TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Tết năm 95, Liễu Tuấn cùng Nghiêm Phi theo kế hoạch về ông bà ngoại. Mặc dù sức khỏe vẫn còn tốt nhưng mà cũng đã ba mấy tuổi rồi, hôm nay cũng không thể biết được chuyện ngày mau. Trước kia đều là Liễu Tuấn và Nguyễn Bích Tú về thăm. Đương nhiên cậu mợ của Liễu Tuấn cũng cùng đi.

Liễu Tấn Tài giờ là tỉnh trường, sau tết hắn muốn đi thâm nhập thực tế, xem ra công việc vẫn không dứt ra được. Liễu Tuấn có bận mấy thì cũng đã quyết định sau tết sẽ kế hôn với Nghiêm Phi. Về thăm ông bà ngoại lần này tiện thể báo tin luôn.

Liễu Tuấn đã dặn Trần Lỗi sắp xếp người trực tết.
Trần Lỗi đương nhiên sắp xếp rất thỏa đáng.

Nhưng mà trước tết, ngày 26 tết, thị trấn Đại Đường xảy ra một chuyện vô cùng nghiêm trọng. Gần trưa hôm đó, Phan Tri Nhân đột nhiên chạy đến.
Liễu Tuấn cảm giác thấy có chuyện chẳng lành.
Phan Tri Nhân vốn không phải là người nóng vội.

"Thư ký, Đại Đường xảy ra chuyện rồi..."

Phan Tri Nhân nói .

Liễu Tuấn bèn nhìn sang hắn.

"Cán bộ thị trấn đề thoon Tú Khê thu tiền dự trù, xô sát với người dân trong thôn, một phụ nữ trong thôn uống thuốc trừ sâu, kết quả khiến cho người dân tức giận, đánh bị thương nghiêm trọng cán bộ đi thu tiền. "

Phan Tri Nhân đơn giản nói.

" Làm bừa hả!"

Liễu Tuấn lập tức phát hỏa.

" Hôm nay không phải đã là 26 tết rồi sao, còn thu tiền gì chứ? Định không để cho người dân đón tết sao? Mai Văn Hoa đúng là vô liêm sỉ!"

Phan Tri Nhân thấp giọng nói : "Mai Văn Hoa vừa đến Đại Đường chưa lâu, e rằng hắn chưa biết hết tình hình ở đó..."

" Đừng nói nữa, hắn giờ ở đâu?"

" Không rõ, gọi điện đến phòng trực ban Đại Đường thì chỉ thấy nói rằng hắn đã ra ngoài, không biết là đi đâu."

"Vậy người bị thương ở đâu, còn người phụ nữ uống thuốc trừ sâu thế nào rồi?"

Liễu Tuấn khuôn mặt nghiêm trọng.

"Đều đang trong bệnh viện Đại Đường cấp cứu "

"Đi, lập tức qua đó!"

Liễu Tuấn không hề do dự, lập tức bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Phan Tri Nhân đi theo nhắc nhở: "Thư ký, tình hình của thôn Tú Khê giờ khá hỗn loạn, anh đi qua bây giờ có thích hợp không?"

" Tôi không qua được không?"

Liễu Tuấn quay đầu lại hỏi hắn.

Phan Tri Nhân biết ý bèn không lên tiếng.

Vương Ý đã lái xe đến trước cửa, chuẩn bị đón Liễu Tuấn sau khi hết giờ làm, đương nhiên là lái xe đến Đại Đường.

Liễu Tuấn gọi điện cho Khâu Viên Triêu, ra lệnh cho hắn lập tức điều công an và cảnh sát đến Đại Đường, đồng thời cũng dặn hắn không được làm to chuyện, đến Đại Đường phải giữ bình tĩnh, phải gọi cho hắn để nghe lệnh hành sự.
Khâu Viên Triêu nghe xong không dám chậm trễ.

Xe chẳng mấy chốc mà đến văn phòng chính quyền Đại Đường.
Đi qua một nhà hàng, Phan Tri Nhân bảo lái xe dừng lại, hắn vào mua mấy cái bánh bao cho Liễu Tuấn . Hắn hiểu rằng Liễu Tuấn lúc này chắc chắn không đồng ý dừng lại ăn cơm.Hai chiếc bánh bao từ sáng đã nguội ngắt rồi, Liễu Tuấn cầm lấy cũng không quản nóng nguội, ăn hết cả hai cái.

Đến nơi đã là 12 giờ trưa, trong trấn yên tĩnh, như thể không có người.
Liễu Tuấn đến ban Chính Đảng thì thấy cửa đóng, bèn đẩy cửa bước vào, bên trong một thanh niên khoảng hai mấy tuổi ngẩng đầu hỏi: “ Anh tìm ai? Anh là Liễu thư ký…”

Liễu Tuấn thường xuyên đi thực tế cũng đến Đại Đường vài lần nên có lẽ vài người nhận ra hắn.

"Tiểu Lượng, chào cậu."

Liễu Tuấn trí nhớ kinh người, vẫn còn nhớ người này họ Lượng.
Tiểu Lượng vui mừng, không ngờ Liễu thư ký vẫn nhớ họ của mình.
"Liễu thư ký, mời ngồi "

Tiểu Lượng luốn cuống nhường chỗ, rót trà.

"Không cần, tiểu Lượng, Mai Văn Hoa đâu?"

Liễu Tuấn khoát khoát tay ngừng hắn lại.

"Mai Văn Hoa đang ở bệnh viện. "

Tiểu Lượng vội vàng đáp,không biết là Liễu Tuấn theo thông lệ đến khảo sát hay là biết tin mà đến.

" Vậy chúng ta cũng qua đó.!"

Liễu Tuấn nói rồi đứng dậy ra cửa, tiểu Lượng cũng chạy theo.
Bệnh viện cách đó không xa khoảng một hai mét gì đó, Đại Đường mặc dù là một trấn lớn của Ninh Bắc nhưng mà cũng không thể so với các xã trấn ở phía Nam.

Vẫn chưa đến bệnh viện, bệnh viện còn cách đó một đoạn. Thấy có rất nhiều người dân trong thôn đứng ở cổng bệnh viện.

" Liễu thư ký "

Vương Á quay đầu nói với Liễu Tuấn.

" Đậu vào lề đường, chúng ta sẽ đi bộ qua đó."

Liễu Tuấn nói .

"Thư ký, tình hình giờ vẫn chưa rõ thế nào, qua đó sợ nguy hiểm hay là đợi Khâu Viên Triêu và cảnh sát đến rồi đi."

Phan Tri Nhân lo lắng nói.

Liễu Tuấn không lên tiếng, nhấc chân bước khỏi xe. Phan Tri Nhân bất đắc dĩ đi theo và dặn dò, Liễu Tuấn không tiết lộ thân phận thì không ai được nói gì.Thật ra Vương Á đã ở cạnh Liễu Tuấn một thời gian khá dài nên biết rõ điều này. Những lời này chủ yếu là dặn tiểu Lượng.

Tình huống vẫn chưa xác định rõ, nếu như bị người khác vây quanh thì đúng là không may.Liễu Tuấn và mấy người không gặp bất kì trở ngại nào.
Liễu Tuấn quan sát kĩ, cửa vào có khoảng mười mấy nông dân trong thôn nhưng mà họ cũng không có tổ chức gì chỉ là đứng đó nói chuyện, trông khá kích động, như thể muốn gây chuyện.

Trước cửa phòng giải phẫu bệnh viện Liễu Tuấn gặp Mai Văn Hoa.
Mai Văn Hoa đi đi lại lại trong hành lang, hút thuốc, bên cạnh vẫn còn mấy cán bộ đi kèm.

" Mai Văn Hoa , chuyện gì xảy ra?"

Liễu Tuấn nhíu mày hỏi.
Nghe thấy tiếng hỏi, Mai Văn Hoa giật mình, ngẩng đầu.

" Liễu thư ký, anh đã tới..."

Mai Văn Hoa thấy hắn thì vui mừng tiến đến nhưng chợt nhận ra điều gì đó bèn lùi lại.Các cán bộ trong trấn cũng lần lượt chào hỏi Liễu Tuấn nhưng trong lòng cũng thấy bất an. Chuyện đã như vậy ai không lo Liễu Tuấn nổi giận.

" Người bị thương thế nào rồi?"

Liễu Tuấn không mắng nhiếc bọn họ mà nhẹ nhàng hỏi.

" Cũng khá ổn, cô gái tên Tống Nguyệt Nguyệt người của thôn Tú Khê uống thuốc trừ sâu, đang rửa ruột, may mà đưa tới kịp thời không nguy hiểm đến tính mạng. Người bị thương là Mao Ái Tiên, bị đánh gẫy xương, đang xử lý, cũng không nguy hiểm đến tính mạng..."

Mai Văn Hoa nói qua về tình trạng.

" Liễu thư ký, đều là do tôi làm lãnh đạo không tốt, anh cứ phê bình tôi..."
Nghe nói hai người không nguy hiểm đến tính mạng, Liễu Tuấn thờ phào, nhìn Mai Văn Hoa nói: “ Chuyện sao lại xảy ra như vậy, nói xem nào. Tết đến mà đi thu tiền dự trù cũng là một tin lạ đấy.”

Mai Văn Hoa ngượng ngùng nhấp một ngụm nước mới nói.
Sau khi hắn nhậm chức thì tiến hành làm rõ tài chính của thị trấn.
Mai Văn Hoa hiểu chuyện hắn không hồ đồ mà nhận lấy khoản tiền nợ của trấn. Hắn làm nhiều năm cũng đã có chút kinh nghiệm biết rằng tài chính của xã trấn có thất thoát. Rất nhiều năm nợ cũ chồng chất, không ai điều tra mà cứ tiếp nhận luôn.

Đương nhiên, cuối cùng có một ngày, sổ sách rối tung không thể kiểm tra nổi. Nhưng mà các bí thư của xã trận đều cố gắng che giấu, chỉ cần khi mình nhậm chức không xảy ra vấn đề là được.

Mai Văn Hoa không muốn làm thế, Liễu thư ký đến Đại Đường cũng là một cơ hội, trước tiên phải trả hết nợ, như vậy mới có thể yên tâm được. Huống hồ trong cuộc họp cán bộ toàn huyện vừa rồi Liễu Tuấn đã yêu cầu cắt giảm 30% kinh phí, tức là sổ sách cũng phải kiểm tra nghiêm ngặt.
Không kiểm tra thì không sao nhưng mà kiểm tra thì phát hiện ra thất thoát. Đại Đường có bốn xã trấn, đừng nói là còn lại chút tiền mà tất cả đều nợ nần chồng chất. Các khoản kinh phí đã tiêu vào số tiền của sau năm 96 rồi.
Số tiền nợ lên đến mấy triệu nhân dân tệ.

Liễu Tuấn nghe đến đó nhíu mày.

"Liễu thư ký, tôi thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, đừng nói là phát triển kinh tế địa phương, đến ngay cả việc duy trì chính quyền trấn hoạt động bình thường cũng khó, nợ nhiều như vậy, năm nay không thể nào mà qua được..."

Mai Văn Hoa nói.

"Vậy nên anh mới bảo mọi người trong thôn nộp tiền? Cán bộ trong thôn phải đón tết còn nhân dân thì không? "

Liễu Tuấn kiềm nén lửa giận, lạnh lùng hỏi.

" Liễu thư ký, anh hiểu nhầm bí thư Mai rồi, thu tiền dự trù của thôn Tú Khê không phải là lệnh của anh ý mà là thư ký tài chính khu Phách Thụ Phiến và chủ nhiệm sai người đi làm..."

Thấy Mai Văn Hoa bị hiểu lầm,các cán bộ bên cạnh nói.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói: "Bí thư Mai, không hay rồi"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi