TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Trừ Mai Văn Hoa ra thì những người khác đều không chia tay Liễu Tuấn lâu như thế, Liễu Tuấn nói chuyện với từng người, tới lượt Trần Hoài Nghĩa, Liễu Tuấn hỏi:
- Hoài Nghĩa, làm thư ký cho đồng chí Hoa Sơn, học được không ít kiến thức hả?

Trần Hoài Nghĩa vội đáp:
- Vâng thưa bí thư, Nhạc bí thư kiến thức uyên bác, tôi học hỏi được rất nhiều điều.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Ừ, phải nghiêm túc học tập, tổng kết kinh nghiệm, có chỗ nào không hiểu thì khiêm tốn thỉnh giáo đồng chí, không được cho mình là đúng, càng không được không hiểu lại tỏ ra hiểu, biết chưa?

Trần Hoài Nghĩa liên tục vâng dạ.

Vì có Liễu Tuấn nâng đỡ hắn mới có ngày hôm nay, Trần Hoái Nghĩa phục y sát đất.

Trong những người ngồi đây, trừ Liễu Tuấn và Bạch Dương ra thì Phan Tri Nhân có chực vụ cao nhất, tư cách lão thành nhất, theo Liễu Tuấn lâu nhất. Nên tất nhiên cuộc tụ hội này do hắn "chủ trì". Phan Tri Nhân đợi Liễu Tuấn nói chuyện với Long Diễm Lệ vài câu rồi nói:
- Bí thư, tỉnh trưởng, mọi người kính hai vị lãnh đạo một chén.

Mọi người đứng dậy theo Phan Tri Nhân nâng chén lên, Liễu Tuấn và Bạch Dương cũng đứng dậy chạm cốc với mọi người rồi uống cạn, không khí bữa tiệc rất là sôi nổi.

Sau khi uống hai chén rượu, Mai Văn Hoa cũng dần dần thích ứng được, cảm khái nói:
- Tri Nhân, anh đúng là hạnh phúc, lại được công tác dưới tay hai vị lão đạo... Trước kia khi Bạch bí thư và Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc, là những ngày vui sướng nhất của chúng tôi.

Câu nói này đúng là nói tới tim gan mọi người.

- Đúng thế, Tri Nhân, hai vợ chồng anh thật hạnh phúc, gia đình hoàn mỹ, lại được đi theo hai vị lãnh đạo, phải uống thêm vài chén.

Trương Hiểu Mạn cũng hùa theo.

Bạch Dương cười:
- Liễu bí thư, Hiểu Mạn đang kháng nghị đấy, cậu làm việc thiếu tình nghĩa, chia tách vợ chồng người ta nhiều năm như vậy, có phải tàn nhẫn không?

Liễu Tuấn cười lớn:
- Bạch bí thư, cái tội danh này không đặt lên đâu tôi được, trước kia tôi định đưa và Hiểu Mạn và Dịch Hàn tới Ngọc Lan. Là do chị khoét góc tường, điều Hiểu Mạn tới tỉnh A. Thế cũng đành đi, hiện giờ chị tới tỉnh A sắp được một năm, cũng chẳng thấy chị giải quyết vấn đề vợ chồng người ta chia tách. Rốt cuộc là ai nhẫn tâm, mọi người đánh giá xem...

Bạch tỉnh trưởng bị nói cho không phản bác được, "thẹn quá hóa giận", trừng mắt lên nhìn y:
- Dù sao cậu là người đứng đầu, vấn đề cán bộ do cậu cai quản, cậu không giải quyết là cậu sai.

Mọi người bật cười.

Thì ra Bạch tỉnh trưởng cũng có lúc bất chấp đạo lý như thế.

Bạch tỉnh trưởng vừa nổi giận, Liễu bí thư liền không chống đỡ được, chỉ đành đầu hàng, làu bàu:
- Thế nào cũng là chị có lý. Dịch Hàn này, tôi vốn đã kiến nghị tổ chức khảo sát anh rồi, để anh tới sở giáo dục chủ trì công tác. Hiện giờ không được, vừa muốn thăng quan và muốn điều vợ tới, chuyện gì ngon cũng chiếm hết hả? Thế là không được! Muốn thăng quan hay là muốn vợ, anh tự chọn đi, chỉ được chọn một thôi.

Thấy Liễu bí thư cũng "nghịch ngợm" như vậy, mọi người càng thấy thú vị, đồng loạt nhìn Dịch Hàn, xem hắn trả lời thế nào.

Không ngờ Dịch Hàn lại nghiêm túc, chẳng hề nhìn ra Liễu bí thư đang trêu mình, đáp ngay:
- Đương nhiên là muốn vợ rồi, không thăng quan thì thôi.

Trương Hiểu Mạn lườm chồng một cái rồi cười khúc khích.

- Trả lời chính xác!
Liễu bí thư gật gù.

Bạch tỉnh trưởng thêm vào một câu:
- Hết sức chính xác.

Trong phòng bao lại rộ lên tiếng cười vui vẻ.

Bất kỳ ai cũng nhìn ra được Liễu Tuấn đang đùa, vậy mà Dịch Hàn lại nghiêm túc như thế, đúng là số một. Nhưng mọi người nhanh chóng phát hiện ra Dịch Hàn rất hiểu tâm tư của Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn thở dài:
- Dịch Hàn, anh cũng học được thủ đoạn đầu cơ mưu lợi rồi. Được, nể anh coi trọng tình nghĩa, lần này tôi cho anh cả hai. Hiểu Mạn, cô nói đi, muốn tới ban ngành của tỉnh A? Nhân cơ hội Bạch tỉnh trưởng ở đây, tôi mở cửa sau cho cô.

Bạch Dương nháy mắt với Trương Hiểu Mạn, tụ họp với cấp dưới cũ, tâm tình của Bạch Dương rất tốt.

Trương Hiểu Mạn vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, lãnh đạo tâm tình tốt là một chuyện, nhắc tới công việc nghiêm túc là chuyện khác, không được vì thế kiêu ngạo, nếu tự chọn vị trí thật, thì phân lượng mất đi rất nhiều.

Dù thế nào cũng là cán bộ phó sở rồi, không thể thiếu quy củ như vậy.

- Liễu bí thư, nếu như điều tới tỉnh A, công tác dưới chỉ đạo của hai vị lãnh đạo thì quá tổt ... Có điều, điều động cán bộ phải phục tùng an bài của tổ chức. Hai vị lãnh đạo thấy tôi thích hợp làm việc gì thì an bài việc đó, tôi kiên quyết phục tùng.

Bạch Dương gật đầu tán thưởng.

Liễu Tuấn cười:
- Được, cô là cấp dưới cũ của Bạch tỉnh trưởng, chị ấy hiểu cô nhất, để chị ấy quyết, tôi gật đầu ký tên là được.

Giang Vân Hiệp mừng rỡ:
- Tốt quá, Hiểu Mạn , chúng ta lại có thể trò chuyện với nhau mỗi ngày rồi. Mọi người chúc hai vị lãnh đạo một chén, đồng thời chúc Dịch Hàn và Hiểu Mạn vợ chồng đoàn tụ.

Chén rượu này mọi người cùng vui vẻ uống cạn.

Dịch Hàn cũng thực là hạnh phúc, vừa thăng quan lại đoàn tụ với vợ, chuyện gì tốt cũng tới lượt, đi theo Liễu Tuấn đúng là thống khoái.

Tửu lượng của Dịch Hàn còn kém cả Liễu b thư, nhưng trước mặt hai vị lãnh đạo, bạn bè mời rượu không thể không uống, mấy chén Mao Đài nuốt vào bụng, mặt đã đỏ bừng, có chút không chống đỡ được. May là Trương Hiểu Mạn tuy là nữ đồng chí, nhưng nhiều năm rèn luyện trên quan trường, tửu lượng cũng có vài phần, đứng đã đỡ cho chồng, mới miễn cưỡng không mất mặt trước lãnh đạo.

Đương nhiên mọi người cũng biết khống chế, không chuốc say hắn.

Khi uống rượu, Giang Vân Hiệp mấy lần giật áo chồng dưới bàn. Phan Tri Nhân hiểu ý vợ, cô muốn y khéo léo thăm dò chuyện Liễu bí thư làm ủy viên dự khuyết cục chính trị.

Trong suy nghĩ của Giang Vân Hiệp, Liễu bí thư thăng quan một cấp, trở thành lãnh đạo cảu đảng và nhà nước, đương nhiên là chuyện cực kỳ vinh dự. Nhưng như thế Liễu bí thư có khả năng sẽ không ở lại tỉnh A nữa. Cho dù vẫn còn Bạch Dương cũng là lãnh đạo cũ của Phan Tri Nhân, nhưng dù sao không làm người ta yên tâm bằng Liễu Tuấn. Chỉ cần Liễu Tuấn ở lại, trong năm năm sau, Phan Tri Nhân không cần phải lo lắng gì, rất có khả năng tiến thêm một bước, thành cán bộ cấp tỉnh bộ. Nghe nói lần đổi khóa này Lưu Quang Hưng, Lý Huệ, Sài Thiệu Cơ đều tiến bộ.

Thêm năm năm nữa tuổi tác và tư cách của Phan Tri Nhân đều đã đủ, tiến thêm một bước là hợp lý.

Nhưng từ đầu tới cuối, Phan Tri Nhân không hề nhắc tới chuyện này.

Giang Vân Hiệp không hiểu chính trị thực sự, chuyện như thế tuyệt đối không nên do cấp dưới bận tâm. Nếu hỏi chỉ khiến Liễu Tuấn không vui.


- Tiểu Tuấn, chuyện kia đã được quyết chưa?

Trong phòng tổng thống của khách sạn Thu Thủy, Bạch Dương lười nhác nằm trên ngực Liễu Tuấn, nhỏ giọng hỏi.

Liễu Tuấn biết cô hỏi tới chuyện gì, hơi nhíu mày lại:
- Tiếng ủng hộ rất cao, có mấy đồng chí tỏ thái độ rõ ràng ủng hộ đề nghị này...

Liễu Tuấn nói ra mấy cái tên.

Bạch Dương cũng nhíu mày vào, mấy người mà Liễu Tuấn nói đều là lãnh tụ một phái, trong đó có cả đồng chí Quách Định Bang, vấn đề là bọn họ ủng hộ Liễu Tuấn thăng cấp như thế, tuyệt đối không phải là muốn tốt cho Liễu Tuấn.

Trong chuyện này tựa hồ có mưu mô.

- Việc này chị thấy nên thận trọng suy nghĩ thêm.

Liễu Tuấn thở dài:
- Đoán chừng là khó mà thay đổi được nữa, Biện lão đề nghị, mấy vị lãnh đạo khác cũng tán thành, Lý chủ tịch tựa hồ cũng có ý này.

Bạch Dương rất bực mình nói:
- Sao bọn họ nhất định phải đẩy cậu lên lò lửa chứ?

Liễu Tuấn cười khổ:
- Đừng nói cái chuyện này nữa, trước tiên nói về việc của tỉnh A đi. Em đã trao đổi với Khâu Tình Xuyên cách đây không lâu, hi vọng anh ta tới tỉnh A, như thế chị và anh ta hợp tác không có vấn đề gì lớn, người này cả năng lực và lòng dạ đều rất tốt.

Mặc dù Liễu Tuấn nói chỉ là một khả năng, nhưng Bạch Dương vừa mới nghe là bết chuyện đã được quyết định rồi. Cho dù Liễu Tuấn có vào cục chính trị hay không, y rời khỏi tỉnh A là không thể thay đổi. Bạch Dương vừa mới làm tỉnh trưởng chưa bao lâu, kinh nghiệm công tác ở địa phương không phong phú lắm, khả năng thay thế Liễu Tuấn là rất nhỏ. Như vậy Khâu Tình Xuyên tới tựa hồ là lựa chọn tốt nhất. Chỉ cần có Liễu Tuấn kiên trì, đoán chừng hệ phái của Khâu Tình Xuyên sẽ toàn lực ủng hộ, chuyện này cơ bản được quyết rồi.

Đó là thủ pháp nhất quán của Liễu Tuấn, khi mình không thể tránh khỏi bị điều đi, cố gắng để lại cái cây mình chăm bón cho người mình tán thưởng.

Đây không phải chỉ suy tính từ mặt chính trị, chủ yếu là vì không muốn phát triển của tỉnh A bị ảnh hưởng quá lớn. Bạch Dương cho dù không tiếp xúc mấy với Khâu Tình Xuyên, nhưng tin lời đánh giá của Liễu Tuấn. Là một trong số nhân vật kiệt xuất đời ba của con cháu cách mạng chính tông, tầm nhìn và cách cục của Khâu Tình Xuyên tất nhiên không cần phải nghi ngờ.

- Chị còn cho rằng ông nội của Tiểu Tiểu sẽ đưa Khâu Tình Xuyên tới ngân hàng TW...

Liễu Tuấn cười:
- Lão gia tử đúng là có ý đó, có điều bị em khoét góc tường mất rồi.

Bạch Dương không khỏi bật cười:
- Cậu thật đúng là quá thể, ngay cả tường của cha mình cũng khoét..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi