TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Làm Cung Chiêu Lễ cả kinh là, chẳng những Liễu Tuấn đã tới, Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành cũng đã có mặt, ba người đang nói chuyện ở gần cửa sổ.

Trong phòng vang lên tiếng nhạc êm dịu.

Không phải là từ loa, mà ở một góc đại sảnh, có người đang tấu đàn, ca hát, không khí rất nhẹn nhàng thoải mái.

Nhìn thấy Cung Chiêu Lễ, ba người kia cùng mỉm cười gật đầu.

Cung Chiêu Lễ thầm hối hận mình trì hoãn quá lâu, mặc dù Liễu Tuấn mời, nhưng hắn phải tới trước đợi mới đúng, hiện giờ đảo lộn hết cả.

Cung Chiêu Lễ vội đi nhanh tới, mặt tươi cười.

- Chào Liễu bí thư.

Cung Chiêu Lễ cười mang vẻ áy náy.

- Ha ha, đồng chí Chiêu Lễ tới rồi, hai vị này thì không cần tôi giới thiệu nữa chứ?

Cung Chiêu Lễ vội cùng Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành bắt tay:
- Chào Khâu bí thư, Cao tỉnh trưởng, làm ba vị phải chờ lâu rồi.

Cao Trường Hoành mỉm cười.

Khâu Tình Xuyên nói:
- Chúng tôi cũng vừa mới tới.

- Đồng chí Chiêu Lễ mời ngồi.

Liễu Tuấn là chủ nhà, tất nhiên phải mời khách.

Chiếc bàn bọn họ đang ngồi không rộng lắm, trên bàn có mấy món ăn, mấy lý côc tai và nước quả.

Thấy có khách tới, phục vụ mặc áo xanh biếc lập tức bưng chiếc mâm nhỏ đến, bên trên là mấy thứ đồ uống khác nhau.

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đồng chí Chiêu Lễ thích gì cứ tự nhiên.

- Cám ơn bí thư.

Cung Chiêu Lễ mỉm cười chọn một ly cốc tai, "Khúc ca mùa thu hoạch" là chiêu bài của khách sạn Thu Thủy, tất nhiên phải lấy một ly.

- Đồng chí Chiêu Lễ, kinh tế Giang Khẩu hai năm qua phát triển với tốc độ thật nhanh.

Khâu Tình Xuyên nhìn Cung Chiêu Lễ, mỉm cười nói.

Cung Chiêu Lễ và Khâu Tình Xuyên là cộng sự ở Giang Khẩu, luận quen thuộc còn hơn cả Liễu Tuấn.

- Đó đều do Khâu bí thư lập nên cơ sở vững chắc, chúng tôi chỉ hưởng thành quả có sẵn.

Cung Chiêu Lễ vội nói, ngôn từ rất là khiêm nhường. Hắn luôn cẩn thận khi tiếp xúc với Khâu Tình Xuyên, người này bên ngoài ôn hòa, nhưng bên trong khôn khéo hơn người.

Liễu Tuấn thản nhiên nói:
- Kinh tế Giang Khẩu tất nhiên là phát triển rất nhanh, nhưng ẩn họa cũng rất lớn.

Cung Chiêu Lễ không khỏi ngẩn ra.

Liễu nha nội đúng là chẳng nể nang gì, không những phê bình hắn mà cuốn cả Khâu Tình Xuyên vào. Lại nhìn qua Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành, nhưng thấy cả hai sắc mặt bình thường, chẳng hề có ý trách móc.

Nguyên nhân hai vị này tiếp xúc với Liễu Tuấn chẳng phải một hai lần nữa, sớm đã hiểu rõ phong cách nói chuyện của y như lòng bàn tay. Nếu là tụ hội tư nhân, không phải trường hợp công khai, Liễu Tuấn luôn nói thẳng thừng.

Khâu Tình Xuyên mỉm cười:
- Mời Liễu bí thư chỉ giáo, ẩn họa kinh tế Giang Khẩu từ đâu ra?

Cung Chiêu Lễ và Cao Trường Hoành đều nhìn sang Liễu Tuấn.

- Cả hai vị hẳn là hiểu mô hình kinh tế Giang Khâu hơn tôi, tốc độ phát triển cao tốc của Giang Khẩu đặt nền móng ở tài chính, mậu dịch và nghề phục vụ. Thực nghiệp chiếm tỉ trọng bao nhiêu? Hơn nữa trong thực nghiệp thì xí nghiệp đông nhân công có tỉ trọng bao nhiêu? Đó là ấn họa. Trong hoàn cảnh thị trường bình ổn, nó sẽ phát triển rất nhanh, tốc độ vượt qua mô hình thực nghiệp làm chủ. Nhưng một khi có nguy cơ thị trường, tai nạn gây ra cũng là chưa từng có.

Liễu Tuấn trầm giọng nói.

Sắc mặt ba người kia trở nên nghiêm túc.

Tiếng đàn thư thái vẫn vang vọng trong đại sảnh, nhưng không khí rõ ràng là đã thay đổi, thậm chí phục vụ cách đó rất xa cũng cảm giác được một chút, tò mò nhìn qua bên này, nhưng lại không dám nhìn quá lâu. Ánh mắt chỉ dám lướt sơ qua.

Tất cả phục vụ đều rõ, mấy nhân vật này không tầm thường.

Khâu Tình Xuyên nói:
- Cậu nói không phải là không có lý, nhưng mô hình kinh tế Giang Khẩu hình thành đã lâu, hiện giờ bắt đầu chuyển hình, e rằng quá gấp gáp. Trước đó chúng tôi cũng đã thử hướng dẫn một số xí nghiệp vừa và nhỏ tiến hành chuyển hình, chủ yếu dựa vào ưu đãi chính sách. Khó khăn vẫn rất lớn. Vấn đề tài chính, hạng mục, kỹ thuật đều rất đau đầu. Nếu là một số ít xí nghiệp thì còn dễ làm. Nhưng số lượng lớn, cho dù chính phủ có cấp tài chính thì cũng là sư nhiều, cháo ít.

Vấn đề Liễu Tuấn đề xuất ra ngày hôm nay cũng không phải hiện giờ Giang Khẩu mới bắt đầu thí điểm, hai ba năm trước đã có ý hướng một bố phận xí nghiệp giá trị thấp, hao năng lượng, dần dần di chuyển ra ngoại thành, bên trong chỉ giữ lại xí nghiệp lớn có khoa học kỹ thuật cao.

Có điều bộ phận kỹ thuật cao đó rất ít, tiến hành chuyển hình khó khăn.

Cao Trường Hoành mỉm cười nói:
- Tôi thấy khó khăn có lớn đến đây vẫn phải tăng tốc tiến hành, thời gian người ta để lại cho chúng ta không nhiều. Thực tế, chính phủ Mỹ đang dựng lên các bức tường tài chính. Có nghĩa là bọn họ cũng dự kiến được nguy cơ không thể tránh khỏi.

Lời của Cao Trường Hoành làm Cung Chiêu Lễ giật mình.

Hắn không giật mình vì lời Cao Trường Hoành nói, mà giật mình bởi không khí tụ hội này, xem ra đúng là có thể nói gì tùy thích, tựa hồ không có quá nhiều lễ tiết quan trường, chỉ thảo luận vấn đề thuần kinh tế, trước khi tới Cung Chiêu Lễ cũng suy nghĩ cặn kẽ ý tứ của Liễu Tuấn. Nghĩ thế nào thì cuộc tụ hội này hẳn cũng phải là cuộc tụ hội chính trị.

Hiện giờ xem ra vẫn là Cù Hạo Cẩm hiểu Liễu Tuấn.

Cù Hạo Cẩm nhận định đây là cuộc tụ hội kinh tế thuần túy.

Liễu Tuấn lập tức nói:
- Lời này của Cao tỉnh trưởng rất có lý, mục đích nước Mỹ dựng lên bức tường tài chính là muốn ngăn nguy cơ này bùng phát. Bong bóng phát triển mười năm, một khi nó vỡ, bất kỳ biện pháp tài chính nào cũng không cứu vãn được. Bọn họ lập nên bức tường này chính là muốn di chuyển tai nạn, muốn cả thế giới phải trả tiền cho thứ bọn họ ăn.

Khâu Tình Xuyên cau mày:
- Nói như thế nguy cơ bùng phát là ở ngay trước mặt rồi. Bức tường tài chính này của bọn họ một khi xây xong là sẽ có chấn động mạnh.

Liễu Tuấn và Cao Trường Hoành gật đầu.

Cung Chiêu Lễ giờ mới nhớ ra, kẻ cả hắn thì bốn người ngồi đây đều là cán bộ cao cấp nổi danh kiến thiết kinh tế, nhìn qua, Liễu Tuấn, Khâu Tình Xuyên, Cao Trường Hoành có sự nhất trí cao độ về việc này.

Cung Chiêu Lễ rất bất ngờ, không nghĩ tới ba người nối nghiệp của hệ phái lại có sự qua lại này.

Có lẽ, cuộc tụ hội này thực sự không xen lẫn bất kỳ một mục đích chính trị nào bên trong, nếu như có mục đích chính trị, thì đã là vươn tầm ra toàn thế giới. Điều bọn họ muốn thể hiện, là để cho lãnh đạo tối cao, nhân dân toàn quốc nhìn.

Tiền đồ quốc gia trong cuộc chiến này.

Từ ý nghĩa nào đó mà nói, cuộc tụ hội hôm nay, mang y nghĩa "chiến tuyến thống nhất" đang được hình thành, có lẽ đó là nguyên nhân Liễu Tuấn đặc biệt mời hắn.

Dù sao hắn là cấp dưới của Liễu Tuấn, không quá mẫn cảm, nếu là một nhân vật có trọng lượng khác của Minh Châu hệ, e rằng sự việc đã khác đi.

Nghĩ tới đây, Cung Chiêu Lễ thấy mình cũng phải nói gì đó, trầm ngâm một lúc, Cung Chiêu Lễ nói:
- Liễu bí thư, Khâu bí thư, Cao tỉnh trưởng, tôi cũng cho rằng, nguy cơ tài chính của nước Mỹ là không thể tránh khỏi. Hiện giờ quan trọng là phải ứng phó ra sao mới có thể giảm tốt thất tới mức thấp nhất, sau đó tranh thủ lấy lợi nhuận lới hơn.

Liễu Tuấn gật đầu:
- Đồng chí Chiêu Lễ thấy phải ứng phó ra sao?

Cung Chiêu Lễ nói:
- Phương châm chung thì TW và Quốc vụ viện đều đã có chỉ thị rõ ràng rồi, tôi nói tới phương án cụ thể của Giang Khẩu vậy, căn cứ vào tình hình hiện nay, cơ cấu tài chính của chúng ta có đầu tư ở nước ngoài rất lớn. Thành phố chúng tôi đã bắt đầu bố trí, bắt đầu rút mình khỏi thị trường tài chính quốc tế. Ngoại ra, bảo hộ xuất khẩu cho khác xí nghiệp lớn khó khăn một chút. Khâu bí thư vùa rồi đã nói, số xí nghiệp đó quá nhiều, cơ bản không thể hoàn thành được, tôi nghĩ, có nên hỗ trợ tài chính hay không, tín dụng ngân hàng cũng có thể thả lỏng thích hợp, giúp bọn họ vượt qua nguy cơ này, đợi cơ hội phục hồi...

Liễu Tuấn nói:
- Đường lỗi thì đúng, chúng ta phải bảo hộ những xí nghiệp này, không thể để cho thị trường nuốt chửng chúng. Nhưng chỉ dựa vào mỗi chính sách và cho vay thì chỉ là trị ngọn không trị gốc... Không phải dùng tín dụng mà phải dùng ngoại hối giải cứu những xí nghiệp ngày. Thực tế cởi mở chính sách, cởi mở hạn chế cho vay, chỉ khiến cho lạm phát tăng vọt. Không thể dụng. Một khi nguy cơ bùng phát, thị trường Âu Mỹ rất cần thông qua chúng ta cung cấp hàng hóa giá rẻ nhiều hơn nữa để ổn định thị trường, tránh người tiêu dùng của họ bị tổn hại, đề phòng nguy cơ tài chính thành nguy cơ chính trị, nhưng đối với chúng ta đó là một tai nạn. Cho nên phải dùng chính sách ngoại hội thay thế chính sách tín dụng. Đồng thời đem sản phẩm hướng vào thị trường trong nước, hạ bớt giá tiêu dùng, để nhân dân được hưởng thành quả phát triển kinh tế...

Khâu Tình Xuyên và Cao Trường Hoành đồng loạt gật đầu, có thể thấy họ đều tán đồng với ý kiến của Liễu Tuấn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi