TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong Kinh sư Tứ đại hội sở, phòng làm việc chủ tịch của Cẩm Quan Thành là xa hoa nhất. Hà Mộng Oánh của câu lạc bộ Trường Thành và Cao Bảo Hoành của câu lạc bộ Quảng An vốn cũng chỉ treo trên người cái danh hiệu "cố vấn", dù sao Hà Trường Chinh và Cao Kính Chương đều đang tại vị, Hà Mộng Oánh và Cao Bảo Hoành vẫn muốn lẩn tránh văn kiện tương quan của Trung ương. Đàm Quốc Tử của câu lạc bộ Hoa Đô và Đào Tư Thanh của câu lạc bộ Cẩm Quan Thành thì không có lo lắng này, trực tiếp làm chủ tịch.

Lấy thói hành sự kiêu ngạo của Đào Tư Thanh, cùng với tâm tính muốn cùng Đàm Quốc Tử so của, hắn đã sửa sang phòng làm việc của mình thành một "căn hộ tổng thống", tuy nhiên đây chỉ là trong ánh mắt của những người thế tục, Đàm Quốc Tử đã từng đến qua phòng làm việc của Đào Tư Thanh một chuyến và chỉ mỉm cười. Ở trong mắt Đàm Quốc Tử, thứ gọi là xa hoa của mấy kẻ nhà giàu mới nổi này hoàn toàn không thể hiện được đẳng cấp.

Đào Tư Thanh rất đắc ý chỉ vào những dụng cụ trang trí trong phòng, nói đây là ghế sofa bằng da thật của Italy, đây là tác phẩm hội họa của vị đại sư nào, thậm chí còn bồn cầu của hắn cũng nạm vàng.

Đàm Quốc Tử chỉ cười gật đầu mà không nói gì.

Trong phòng làm việc chủ tịch của câu lạc bộ Hoa Đô, mỗi một đồ trang trí to nhỏ mới thực sự có lai lịch. Ví dụ cái bàn ăn bằng gỗ hồ đào chính tông là vua Louis 16 của Pháp đã từng đặt ở trong hoàng cung, trên hội đấu giá tại Zurich đã tốn mất 2tr USD để mua nó. Hay bức tranh sơn thủy treo trên tường chính là chính phẩm của Ngô Đạo Tử.

Những vật có ý cảnh như vậy, một đứa nhà giàu mới nổi như Đào Tư Thanh sao có thể hiểu được.

Nói với người như thế thì thà nói với cái đầu gối còn hơn!

Lúc này, văn phòng chủ tịch của Cẩm Quan Thành vẫn xa hoa, nhưng vẻ mặt của Đào chủ tịch cũng khó có thể trấn định nổi nữa.

"Các người muốn làm gì? Phản rồi hả!"

Đối mặt với rất nhiều cảnh sát đột nhiên xông vào, đầu tiên Đào Tư Thanh rất ngỡ ngàng, rồi lập tức nổi trận lôi đình, lớn tiếng gầm lên, hai mắt trợn trừng như mắt trâu.

Nói đến ngày hôm nay Đào đại thiếu gia quả thật ức đến chết, không ngờ bị người nắm cổ, cầm súng chỉ vào đầu, chỉnh mình chẳng khác một thằng trẻ con. Cả đời này từ khi có ý thức đến nay, Đào Tư Thanh chưa từng chịu qua mất mặt như thế, cho tới bây giờ đều là hắn khi dễ người khác, chứ đâu có đến phiên người khác khi dễ?

Vốn cũng biết Liễu Tuấn không dễ chọc, còn tưởng rằng y sẽ cố kỵ đến vấn đề ảnh hưởng mà xử lý cho kín. Kỳ thực yêu cầu của Đào đại thiếu gia cũng không cao, chỉ cần Liễu Tuấn xuống xe, nắm tay rồi nói vài câu thì hắn có mặt mũi rồi, sau đó sẽ tránh ra, không làm khó Liễu Tuấn.

Theo Đào Tư Thanh nghĩ, như vậy mình đã rất chú ý rồi, tất cả đều bởi vì đối phương là Liễu Tuấn, chứ nếu là người khác, Đào đại thiếu gia không đánh hắn ỉa ra quần thì tuyệt không phải họ Đào!

Không ngờ Liễu Tuấn hoàn toàn không để hắn vào mắt, trực tiếp coi Đào đại thiếu gia như một tên lưu manh côn đồ, sai tên cảnh vệ nắm lấy cái cổ của Đào đại thiếu gia!

"Anh là Đào Tư Thanh phải không?"

Dẫn đầu là một vị cảnh giám nhất cấp ngoài 50t, lạnh lùng quát hỏi.

Đào Tư Thanh vừa chớp mắt đã nhận ra đây là cục trưởng cục 3 Bộ công an Trình Tân Kiến. Đào Tư Thanh có kiêu ngạo, tại thủ đô làm khu giải trí thì không có khả năng không nhận ra mấy cục trưởng cục Quản lý trị an của Bộ công an.

"Trình cục trưởng, anh đùa cái gì vậy? Không nhận ra tôi hả?"

Nhận ra Trình Tân Kiến, Đào Tư Thanh hơi áp lực lại tâm tình phẫn nộ, trên mặt miễn cưỡng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Đương nhiên tôi nhận ra anh, anh chính là ông chủ Đào Tư Thanh mà!"

Trình Tân Kiến cũng đổi giọng, cười ha ha nói.

Đào Tư Thanh cũng không bởi vì Trình Tân Kiến thay đổi ngữ khí mà an lòng, ngược lại có dự cảm rất không rõ. Vốn lúc này, cảnh sát đột nhiên xông tới, Đào Tư Thanh biết đã xảy ra biến cố trọng đại. Từ khi câu lạc bộ Cẩm Quan Thành khai trương tới nay vẫn chưa có người nào dám dùng phương thức "xông" để vào phòng làm việc chủ tịch.

Đào Tư Thanh và Trình Tân Kiến qua lại chính diện cũng không nhiều, chỉ cùng một chỗ uống rượu qua một lần. Tuy nhiên lý giải đối với Trình Tân Kiến cũng không cạn, hắn biết vị Trình cục trưởng này là thân tín của Lương Quốc Cường phó bộ trưởng Thường vụ Bộ công an, một người đi ra từ một huyện, đại tướng của "Hướng Dương bang"! Có người nói khi Trình Tân Kiến chấp hành nhiệm vụ, càng cười với người khác thì hậu quả lại càng nghiêm trọng.

Một án nhỏ có thể xuất động đến cục trưởng cục 3 Bộ công an tự thân xuất mã sao?

"Trình cục trưởng, các anh đây là. . ."

Đào Tư Thanh nghi hoặc nói, coi tư thế này thì Trình Tân Kiến là dẫn người tới để "xoi mói". 7, 8 cảnh sát với vũ trang hạng nặng xông thẳng vào chẳng lẽ còn tới để nói chuyện với hắn hay sao? Chỉ là nhất thời Đào Tư Thanh vẫn chưa nghĩ rõ, thật sự có người dám xuất thủ với hắn?

Trước đó không lâu mình còn thu thập hai vị phó cục trưởng của cục khu thủ đô, con thế gia chính tông hồng tam đại, cho nên người của Bộ công an không thể không rõ chuyện này. Đoạn thời gian trước, các cảnh sát ở thủ đô ai mà không nghe nói đến Cẩm Quan Thành mà biến sắc? Thậm chí ngay cả kiểm tra theo bổn phận cũng đều được miễn, vạn nhất chọc giận Đào đại thiếu gia, vậy thì cái mũ ô sa có thể bị nguy hiểm.

"Đào Tư Thanh tiên sinh, hiện tại tôi chính thức báo cho anh biết, có người cử báo, câu lạc bộ Cẩm Quan Thành mà anh kinh doanh có chứa chấp gái mại dâm, ngày hôm nay chúng tôi đột kích kiểm tra. Xin anh phối hợp với hành động của chúng tôi!"

Trình Tân Kiến nở nụ cười một hồi, lúc này mới đanh mặt lại, nghiêm trang nói với Đào Tư Thanh.

Sắc mặt Đào Tư Thanh thoáng cái trở nên khó coi, hừ lạnh: "Không phải đấy chứ Trình cục trưởng? Các anh đùa hay thật đấy. . . Này, anh kia làm gì?"

Câu cuối cùng lại quay về một anh cảnh sát trẻ khác.

Cảnh sát trẻ này khoảng chừng 30t, khi vừa cửa có dẫn theo một trợ lý, trong tay cầm một thiết bị kỳ quái, khắp nới tìm tòi trong phòng, rất nhanh tìm được một cameras và một thiết bị ghi âm, sau đó nhanh chóng tắt hết những thiết bị này. Đối với câu quát hỏi của Đào Tư Thanh thì không để ý đến, trực tiếp đi tới trước mặt Trình Tân Kiến, nói: "Trình cục trưởng, camera và máy ghi âm đều tắt cả rồi!"

Trình Tân Kiến gật đầu, mỉm cười nói: "Tiến sĩ Lăng làm rất tốt!"

Cảnh sát trẻ này chính là Lăng Thao, em trai của Lăng Nhã, lúc này đã là phó tổng công trình sư cục 11 Bộ công an, cán bộ cấp Chính xử.

"Thiết bị giám sát tiêu chuẩn như vậy chỉ một bữa ăn sáng thôi."

Lăng Thao cười lắc đầu. Lăng Thao coi như là con nhà thế gia, tầm mắt không kém, đương nhiên có thể nhìn ra trong phòng làm việc này lắp đặt thiết bị rất xa hoa. Theo Lăng Thao thấy, thiết bị giám sát ở đây so với các thiết bị lắp đặt xa hoa hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Đào Tư Thanh nhất thời trừng mắt nhìn Trình Tân Kiến, cả giận nói: "Trình cục trưởng, các anh làm như vậy là phụng chỉ lệnh của ai? Không suy nghĩ hậu quả chút nào sao? Hừ hừ, đến lúc đó cũng đừng hối hận!"

"Hậu quả? Hối hận? Đào công tử, anh nói gì vậy? Sao tôi lại nghe không rõ? Phiền anh lặp lại lần nữa?"

Trình Tân Kiến lại nhếch miệng cười, trong ánh mắt nhìn sang Đào Tư Thanh toàn là ý trêu chọc và thương hại.

Đào Tư Thanh không không thể áp lực được lửa giận trong lòng nữa, hét lớn: "Trình Tân Kiến, mày ngông cái gì? Cái chức cục trưởng này có phải mày không muốn làm nữa không? Nói cho mày biết, cán bộ cấp bậc như mày trong thành Thủ đô có mà một đống, cho mày ba phần thuốc màu(thể diện) mà mày lại dám mở xưởng nhuộm! Mày tưởng bản thân mình là một nhân vật ư? Tóm cái loại cục trưởng chó má như mày chỉ là việc một câu nói!"

Trình Tân Kiến cười ha ha, vươn ngón tay cái: "Đào công tử, nói rất có khí phách! Hy vọng anh có thể kiên cường tới cùng như vậy! Nếu như ai nhát gan thì người đó là Vương bát đản!"

Đào Tư Thanh nhất thời bị tức đến choáng cả đầu.

Vương bát đản!

Đào Tư Thanh lớn từng này nhưng chưa từng có người dám nói qua với hắn như vậy.

"Trình Tân Kiến, mày dám mắng tao? Con bà mày. . . Ai nha. . ."

Đào Tư Thanh nổi trận lôi đình, chỉ vào Trình Tân Kiến la to, một câu còn chưa nói hết lời đột nhiên bên tai vang lên tiếng gió, một bóng đen lóe lên, "Chát" một tiếng giòn vang, Đào công tử nhất thời cảm thấy một bên má bỏng rát, lỗ tai vang lên tiếng ù ù. . . Thì ra vừa sơ ý đã bị Trình Tân Kiến tát cho một cái trời giáng.

"Đcm mày. . . Ai nha. . ."

Một cái tát vẫn không đánh tỉnh được Đào Tư Thanh, ngược lại khiến hắn tức đến như phát điên, khàn cả giọng chửi bới, nhưng không ngờ Trình Tân Kiến hạ thủ không lưu tình chút nào, mới không phòng bị lại ăn thêm một cái tát nữa.

Bản lĩnh như vậy Trình Tân Kiến đã từng rèn luyện. Thời gian còn làm cảnh sát ở đồn công an trấn Hướng Dương đã luyện được thuần thục. Hôm nay làm cục trưởng cục 3 Bộ công an, cơ hội dùng đến bổn sự này ngược lại không nhiều như trước đây. Chỉ là bản lĩnh 30 năm cũng không phải chuyện đùa, Đào Tư Thanh đâu có thể né được?

Hai cái tát khiến khuôn mặt trắng hếu của Đào Tư Thanh trở nên đỏ rực, diễm lệ dị thường, còn có vẻ rất chi là khả ái.

Sau khi Trình Tân Kiến tặng cho Đào Tư Thanh hai cái tát mới cười nói với Lăng Thao: "Tiến sĩ Lăng thấy được chưa? Đối phó với những phần tử phạm tội không thành thật thì phải có biện pháp. Chuyên chính dân chủ nhân dân dùng để làm gì? Chính là chuyên chính những phần tử phạm tội này. Con bà nó còn tưởng mình thực sự là nhân vật hay sao, bình thường nhân mô cẩu dạng, càn quấy. Những kẻ thế này, mình muốn nói đạo lý với hắn thì hắn mở miệng mắng chửi, cho nên biện pháp tốt nhất chính là -hắn dám gây sự, thì đánh hắn!"

Trình Tân Kiến hào hứng lên, đưa tay chỉ vào gương mặt đỏ rực của Đào Tư Thanh rồi bồi thêm một khóa giáo dục tại hiện trường cho Lăng Thao!

"Trình Tân Kiến, mày ngon lắm! Được, đánh rất hay!"

Đào Tư Thanh đã không còn khiếp sợ như lúc đầu, hung tợn chỉ tay vào mặt Trình Tân Kiến. Thần sắc này giống như một con sói bị bắn trúng cột sống, hận không thể nuốt sống Trình Tân Kiến. Chỉ là bốn phía có 7,8 cảnh sát lưng dài vai rộng đang nhìn vào, Đào Tư Thanh có phẫn nộ cũng không dám vọng động.

"Đánh mày thì sao? Mày cắn tao hả?"

Trình Tân Kiến cũng không thèm để ý, đưa tay cốc lên đầu Đào Tư Thanh.

Lần này, khiến Đào Tư Thanh có xung động muốn hộc máu.

Vừa rồi chịu hai cái tát, mặc dù Đào Tư Thanh nộ phát như cuồng nhưng cũng không khuất phục, ngược lại càng "ý chí chiến đấu sục sôi". Được, giờ cho mày ngang, hãy đợi đấy.

Nhưng cái "cốc đầu" của Trình Tân Kiến lại mang theo vẻ khinh miệt vô cùng, đã làm cho Đào Tư Thanh cảm giác khuất nhục bội phần.

Người ta hoàn toàn không coi hắn là cái thá gì.

"Đào công tử, giờ tao nói cho mày hay, ngày hôm nay tao tới chính là chỉnh mày đấy, có cái rắm gì thì mày mau phóng ngay, bằng không thì sẽ không có cơ hội!"

Trình Tân Kiến liếc nhìn Đào Tư Thanh, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt rất xem thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi