đang do dự thì Liễu Tuấn cười nói: "Từ xa coi thôi, chắc không sao đâu."

Kỳ thực đây là Liễu tỉnh trưởng đang chú ý đến mặt mũi của Hà đại tiểu thư, đúng như Hà Thắng Lợi nói, tính cách Hà đại tiểu thư vốn cũng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, chẳng qua đang thận trọng mà thôi. Thục nữ thì phải có phong phạm của thục nữ, chung quy không thể vừa nghe có cãi lộn thì hai mắt tỏa sáng.

Hà Mộng Oánh thản nhiên cười: "Được thôi, vậy thì cùng đi xem."

"Mở đường mở đường!"

Hà Thắng Lợi nhao nhao lên, trực tiếp chạy ra ngoài, khởi động chiếc xe của cậu ta.

Rất nhanh, Mercedes đã chạy đến khu vực gần Cẩm Quan Thành. Hà Thắng Lợi hạ kính xe, ba người đứng bên kia đường, từ xa nhìn qua "tràng cảnh náo nhiệt" bên kia.

Lúc này, Cẩm Quan Thành đã loạn như vỡ chợ.

Đại đội chiến sĩ vũ cảnh, súng vác vai, đạn lên nòng, bao quanh Cẩm Quan Thành, mặc dù cách một con đường nhưng vẫn có thể nghe được thanh âm gọi nhỏ ở bên trong.

"Ơ, sao cả mấy dụng cụ của đội PCCC cũng mang qua cả vậy?"

Hà Thắng Lợi háo hức nhìn Cẩm Quan Thành vẫn chìm trong ánh đèn xanh vàng rực rỡ, cười ha ha mà hỏi.

Hà Mộng Oánh cười nói: "Chắc đây là lo có người sợ quá từ trên lầu nhảy xuống, thủ sẵn để đỡ lấy!"

Hà Thắng Lợi liên tục gật đầu: "Ừ, có đạo lý, khách của Cẩm Quan Thành toàn là nhân vật có uy tín danh dự, nếu như ngã chết cũng khó mà ăn nói."

Hà Mộng Oánh "Hừ" một tiếng: "Ngã chết thì càng hay, có gì đặc biệt hơn người? Đã đến nơi đây thì có mấy người tốt?"

Hà Thắng Lợi cùng Liễu Tuấn liếc nhau, đều mỉm cười lắc đầu.

Điện thoại của Liễu Tuấn lại vang lên, vẫn là Trình Tân Kiến gọi tới.

"Tiểu Tuấn, bắt được Đào Tư Thanh rồi, tiểu tử này còn rất kiêu ngạo, la hét mãi. . ."

Trình Tân Kiến cười ha ha, thanh âm rất hưng phấn.

Mặc dù trước đó bố trí chu đáo, xác nhận Đào Tư Thanh có ở trong Cẩm Quan Thành mới động thủ, tuy nhiên có bài học lần trước để Đào Tư Thanh lén chuồn ra ngoài đến đại nội gọi viện binh, lần này thuận lợi bắt được Đào Tư Thanh, Trình Tân Kiến cũng yên lòng.

Liễu Tuấn mỉm cười nói: "Thiết quyền chuyên chính dân chủ nhân dân dùng để làm gì?"

Trình Tân Kiến cười ha ha, nói: "Đúng, thiết quyền chuyên chính dân chủ nhân dân là để đối phó với những kẻ Vương bát đản này. Được, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho hắn quá thoải mái, mặt khác. . ."

Trình Tân Kiến đột nhiên đè thấp thanh âm, hình như có việc gì quan trọng muốn nói.

"Sao rồi?"

Liễu Tuấn hỏi.

"À, mười mấy người vừa rồi bắt được tại hiện trường, trong đó có vài con cá lớn, có một đứa là tiểu tử của Đông Học Phong Đông Hiểu Cương."

Cái gọi là Đông Học Phong, đó chính là người lãnh đạo trực tiếp của Thịnh Đạo Minh, người đang chỉnh đốn Cty internet Triều Lưu tại TP.Ngọc Lan. Con của hắn ở chỗ này bị bắt tại trận, có thể coi là thu hoạch ngoài ý muốn.

Liễu Tuấn cười, nói: "Rất tốt, cái này gọi là ác giả ác báo!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi