TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Từ Hưng Bang đứng dậy đến bên cửa sổ nghe điện thoại, Liễu Tuấn vẫn ngồi đó thư thái uống trà, ánh mắt của Từ Hưng Bang chốc chốc lại nhìn về phía Liễu Tuấn.Liễu Tuấn tập võ từ nhỏ, tư chất thông minh, những lời của Từ Hưng Bang mặc dù không nói lớn nhưng mà hắn cũng nghe rõ.

Cao bộ trưởng!Trên thế giới này bộ trưởng họ Cao rất nhiều. Một doanh nghiệp nhỏ có thể tìm ra vài bộ trưởng họ Cao. Nhưng mà có thể trực tiếp gọi điện cho Từ Hưng Bang chắc chắn là lãnh tụ của Cao gia.Người này làm việc chắc chắn, giỏi đoàn kết, giống Nghiêm Ngọc Thành là nhân vật sinh hợp thời.

"Đúng vậy, Cao bộ trưởng,đúng là có chuyện như vậy, trẻ con không hiểu chuyện không biết lớn nhỏ. Tôi đang xử lý, vâng, vâng. Anh yên tâm.”
Từ Hưng Bang đứng bên cửa sổ nói nhỏ, cúp điện thoại một lúc sau mới lấy lại thần sắc.

Không ngờ vì chuyện này mà Cao bộ trưởng đích thân gọi điện đến. Mặc dù lời của Cao bộ trưởng rất khách khí nhưng mà rất quan tâm đến chuyện này.Điều khiến Từ Hưng Bang giật mình đó chính là đến ngay cả Cao bộ trưởng dường như cũng đang chịu áp lực từ một thế lực nào đó.
Đúng là khiếp sợ, sau khi biết chuyện Từ Hưng Bang đã cho điều tra và biết thân phận của Liễu Tuấn.Mặc dù người gọi là Liễu Thanh nhưng mà mấu chốt lại ở Liễu Tuấn.

Từ cổ đã có câu: “ Nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan.” Câu này vẫn đúng khi ở Hồng Kong.

Huống hồ, hai năm sau, Hong kong chính thức thu hồi thuộc lãnh thổ của Trung Quốc. Lúc đó, Hong Kong sẽ càng bị ảnh hưởng nhiều hơn từ nội địa, đặc biệt là lãnh đạo cấp cao. Từ gia lấy thực lực làm chỉ yếu, thịnh suy của Từ gia có quan hệ mật thiết đến sự hưng vong của Hong Kong.

Từ Hưng Bang nghe tin báo cáo cũng biết đại khái, Liễu Tuấn là con trai của tỉnh tưởng Liễu Tấn Tài và con rể tương lại của bí thư tỉnh ủy Nghiêm Ngọc Thành.Nhưng mà Cao bộ trưởng đã đích thân gọi điện đến thì chỗ dựa của Liễu Tuấn không chỉ có vậy.Có thể làm cho Cao bộ trưởng thấy áp lực phải giải quyết việc này ổn thỏa thì không hề đơn giản.
Từ Hưng Bang nghiêng đầu nhìn Liễu Tuấn khẽ thở dài.

"Liễu thư ký thực xin lỗi đã bắt anh đợi lâu. "
Từ Hưng Bang ngồi xuống ghế sô pha cười nói.

Liễu Tuấn gật gật đầu, cười nhẹ một tiếng, nói : "Không sao."

"Liễu thư ký, Từ Thị trong đại lục cũng có vài dự án, để giúp nhân dân đại lục xóa đói giảm nghèo. Nếu như anh có hứng thú thì có thể suy nghĩ hợp tác. Đương nhiên tôi sẽ ủy thác người đến quản lý.”
Từ Hưng Bang vui vẻ nói.

Từ Hưng Bang vốn định mời Liễu Tuấn và Tiểu Thanh đến Thiển Thủy Loan cùng đi ăn tối. Đến lúc đó thì mời thêm vài vị tai to mặt lớn đi cùng, để Liễu Tuấn bỏ qua cho chuyện này.Sau khi nhận điện thoại của Cao bộ trưởng xong hắn đổi ý.Chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Cao bộ trưởng như vậy bản thân hắn cũng hiểu vấn đề.Người ta căn bản không để ý hắn có nể tình hay không. Giờ đây mấu chốt là Liễu Tuấn có chịu nể mặt hay không?

Liễu Tuấn trầm mặc, uống một ngụm trà thật lâu sau mới bình thản nói: "Hoan nghênh Từ tiên sinh cùng Từ Thị đến huyện Ninh Bắc đầu tư"

"Như vậy thôi sao?"
Tiểu Thanh có phần tức giận nói.

Những người ở trong khu của tiểu Thanh ở Thiển Thủy Loan đều đã rời đi cả. Liễu Tuấn đã không thích thì tiểu Thanh cũng không phản đối.
Cả khu nhà trở nên im ắng.Sau khi đánh một hồi bóng bàn tiểu Thanh có hpi mệt, hai người ngồi xuống ghế nghỉ, tiểu Thanh có chút khó chịu về việc kia.

Nếu như là cô, cô nhất định sẽ hành hạ hết mức có thể kẻ đắc tội mình.
Từ Triết Hoằng lần này quả thật đã khiến tiểu Thanh tức giận. Là một người giàu có, không gian riêng không thể bằng người bình thường, tiểu Thanh làm thế cũng là vì tranh đấu cho khoảng không gian riêng cuối cùng của mình.

Liễu Tuấn cười cười, nói : " Chẳng chuyện gì là chắc chắn thắng tuyệt đối cả.”

Một câu của Liễu Tuấn đã thuyết phục được tiểu Thanh.
Không ra tay thì thôi, đã ra tay là phải thắng.
Đây chính thủ pháp của Liễu Tuấn.
Không có tất thắng trên chiến trường, hai bên cùng bị thương không ai có lợi.

"Hơn nữa Từ Tam còn kém xa cha của hắn."
Liễu Tuấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Điểm này, Liễu Thanh không phản bác. Vô luận từ phương diện thì Từ Hưng Bang đều là nhân vật tài giỏi.

"Hừ hừ, hắn giỏi thì sao chứ, xem lần này đồng yên thất bại, hắn xử lý thế nào."
Tiểu Thanh tức giận nói.

Liễu Tuấn bèn nở nụ cười.Mười triệu tám triệu đô la Hồng Kông là khoản tổn thất không nhằm nhò gì với Từ Hưng Bang . Nhưng mà Liễu Tuấn thấy Tiểu Thanh vui như vậy cũng không cười cô ấy.Tiểu Thanh bưng nước trái cây lên uống, Liễu Tuấn bèn há miệng nhìn Tiểu Thanh. Cô cười lớn nhét ống hút vào miệng hắn nói: “ Đồ tham lam.”

Vừa đánh bóng bàn xong, toàn thân Tiểu Thanh đỏ hồng vì nóng, mồ hôi làm ướt hết áo, hương thơm nước hoa khẽ tỏa ra, ánh mắt háo sắc của Liễu Tuấn khẽ đảo đi đảo lại.

Tiểu Thanh thấy vậy cắn môi nói : "Đừng có nghĩ bậy bạ, để lát nữa rồi tính tiếp.”

Câu nói còn chưa dứt thì Liễu Tuấn đã như con báo lao về phía tiểu Thanh.

"Không thèm. "
Tiểu Thanh khẽ kêu lên nhưng lại mỉm cười.

Xem ra chồng yêu càng phản đối thì lại càng làm, nếu như cứ phản đối năm lần bảy lượt thì hắn nhất định sẽ làm ngay, không đợi thêm một phút nào nữa.Bởi vậy tiểu Thanh lần nào cũng trêu trọc hắn.Hai người quấn lấy nhau hôn nồng nhiệt, áo chíp của tiểu Thanh đã bị đẩy lên trên ngực, để lộ ra bầu ngực trắng mịn.

“ A”
Tiểu Thanh tay cầm ghế không chịu được kêu lên.

Liễu Tuấn cũng không phải là lần đầu lần nào cũng cứ trực tiếp làm tới không cần biết là tư thế có đúng hay không.Nhưng tiểu Thanh cũng thừa nhận tiểu Tuấn càng "Dã man" cô lại càng thích.

Đúng lúc này điện thoại vang lên.

"Không cần phải để ý đến nó!"
Liễu nha nội khó chịu, quát.

"Được. "
Tiểu Thanh nói vậy nhưng lại không khỏi liếc nhìn điện thoại.

"Là, là a Kỳ.”

"Kệ đi. "

"Có thể là ngoại hối trên thị trường có biến đổi, anh chờ một chút "
Tiểu Thanh thở hổn hển nói .

Liễu Nha Nội cũng đành phải dừng lại, không ngừng hôn hít tấm lưng mịn màng của tiểu Thanh.

"A Kỳ, "

Tiểu Thanh cố gắng điều hoà hô hấp, giữ giọng nói của mình bình thường.
Cũng may Hoàng Diệu Kỳ cũng không nhận ra có gì khác thường. Tất cả mọi người đều rất hưng phấn, điện thoại vừa thông bèn kêu to lên.

"Tổng tài, tin tốt đây, Đồng Yên tăng giá mạnh rồi, đã tăng đến 95 rồi. "

"Chín mươi lăm?"
Tiểu Thanh hỏi lại.

"Đúng. Đúng thế. Sắp tăng gấp bốn rồi.”

Hoàng Diệu Kỳ cơ hồ hét to hết mức có thể vì vui sướng.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng mà tiểu Thanh cũng choáng váng may mà có Liễu Tuấn vẫn đang ôm cô nên không ngã nhào xuống.

"Tiểu Tuấn, ba mươi tỷ, giờ chúng ta có ba mươi tỷ đô la. "
Tiểu Thanh nỉ non nói.

"Còn sớm mà, thừa thắng xông lên, chém chết Nhật Bản. "
Liễu Tuấn nghe xong cũng càng phấn khích.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi