TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trong phòng bao thiên nhiên của khách sạn Thu Thủy ở thủ đô, khách ngồi đầy cả phòng.

Trên chiếc bàn tròn cực lớn, đã bày sẵn thức ăn và hoa tươi, có điều mọi người chưa ai động đũa, nguyên nhân chính chủ còn chưa tới.

Trương Hiểu Mạn hỏi:
- Tri Nhân, Liễu bí thư dặn như vậy thật sao?

Phan Tri Nhân gật đầu:
- Sao, chị sợ tôi giả truyền thánh chỉ à?

Trương Hiểu Mạn cười ngượng, thì thào:
- Không xuống không hay, Liễu bí thư và Bạch tỉnh trưởng cũng tới, chúng ta không đi đón mà cứ nghênh ngang ngồi ở đây à?

Phan Tri Nhân cười:
- Hiệu Mạn, chị là bạn học cũ của Liễu bí thư, thói quen của bí thư ra sao, đâu phải chị không biết chứ.

Giang Vân Hiệp cũng nói:
- Đúng thế, bí thứ ghét nhất là chuyện đưa đón tiếp rước phiền hà trên quan trường, nếu bí thư đã dặn như thế, chúng ta cứ ngồi đợi là được, đừng tự đi chuốc lấy phê bình.

Mọi người đều gật đầu.

Cuộc tụ hội và do Trương Hiểu Mạn kiến nghị, hai vợ chồng Phan Tri Nhân và Giang Vân Hiệp tới thủ đô công cán, bọn họ là bạn tốt của Trương Hiểu Mạn, tới thủ đô tất nhiên đi thăm. Mọi người ngồi nói chuyện với nhau, Trương Hiểu Mạn liền nói nhân lúc Liễu bí thư và Bạch tỉnh trưởng đều ở thủ đô, hay là gọi hết những người cũ ở huyện Ninh Bắc tới tụ hội, trò chuyện với lãnh đạo.

Phan Tri Nhân rất tán đồng đề nghị này, liền gọi điện thoại xin chỉ thị của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn vui vẻ đồng ý.

Mọi người đều biết Liễu bí thư là người niệm tình cũ.

Vì thế người ngồi đây đều là người quen cũ đồng thời là cấp dưới cũ của Liễu Tuấn và Bạch Dương.

Hai vợ chồng Phan Tri Nhân, Trương Hiểu Mạn thì khỏi phải nói nữa. Trương Hiểu Mạn còn gọi điện bảo Dịch Hàn khẩn cấp tới thủ đô tụ hội. Ngoài ra còn có một vị nữa là Mai Văn Hoa, trước kia là bí thư trấn Ngũ Lý Kiều, hiện giờ đang học tập bồi dưỡng ở trường đảng TW. Hắn là cấp dưới Liễu Tuấn coi trọng nhất khi còn công tác ở huyện Ninh Bắc, đạo đức rất tốt.

Sau khi Liễu Tuấn tới tỉnh A công tác, vẫn rất quan tâm tới sự tiến bộ của hắn, khi trò chuyện với các cán bộ lãnh đạo của tỉnh N chuyên môn nhắc tới tên hắn. Được đích thân Liễu Tuân quan tâm tới, mấy năm qua sĩ đồ của Mai Văn Hoa khá thông suốt, làm bí thư huyện ủy Ninh Bắc, sau đề bạt lên làm phó thị trưởng Hãn Hồ, trước đó không lâu được tỉnh ủy tỉnh N tiến cử tới trưởng đảng TW học tập, có thể thấy trước, sau khi tốt nghiệp Mai Văn Hoa sẽ đi tới vị trí lãnh đạo quan trọng hơn.

Mai Văn Hoa, Trương Hiểu Mạn, Phan Tri Nhân, những đồng nghiệp đều từ huyện Ninh Bắc đi ra này luôn giữ quan hệ mật thiết với nhau, lần này tụ hội đương nhiên không thể thiếu hắn.

Trừ mấy người cũ của của huyện Ninh Bắc, còn có ba vị nữa tuy chưa từng công tác ở huyện Ninh Bắc, nhưng có quan hệ mật thiết với Liễu Tuấn, Trương Hiểu Mạn và Phan Tri Nhân cũng thông báo.

Trong đó một vị là Vu Hoài Tín, Liễu Tuấn lên làm bí thư tỉnh ủy không lâu, Vu Hoài Tín liền tới cục hai của Trung tổ bộ. Đó là thủ phát bồi dưỡng cán bộ dự bị nhất quán của Liễu Tuấn, trước tiên để Vu Hoài Tín kiếm chút kinh nghiệm, thời cơ chín muồi tất nhiên sẽ tiến thêm một bước, an bài tới địa phương sẽ trở thành quan lớn rồi.

Là thư ký thứ hai của Liễu Tuân, quan hệ giữa Vu Hoài Tín và Phan Tri Nhân rất tốt, hắn nhậm chức ở thủ đô, cuộc tụ hội như thế này tất nhiên phải thông báo cho hắn.

Hai vị còn lại là Trần Hoài Nghĩ thư ký của bí thư thứ nhất TW đoàn, người kia là Long Diễm Lệ xử trưởng trung tâm quản lý sự vụ cơ quan TW đoàn. Vốn Trương Hiểu Mạn chỉ thông bao cho Trần Hoài Nghĩa, nhưng Trần Hoài Nghĩa nghĩ Long Diễm Lệ là bạn học cũ của Liễu Tuấn lại cùng quê huyện Hướng Dương, nên cũng thông báo cho cô.

Không có quan hệ với Liễu bí thư, Long Diễm Lệ chẳng thể làm tới chức vụ xử trưởng, từ đó có thể thấy, Liễu bí thư vẫn rất quan tâm tới người bạn cũ xinh đẹp này. Trần Hoài Nghĩa rèn luyện ở TW khá lâu, sớm đã am hiểu đối nhân xử thế, ân tình miễn phí này, tất nhiên là vui vẻ tặng lên.

Cho dù hắn là thư ký của bí thư thứ nhất TW đoàn, thì trong cơ quan có thêm mấy đồng hương thân thiết cũng không phải chuyện xấu.

Trong hoàn cảnh thế này, đối diện lại toàn là nhân vật có vai vế, Long Diễm Lệ rất cẩn thận, chỉ cười bồi, không nói chuyện.

Bạn bè cũ gặp mặt, mọi người trò chuyện vui vẻ.

Không lâu sau, trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cửa phòng bao mở ra, mọi người đồng loạt đứng dậy lộ vẻ hưng phấn.

Tiếp đó Liễu bí thư và Bạch tỉnh trưởng cùng xuất hiện trước mắt mọi người.

- Chào Liễu bí thư, chào Bạch tỉnh trưởng.

Trong phòng bao vang lên tiếng chào chỉnh tề, không biết ai dẫn đầu mọi người vỗ tay rào rào.

Liễu Tuấn khoát tay:
- Có phải họp hành gì đâu, không cần phải làm chính thức như thế, mọi người ngồi cả đi, đừng đứng nữa.

Tiếng vỗ tay dừng lại, mọi người cùng nhìn hai lãnh đạo cũ không chớp mắt.

Liễu Tuấn không bắt tay mọi người mà đi thẳng tới ghế chính ngồi xuống.

Toàn là cấp dưới thân thiết cả, chẳng cần khách sáo gì.

Trương Hiểu Mạn nắm tay Bạch Dương, nước mắt chảy ra.

Bạch Dương tới làm tổng giám đốc Cty Cửu Châu không lâu, Trương Hiểu Mạn cũng được điều tới, làm chủ nhiệm văn phòng, cán bộ cấp phó sở. Sau này Bạch Dương làm phó chủ nhiệm Quốc tư ủy, Trương Hiểu Mạn cũng điều tới theo. Hiện giờ đã chia tách với Bạch Dương nhiều tháng rồi, trong lòng Trương Hiểu Mạn rất nhớ.

Trong lòng cô, Bạch Dương không phải chỉ là lãnh đạo, mà là người thân thiết nhất của mình.

Bạch Dương khẽ xoa đầu cô, cười nói:
- Nha đầu ngốc đã bốn mươi tuổi rồi mà vẫn còn như trẻ con, nếu để các đồng nghiệp trong cơ quan nhìn thấy, chẳng phải bị cười cho à?

Động tác này của Bạch Dương làm nước mắt của Trương Hiểu Mạn càng tuôn ra như suối.

Thấy Trương Hiểu Mạn lộ ra chân tình, trong lòng Bạch Dương cũng rất cảm động, vỗ tay cô bảo ngồi xuống bên cạnh mình. Trương Hiểu Mạn ngồi xuống, vẫn nắm chặt tay Bạch Dương không buông, ánh mắt không muốn xa rời.

- Hiểu Mạn, cô mời tôi tới ăn cơm mà lại thế này có phải cố ý làm tôi không vui không?

Liễu Tuấn trêu.

Mọi người đều nở nụ cười, Trương Hiểu Mạn cũng phì cười, không khí trong phòng bao liền trở nên thoải mái hơn nhiều.

- Văn Hoa, lâu lắm không gặp rồi, anh vẫn cứ tinh thần sung mãn như trước, rất tốt.

Liễu Tuấn ngồi xuống, nhìn qua mọi người một lượt, cuối cùng dừng trên người Mai Văn Hoa, nói.

Sau khi nhận được điện thoại thông báo của Phan Tri Nhân, Mai Văn Hoa luôn trong tình trang hưng phấn, cũng có chút khẩn trương. Dù sao hắn và Liễu Tuấn có tới mười năm chưa gặp. Vừa rồi nhìn thấy Liễu Tuấn, đường đường một đại hán hiên ngang, thiếu chút nữa xúc động rơi lệ như Trương Hiểu Mạn.

Hiện giờ Liễu Tuấn hỏi tới mình, Mai Văn Hoa đột nhiên khẩn trương vô cùng, vội đứng dậy, cố gắng áp chế sự kích động cả mình, nói:
- Vâng thưa bí thư, đã mười năm rồi... Có điều, tôi vẫn thường nhìn thấy bí thư. Ngày nào tôi cũng xem thời sự tỉnh A.

Liễu Tuấn cười:
- Văn Hoa, làm vậy là không đúng rồi, anh là cán bộ tỉnh N, phải xem thời sự tỉnh N, nếu để Điền bí thư và Chương tỉnh trưởng biết được là anh phiền phức rồi đấy.

Trong phòng bao lại rộ lên tiếng cười, có thể nhìn ra tâm tình Liễu bí thư hôm nay không tệ.

Thời gian qua những tin đồn liên quan tới Liễu bí thư bọn họ đều đã nghe nói tới. Những người tinh thông quy tắc quan trường không khỏi thầm lo lắng, người còn lại thì vui sướng.

Bất kể nói thế nào, tiến bộ thêm một bậc cũng là chuyện tốt mà.

Mai Văn Hoa càng thêm căng thẳng, chẳng biết đối đáp thế nào, chỉ đành cười khan, mồ hôi chảy ròng ròng.

Liễu Tuấn nói:
- Văn Hoa, ngồi đi ngồi đi... Hôm nay bạn bè cũ tụ hội, mọi người khó khăn lắm mới gặp được nhau, không cần khẩn trương như thế, ngồi đi.

- Dạ, vâng vâng...

Mai Văn Hoa rối rít vâng dạ ngồi xuống, lưng thẳng tắp.

Nói ra Mai Văn Hoa cũng là cán bộ có dũng khí có kiến thức, dù đối diện với Điền Văn Minh hay Chương Thần Văn cũng không khẩn trương như thế. Chỉ có Liễu Tuấn có thể khiến hắn kính sợ từ tận đáy lòng.

Bạch Dương nói:
- Văn Hoa, cậu làm việc ở huyện Ninh Bắc tốt lắm, mấy năm qua huyện Ninh Bắc luôn phát triển cao tốc, xếp hạng cao trong 100 huyện mạnh toàn quốc, đây là điều không dễ, cậu rất có công lao.

Mai Văn Hoa vội khom mình hướng về phía Bạch Dương:
- Cám ơn Bạch bí thư biểu dương, đó đều do hai vị lãnh đạo tạo dựng nền móng tôi, tôi sao có bản lĩnh lớn như thế.

Khi hắn công tác ở huyện Ninh Bắc, Bạch Dương là bí thư huyện ủy, Mai Văn Hoa vẫn giữ cách xưng hô trước kia.

- Lời này không thật lòng rồi, tôi biết hiện giờ trong lòng quần chúng cán bộ huyện Ninh Bắc chỉ nhớ Liễu bí thư, không liên quan gì tới Bạch bí thư nữa phải không?

Bạch Dương luôn chừng mực, cũng nói đùa trước cấp dưới cũ.

Có điều Bạch Dương nói là sự thực, dù Liễu Tuấn công tác ở huyện Ninh Bắc không lâu, nhưng thành tựu huy hoàng ngày này của huyện Ninh Bắc lại do một tay Liễu Tuấn đặt nên nền móng, cán bộ quần chúng huyện Ninh Bắc tới nay vẫn nhắc đến Liễu bí thư.

- Bạch bí thư và Liễu bí thư đều là cán bộ lãnh đạo chúng tôi sùng kính nhất...

Mai Văn Hoa thường ngày cơ trí hơn người, mồm miệng nhanh nhẹn, hôm nay lại bị lắp bắp trước mặt lãnh đạo cũ.

Liễu Tuấn cười:
- Bạch bí thư nếu muốn phê bình tôi thì đợi lát nữa khi không có ai phê bình riêng có được không?

Trong phòng bao lại vang lên tiếng cười vui vẻ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi