Liễu Tuấn không nhàn rỗi, Liễu Tấn Tài và Quách Kỳ Lương càng không nhàn rỗi.
Một bên họp đại hội nhân dân, một bên khẩn cấp bố trí phương án đối phó với nguy cơ tài chính.
Đã là 9h tối rồi, phòng hội nghị bên cạnh văn phòng thủ tướng vẫn sáng đèn, người ngồi đông đúc. Đếm kỹ càng trong phòng này tập trung toàn nhân vật tinh anh nhất của giới kinh tế nước công hòa.
Nói là cuộc họp thì không đúng, về hình thức nó giống cuộc tụ hội tối qua Liễu Tuấn tổ chức hơn, chỉ là địa điểm khác nhau mà thôi.
Phòng hội nghị này bố trí khá "cổ điển" , không phải là vào là nhận ra phòng hội nghị, không có bàn hội nghị, chỉ có những chiếc ghế gỗ, các thành viên ngồi thành vòng tronf.
Vị trí giữa, khẳng định là Liễu Tấn tài.
Tương Hướng Kiệt ngồi bên trái, Quạch Kỳ Lương ngồi bên phải.
Trừ hai vị này ra thì bí thư tỉnh ủy Liễu Tuấn ngồi dưới Tương Hướng Kiệt.
Chủ nhiệm ủy ban cải cách quốc gia Lưu Bân, thống đốc ngân hàng Lý Thiếu Kiệt, chủ tịch ủy ban ngân giám Tề Khải, chủ tịch ủy ban chứng giám Nhạc Thư Hồng.
Vừa nhìn thấy cảnh này, biết ngay một cuộc họp tài chính cấp cao nhất.
Vì có Liễu Tuấn tham dự, cuộc họp này mang thêm một chút tính chất tư nhân. Những lời nói của y trên cuộc họp cục chính trị mọi người đều biết cả, nên không ai dị nghị gì y xuất hiện ở đây.
Ánh mắt Liễu Tấn Tài quét qua mặt mọi người, mang theo nụ cười nhẹ nhàng:
- Xin lỗi các vị rồi, muộn thế này còn mời mọi người tới đây.
Mọi người đều mỉm cười, cuộc tọa đàm thuần tùy, không khí khá thoải mái. Yêu cầu nghiêm khắc của Liễu Tấn Tài với công tác chủ yếu thể hiện trên cuộc họp chính thức.
- Bên phía bộ ngoại giao đã xác nhật, bộ trưởng tài chính Mỹ là Martin chuẩn bị tới thăm nước ta vào tháng 4 năm nay, cho nên mời mọi người tới thương lượng ứng phó với chuyện này ra sao.
Liễu Tấn Tài trầm tĩnh nói.
Sắc mặt mọi người bất giác trở nên nghiêm trọng.
Nguyên nhân và mục đích chuyến viếng thăm này của Martin, mọi người ngồi đây biết rất rõ.
Sau khi cục chính trị đưa ra quyết định, trong nước lập tức đưa ra phương thức tương ứng, dần rút khỏi thị trường tài chính, tư bước thu hồi vốn liếng. Nhưng trong nước xua nay đầu tư ở thị trường tài chính nước ngoài quá khổng lồ, cho dù bán ra có kế hoạch, cũng đã khiến cho các nước Âu Mỹ quan tâm.
Một hành động toàn quốc từ trên xuống dưới như thế, muốn bảo mật là hoàn toàn không thể. Quốc gia Âu My hẳn là đã hiểu cách ứng phó của trong nước.
Nói cách khác bọn họ đã nhìn thấy trong nước rút đao.
Điều này làm nước Mỹ hết sức cảnh giác, thương lượng ứng phó, chuyến đi này của Martin có liên quan tới chuyện đó.
Quách Kỳ Lương nói:
- Tôi thấy bọn họ cuống rồi, muốn một lời hứa của chúng ta.
Lời này của Quách Kỳ Lương rất thẳng thắn, nói đúng vào điểm mấu chốt.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đúng là như thế, nhìn chung phương thức ứng phó nguy cơ của nước Mỹ là trút vạ lên người khác. Những cách thức đó bọn họ dùng rất nhiều lần, lần nào cũng có tác dụng. Lần này có thể bọn họ đã ngửi thấy mùi nguy hiểm rồi.
Đã là tọa đàm, quy tắc không quá nghiêm ngặt, không nhất định phải phát biểu tuân theo trình tự.
Liễu Tấn Tài cau mày:
- Lần nào cũng có tác dụng không có nghĩa lần này cũng có tác dụng.
Lời này của thủ tướng làm mọi người tinh thần phấn chấn, chắc chắn Liễu Tấn Tài đã hạn quyết tâm muốn giành lấy lợi ích lớn nhất trong lần nguy cơ này rồi.
- Đồng chí Hướng Kiệt ý kiến ra sao?
Liễu Tấn Tài quay sang hỏi.
Tương Hướng Kiệt gật đầu, nói:
- Thời gian qua tôi và đồng chí Kỳ Lương và các đồng chí khác đã trao đổi với nhau, chuẩn bị một phương án sơ bộ, muốn thông báo xin thủ tướng chỉ thị.
Liễu Tấn Tài khẽ gật đầu:
- Đồng chí Hướng Kiệt, mời nói.
Tương Hướng Kiệt không cần lấy tư liệu, ưỡn thẳng người nói:
- Bước đầu tiên, chúng ta đang làm! Đó là rút vốn ! Đem tiền đầu tư ở thị trường quốc tế rút về trong nước. Hiện giờ tổng số tiền đầu tư của chúng ta trên thị trường hàng hóa và tài chính hàng ước đạt...
Tương Hướng Kiệt nói ra một con số vô cùng khủng khiếp, gần như chiếm một nửa tổng lượng dự trữ ngoại hối trong nước.
Nước Mỹ phát hành công trái và các trái phiếu khác ước chừng lên tới mấy nghìn tỷ USD, trong đó 80% do người dân Mỹ mua, 20% nắm trong ta các quốc gia khác, trong đó nước cộng hoa là một trong số nước mua nhiều nhất, tiếp tới là Nga và Nhật Bản.
Phương án của Tương Hướng Kiệt là trong sáu tháng tiếp theo bán đi ước chừng một phần ba số đó.
Nghe tới đây Liễu Tuấn hơi cau mày.
Bước thứ hai của Tương Hướng Kiệt chính là lập tức dựng lên bức tường tài chính, trong sáu tháng sau do do ủy ban ngân giám phái tổ đốc sát tiền hành giám sát chặt chẽ toàn diện các cơ cấu tài chính. Các ngân hàng thương nghiệp cấp tỉnh trở nên, đều phải có tiểu tổ đốc sát tới đồn trú. Quốc tư ủy cũng lập nên kế hoạch tương tử, phái tổ đốc sát tới các quốc xĩ, đảm bảo những cơ cấu tài chính kia và các quốc xí dần thu hồi tài chính theo chính sách của Quốc vụ viện.
Phải nói rằng phương án này vô cùng cần thiết.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, gần đây hiện tượng tài sát quốc hữu thất thoát khá nghiêm trọng, một số nhân vật thực quyền của quốc xĩ và cơ cấu tài chính thông qua danh nghĩa đầu tư, thông qua đủ con đường tài chính, đem tài sản quốc hữu "vận chuyển" ra bên ngoài, rồi thông qua các thao tác tài chính, chiếm lại những thứ đó làm tài sản của bản thân.
Nếu như phương án của tổ đốc sát có thể chấp hành thiết thực, chắn chắn sẽ chặt đứt thủ đoạn đen tối này, đảm bảo an toàn của hệ thống tài chính.
Hai phương án này, sẽ thu lại tài sản quốc hữu ở nước ngoài trở lại. Nhưng khoản tài chính lớn như thế không thể nắm trong tay một cách vô ích.
Cho nên bước thư ba trong phương án của Tương Hướng Kiệt là đem số tài sản đó chuyển hướng đầu tư vào thực nghiệp.
Xét t hực tế nền kinh tế hướng ngoại của trong nước đã hình thành, cho dù sản phầm chuyển biến sang nhu cầu trong nước, thì tình phụ thuộc vào tài nguyên và năng lượng bên ngoài khó mà thay đổi trong thời gian ngắn. Cung ứng tài nguyên và năng lượng là đảm bảo căn bản an toàn của nền kinh tế.
Ánh mắt Tương Hướng trước tiên nhắm vào vùng Trung Á, đây là trung tâm năng lượng. Từ thế cục quốc tế phân tích, vì chiến tranh I rắc, nước Mỹ đã lún sâu vào Trung Đông không rút mình ra được, Châu Âu không vươn tay tới được, nước Na vì vấn đề của bản thân và vấn đề dân tộc Trung Á mà rất kiêng kỵ với nó, khiến cho vùng Trung Á xuất hiện hiện trượng trống rỗng.
Tương Hướng Kiệt cho rằng, bước tiếp theo nên dồn sức kinh doanh ở vùng Trung Á. Nếu như có thể thành công, lợi ích là dễ thấy, chẳng nhưng có thể có được cung ứng năng lược của vùng Trung Á, còn phá được thế phong tỏa của các nước phương Tây với trong nước.
Hướng đi của tài chính được thu hồi ngoại trừ vùng Trung Á, Tương Hướng Kiệt cho rằng, còn có thể nhắm vào các xí nghiệp nước ngoài có tiềm lực. Đương nhiên thực thi có chút khó khăn, các quốc gia Âu Mỹ hết sức cảnh giác với điều này, có hạn chế nghiệp ngặt với ngồn đầu tư bên ngoài vào nghành nghề mang tính chiến lược.
Có điều khó khăn không đại biểu cho hoàn toàn không thể, cơ hội luôn có.
Điều thứ tư mà Tương Hướng Kiệt phát biểu, giống như biện pháp hỗ trợ xí nghiệp xuát khẩu mà hôm qua Cung Chiêu Lễ đa nói tới.
Giai đoạn hiện tại, một số xí nghiệp xất khẩu đối với trong nước mà nói còn rất quan trọng, nên bất kể là giải quyết vấn đề công ăn việc làm hay nhìn từ góc độ ổn định xã hội, tận lực nâng đỡ các xí nghiệp này, giúp bọn họ vượt qua khó khăn đều rất cần thiết.
Phương án Tương Hướng Kiệt đề xuất ra cũng là tuyển chọn những xí nghiệp có tiềm lực trong đó, trực tiếp hỗ trợ ngoại hối, thu mua sản phẩm, bán vào thị trường trong nước, thúc đẩy nhu cầu trong nước tăng trưởng.
Muốn làm được điều này, Tương Hướng Kiệt chỉ ra, cần phải tiến thêm một bước ức chế sự phát triển bất thường của thị trường địa ốc và cổ phiếu. Tránh đa phần tiền bạc bị mất vào hai thị trường này.
Cùng lúc giảm bớt tính đầu cơ vào thị trường cổ phiếu và địa ốc, cũng giúp cho phân dòng nguồn vốn, chuyển sang hỗ trợ sản nghiệp thực sự.
Những phương án này đều cần thiết, các thành viên nghe rất chăm chú. Nhưng bước tiếp theo của Tương Hướng Kiệt làm mọi người cả kinh.
Tương Hướng Kiệt đề xuất, phải cải biết chế độ thương mại nước ngoài, muốn giới hạn mức giá trần với một loạt sản phẩm tài nguyên chiến lược ảnh hưởng tới an toàn kinh tế quốc gia. Nghiêm cấm câu kết nội ngoại, biến tướng hạ giá xuất khẩu và tăng giá nhập khẩu. Nhất là biến tướng trong giao dịch tài chính, càng phải nghiêm trừng.
Điều này có lý, làm mọi người cả kinh là Tương Hướng Kiệt đề xuất sử dụng thanh toán nước ngoài, không sử dụng USD mà sử dụng đồng nội tệ.
Thực tế nước Mỹ sở dĩ có địa vị bá chú toàn cầu qan trọng nằm ở sự bá quyền của đồng USD, cưỡng chế sử dụng đồng USD kết toán, khiến cho hàng hóa trong nước ở vào thế yếu.
Nếu như ở một số lĩnh vực, ví như xuất khẩu có thể dùng đồng nội tệ kết toán, đó sẽ là chuyển biển trọng đại. Nhưng như thế khiến cho ngoại hối sụt giảm, đó là vấn đề nhiều người lo lắng.
Phương án Tương Hướng Kiệt đề xuất rất có khí phách