TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Mai Văn Hoa cứng họng.Hắn cũng thật sự là quá đen vừa mới nhậm chức đã gặp phải chuyện này, cũng chỉ là điều tra sổ sách, vậy mà gây chuyện lớn, người uống thuốc trừ sâu, người thì gẫy xương.

Đại Đường dùng phương thức này để chào đón hắn nhậm chức bí thư đảng ủy của trấn. Đen đủi. Xem ra Liễu Tuấn cũng có chút không nhẫn nhịn được.

"Không phải, Mai bí thư thật sự xảy ra chuyện rồi, người của thôn Tú Khê đã tập hợp lại, nói đòi lên huyện đòi lại công bằng còn nói huyện không giải quyết thì lên thành phố lên tỉnh."

Cán bộ kia vội vàng nói.
Mặt Mai Văn Hoa tái mét.

Liễu Tuấn không nói gì bèn đi ra ngoài.

"Liễu bí thư .” Mai Văn Hoa vội vàng chạy theo.

"Anh muốn đi đâu?"

"Đương nhiên là đến Tú Khê, bọn họ không phải là muốn lên huyện sao? Tôi là huyện trưởng kiêm bí thư huyện, dân chúng có vấn đề gì nói với tôi là được!"

"Nhưng bây giờ mà đi thì quá nguy hiểm, bọn họ đang rất kích động, rất dễ xảy ra chuyện!"

Liễu Tuấn nói : "Trốn trong huyện thì sẽ không xảy ra chuyện sao?"

Mai Văn Hoa cũng không nghĩ được gì bèn đi theo Liễu Tuấn.

Tú Khê là một thôn do Đại Đường quản lý, khá là vắng vẻ, cách chính quyền Đại Đường khoảng mười mấy km, có thể coi là vùng xa xôi của Ninh Bắc, tiếp giáp với thành phố khác rồi.
Đường xi măng dẫn đến trước thôn.

Đây là chính sách sửa đường của Liễu Tuấn, toàn huyện dù là thôn xa xôi cũng đều xây đường xi mặng, đây là điều mà trước đó chỉ có huyện Hướng Dương mới làm được. Nhưng mà huyện Hướng Dương tài chính hùng hậu nên không thành vấn đề.

Liễu Tuấn lại vay tiền để sửa đường. Trước mắt vẫn còn nợ ngân hàng 0, 3 tỷ, mới chỉ trả được có mấy triệu, kế hoạch trong vòng hai năm sau sẽ trả hết, áp lực tài chính huyện khá là nặng.

Nhưng Liễu Tuấn chưa bào giờ hối hận về quyết định của mình.
Bình thường, Ninh Bắc phải trả một khoản nợ lớn nhưng mà kinh tế vẫn phát triển nhanh chóng, không chỉ sửa đường, trong vòng 3 năm tài chính Ninh Bắc đã tích lũy được khoảng 0, 3 tỷ, đúng là một con số đáng mừng. Hiện tại chỉ cần trả hết được số nợ 0, 3 thì đường xi măng đối với Ninh Bắc chỉ là chuyện nhỏ.

Trong 3 năm một huyện nghèo khó có đường quốc lộ, tất cả đều dựa vào sức mình, kinh tế huyện cũng phát triển vượt bậc.

Xe vừa dừng ở cổng thôn, thì nhìn thấy một đám người đông đang túm tụm một chỗ. Máy kéo, Xe máy, các phương tiện giao thông đang khởi động, một bộ phận người dân trèo lên máy kéo.

Liễu Tuấn và mấy người vừa vào thôn thì nghe thấy những tiếng ồn ào.
“ Khu khu.” Tiếng còi vang lên, người dân đổ xô ra đường.
Đây chắc là tín hiệu địch đến do người chịu trách nhiệm canh gác thông báo.

Liễu Tuấn xuống xe đứng bên cạnh đường.

"Các người là ai, định làm gì hả?"

Khoảng mười người nông dân khỏe mạnh kêu lên khi nhìn thấy bọn Liễu Tuấn.

"Tôi là bí thư huyện Liễu Tuấn, tôi đến thăm mọi người."

Liễu Tuấn mỉm cười nói .

"Ngươi là bí thư huyện ủy? Ngươi định lừa ai chứ? Bí thư huyện mà trẻ thế này á?"

Người dân trong thôn nghe xong cũng ồn ào.

Lúc đó, đội ngũ nông dân trong thôn cũng đã đến bao vây quanh Liễu Tuấn và mấy người.

"Các vị, tôi là Liễu Tuấn, tôi quả thực là bí thư huyện ủy. Tôi nghe nói mọi người có ý kiến muốn trình bày với huyện nên tôi đến đây!Có vấn đề gì muốn nói thì cứ nói, tôi sẽ trả lời mọi người."

Liễu Tuấn hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói . Hắn tập võ từ nhỏ, nội công cũng có vài phần, nói mấy câu thật lớn, át đi tiếng ồn ào, ai cũng nghe thấy rõ. Uy thế khiến mọi người bình tĩnh trở lại.

"Anh là bí thư huyện thật ?"

Một người đàn ông lớn tuổi trong thôn lên tiếng.

Người này khoảng 50 tuổi, mặt chữ quốc, có uy thế, chắc là người quản lý thôn. Hắn vừa lên tiếng thì những người khác không dám nói linh tinh nữa.

"Đúng vậy, tôi chính là bí thư huyện ủy. Chú à, không phải ai cũng dám mạo nhận bí thư huyện ủy đâu. Hơn nữa, nếu mạo nhận thì cháu đến trấn mà lừa tiền chứ đến Tú Khê này làm gì?"

Liễu Tuấn vừa cười vừa nói.

Trong đám người lập tức cười rộ lên.

Lúc này Mai Văn Hoa đứng ra nói : "Các vị, đây đúng là bí thư huyện ủy, đồng chí Liễu Tuấn. Tôi là Mai Văn Hoa là bí thư đảng ủy Đại Đường, nếu như mọi người có vấn đề gì thì cứ trình bày. "

"vậy được, tiền năm nay không nộp nữa. "

Mai Văn Hoa vừa dứt lời thì người dân hoan hô nhiệt tình, ồn ào cả lên.
"Các vị, xin hãy yên lặng một chút!"

Liễu Tuấn dùng hai tay ra hiệu mọi người im lặng.

Đám người lại dần dần im lặng.

"Chú họ gì vậy?"

Liễu Tuấn xoay người hỏi.

"Tôi họ Tống, tên là Tống Trường Viễn, là bí thư chi bộ ở đây!"
Người đó nói.

"Đồng chí Tống Trường Viễn, trời lạnh mọi người đều đứng ngoài này có thể sẽ bị cảm lạnh đấy.

Chú thấy thế này có được không, chúng ta vào trong thôn, thôn cử ra vài đại biểu nói chuyện với chúng tôi?"

Liễu Tuấn trưng cầu ý kiến của Tống Trường Viễn.

"Được, anh đã đích thân đến thôn chúng tôi thì chúng tôi cũng nể mặt anh, mời vào thôn!"

Tống Trường Viễn lập tức quyết định.

“Cảm ơn."

Liễu Tuấn chắp tay nói.

Tống Trường Viễn đích thân dẫn đường cho Liễu Tuấn và mấy người còn lại đi vào thôn, đám đông tự động nhường đường. Sắc mặt ai cũng lấy làm kì lạ như thể trong mắt họ bí thư huyện ủy phải uy nghiêm lắm cơ.
Một bí thư giống như sinh viên như thế, bọn họ chưa từng nghe nói tới.
Đường trong thôn Tú Khê là đường đất, trời mùa đông hanh khô, người dân đi qua đi lại bụi mù mịt. Liễu Tuấn đưa mắt nhìn xung quanh, có thể thấy thôn này khá nghèo. So với các thôn vùng trung nam bộ thì khá là nghèo. Rất nhiều nhà dùng ngói đỏ kiểu cũ. Trên vách tường còn dán rất nhiều quảng cáo từ lâu, nhìn đã không rõ, màu sắc loang lổ. Đâu đâu cũng là đồ cũ nát khiến cho người ta không khỏi động lòng.

Cứ tưởng rằng Tống Trường Viễn là bí thư chi bộ thì nhà cửa khá hơn, ai ngờ cũng là một ngôi nhà cũ nát, tối tăm. Liễu Tuấn khẽ gật đầu có lẽ người này có địa vị trong thôn.

Tống Trường Viễn mời Liễu Tuấn và mọi người ngồi xuống sau đó quay người nói với người dân trong thôn gì đó và gọi tên khoảng 10 người gì đó.

"Những người có tên ở lại, cùng tôi vào nói chuyện với đồng chí Liễu Tuấn, những người khác giải tán!"

Tống Trường Viễn cao giọng nói .

"Chú Tống nếu như bí thư huyện không đồng ý với điều kiện của chúng ta thì sao?"

Mọi người đang định giải tán thì một người lên tiếng hỏi.

"Còn chưa nói chuyenj thì sao biết được người ta có đồng ý hay không? Nếu không đồng ý thì chúng ta lên thành phố lên tỉnh cũng chưa muộn!"
Tống Trường Viễn không vui nói.
.
"Tất cả giải tán đi!"

Tống Trường Viễn lên tiếng, lúc này mọi người mới tản ra.
Tống Trường Viễn cùng mấy người đó vào phòng. Phòng ở nông thôn vốn rộng rãi nhưng mà mười mấy người ngồi cũng thấy hơi chật.

Mọi người đều nhường Liễu Tuấn ngồi ở vị trí sát tường, bên cạnh là Phan Tri Nhân và Mai Văn Hoa, những người khác đều không dám ngồi cùng hắn.

Tống Trường Viễn bảo con gái đem trà và hạt dưa lên và những thứ đồ khô như hạt đậu của nhà làm, bày hết lên bàn
"Liễu bí thư uống chút rượu không?"

Tống Trường Viễn hỏi.

Liễu Tuấn cười khoát khoát tay: "Chú Viễn hay là thôi đi, tửu lượng của cháu không tốt lắm, nếu uống nhiều thì vấn đề hôm nay không giải quyết được.!"

Lời này khiến tất cả đều cười rộ lên.

"Liễu bí thư , say cũng đừng lo, say thì ở lại thôn chúng tôi cùng chúng tôi đón tết, xem chúng tôi sống thế nào."

Các đồng chí đại biểu thi nhau nói.

Liễu Tuấn cười cười, nói : "Chú Viễn, chuyện ngày hôm nay rốt cục là thế nào, chú nói xem sao."

Tống Trường Viễn gật đầu, gọn gàng dứt khoát nói : "Liễu bí thư , chuyện ngày hôm nay đúng là cán bộ của không đúng!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi