TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Nhận được điện thoại của Lăng Nhã thực sự làm Liễu nha nội cả kinh, y chưa bao giờ nghĩ tới điều ra tỉnh khác, trước kia mục tiêu ba năm Đường Hải Thiên định giao cho y, mặc dù chỉ cần chưa tới hai năm cơ bản đã thực hiện được, song Liễu Tuấn không hài lòng lắm.

Dù sao huyện Ninh Bằng còn 10% người dân chưa thoát nghèo.

Vốn kế hoạch của Liễu Tuấn là dùng thời gian một năm giảm gánh nặng của nông dân xuống dưới 50%, thực hiện toàn hiện thoát nghèo, đồng thời GDP đứng thư ba trong năm khu ba huyện của thành phố Đại Ninh

Nếu đạt được mục tiêu này bản thân y mới thấy mình làm bí thư huyện ủy đã xứng chức vụ.

Nhưng hiện giờ xem ra không thể theo ý Liễu Tuấn được nữa.

Thân ở trong thể chế, công tác luôn phải phục tùng an bài của tổ chức.

Liễu Tuấn châm một điều thuốc, dựa vào lưng ghế trầm tư.

Nếu như Hà Duyên An điều y tới tỉnh A sẽ an bài thế nào đây, đoán chừng không phải là điều ngang chức, hiện giờ y có được thành tựu chói lói như vậy ở huyện Ninh Bắc, thuận thế tiến bộ chỉ là chờ ngày nữa mà thôi, nếu như điều ngang cấp tới tỉnh A, làm lại từ đầu, với quan hệ mật thiết giữa y và nhà họ Hà, Hà Duyên An sẽ không tới mức "lẩm cẩm" như thế, nếu không chỉ sợ người đầu tiên không chịu là Hà đại tiểu thư.

Hiện giờ y đã là bí thư huyện ủy ở huyện thành tích nhất, nếu tiến thêm một bước sẽ là phó sở.

Phó sở!

Vị trí này trong thứ tự thế chế quốc nội đã được tính là cán bộ cao cấp rồi.

Liễu Tuấn bất giác lắc đầu, chính bản thân cũng thấy khó tin, trước kia y bỏ cuộc sống giàu sáng, cố chấp tiến vào quan trường cũng chẳng ngờ rằng sẽ thăng tiến với tốc độ nhanh như vậy.

Có điều trong một tỉnh cán bộ cấp phó sở dùng xe mà chở đấu mà đong không hết, không biết có bao nhiêu vị trí thích hợp an bài cho y.

Nhớ tới cú điện thoại vừa rồi của Lăng Nhã, hẳn là liên quan tới kiến thiết khu cao tân hoặc cải cách xí nghiệp quốc hữu, vậy là tỉnh kế ủy sao?

Ha ha , như vậy thì cũng thú vị thật.

Bạch Dương vừa mới tới quốc gia kế ủy, y sắp tới tỉnh kế ủy rồi.

Nhưng cũng không nhất định.

Liễu Tuấn suy nghĩ một chút, rồi bỏ ý định đi đoán đố này.

Kỳ quái là tin tức quan trọng như vậy lại do Lăng Nhã thông báo cho y trước tiên, hơn nữa mang tính chất riêng tư rõ ràng, tất nhiên Liễu nha nội chưa "méo mó" tới mức cho rằng Lăng Nhã sinh lòng ái mộ y, phải nói là một thủ pháp mở rộng quan hệ trên quan trường.

Trong mắt người khác thì Lăng Nhã là nhân vật cao không với tới, nhưng trong mắt Lăng Nhã, Liễu Tuấn y chẳng phải là một tiềm lực vô chừng.

Nghĩ tới đây y liền bình thường trở lại.

Hắn là Hà Duyên An chưa trò chuyện cùng với Hà đại tiểu thư, nếu không Hà Mộng Doanh đã khẩn cấp "bắn tin" cho y rồi.

Vừa hút hết một điếu thuốc thì điện thoại lại vang lên, vẫn là điện thoại bảo mật.

- A lô, tôi là Liễu Tuấn.

- Ba đây.
Trong điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của Liễu Tấn Tài.

- Ba.
Trong lòng Liễu Tuấn trào dâng cảm giác thân thiết.

Dù kiếm trước hay kiếp này, tình cảm hai cha cọn họ luôn rất sâu sắc.

Liễu Tấn Tài chậm rãi nói:
- Tiểu Tuấn, vừa rồi đồng chí Hà Duyên An có gọi điện cho ba.

- Vâng, tình hình đại khái con biết rồi, Lăng Nhã của văn phòng Hồng lão tổng vừa gọi điện cho con.
Với cha mình, Liễu Tuấn tất nhiên không che dấu gì.

- Có điều không rõ an bài cụ thể lắm.
Liễu Tấn Tài hơi khựng lại, có lẽ ông không ngờ con trai mình tới văn phòng Hồng lão tổng một chuyến thôi mà kết giao được loại quan hệ này.

Lăng Nhã làm như vậy là có chút hiềm nghi vi phạm kỷ luật rồi.

Quả nhiên là giỏi thủ đoạn.

Xem ra tuổi trẻ, lại đẹp trai, đúng là có không ít lợi thế.

Liễu Tấn Tài hỏi:
- Vậy ý con là gì?

Liễu Tuấn cười, vậy là Liễu Tấn Tài đã đặt y ở vị trí bình đằng rồi.

- Ba, Hà tỉnh trưởng có nói qua chuyện an bài cụ thể với ba không?
Cho dù điều động cán bộ thì phải phục tùng an bài của tổ chức, hơn nữa là do Hỗng lão tổng đích thân tiến cử, nhưng Liễu Tuấn là công tử tỉnh trưởng, Hà Duyên An phải được Liễu Tấn Tài đồng ý mới dễ thao tác chính thức, hẳn hai vị tỉnh trưởng phải trao đổi an bài cụ thể rồi.

- Đồng chí Hà Duyên An đề nghị ba hướng đi, thứ nhất là văn phòng chính phủ, phó chủ nhiệm kiêm thư ký số một, hai là phó chủ nhiệm kế ủy tỉnh chủ quản công tác kiến thiết khu cao tân và cải cách xí nghiệp quốc hữu. Thứ ba là tới thành phố Ngọc Lan, làm bí thư khu khai phát cao tân Trường Hà.
Liễu Tấn Tài nói vắn tắt tình huống, Liễu Tuấn hơi váng đầu.

Xem ra Hà Duyên An vì đi "khoét tường" mà bỏ vốn không ít, ba hướng đi đó, bất kể trong tỉnh nào, để là vị trí cực cao.

Nhất là an bài làm phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ kiêm thư ký số một, cũng chính là đại thư ký của Hà Duyên An.

Mặc dù trung ương có quy định rõ ràng, lãnh đạo không thể dùng thư ký khác giới, nhưng chênh lệnh tuổi tác giữa y và Hà Duyên An, đặc biệt là bối cảnh của hai người, phá lệ một lần cũng không vấn đề gì, hơn nữa Hà Duyên An có thể an bài một thư ký văn thư để xử lý một số công việc lặt vặt, Liễu Tuấn tới đó có tác dụng như một "cố vấn trưởng".

Không có văn kiện nào quy định, tỉnh trưởng là nữ đồng chí, thì văn phòng chính phủ không thể dùng nhân công tác là nam giới.

Có Hồng lão tổng tiến cử, có Hà đại tiểu thư thi thoảng ở trước mặt tiểu cô cổ động, thêm vào bản thân Hà Duyên an coi trọng Liễu Tuấn, nên có sự an bài cố vấn trưởng này.
- Ba thấy thế nào?

Liễu Tuấn trầm tư một lúc rồi hỏi cha mình, thực tế y hiểu rất rõ, chuyện điều động này không phải là một vấn đề của riêng y, rất có khả năng bị các đại lão của phái hệ khác coi rằng là một tín hiệu, là nhà họ Hà có xu thể liên hợp triệt để với Nghiêm Liễu hệ.

Hai "quái vật" bắt tay nhau là điều mà không ai muốn thấy.

Huống chi dù Hà Duyên An là con gái của Hà lão, nhưng tư tưởng chính trị lại ngả về phái Tiễn Kiến Quân.

- Thế cục tỉnh A rất phức tạp.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm trong điện thoại.

Liễu Tuấn hiểu ý.

Hiện giờ ở tỉnh A, Hà Duyên An bị cản trở rất nhiều, quan hệ với bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật rất là vi diệu, Cận Tú Thật là một đồng chí lão thành rồi, quan niệm rất bảo thủ, nên cách làm việc rất không nhất trí với Hà Duyên An còn khá trẻ, không khí chính trị ở Tỉnh A, khác biệt hoàn toàn với tỉnh N, do Nghiêm Liễu gây dựng nhiều năm.

Liễu Tuấn một khi tới đó, muốn như cá gặp nước giống ở huyện Ninh Bắc sợ là khó lắm.

- Ba, nếu như là Hồng lão tổng tiến cự, chuyện này sợ rằng không có bao nhiêu đường để thương lượng nữa rồi.
Liễu Tuấn đầu óc rất tỉnh táo, nói với Liễu Tấn Tài.

Ông cũng biết đứa con này của mình đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận khiêu chiến mới.

Từ góc độ rèn luyện mà xét, để Liễu Tuấn tới tỉnh A, tốt hơn ở lại tỉnh N nhiều.

Huống hồ Liễu Tuấn nói rất có lý, Hồng phó tổng là nhân vật nhường nào, đã tiến cử một bí thư huyện ủy nhỏ nhoi trước mặt một tỉnh trưởng, ý nghĩa trọng đại khỏi nói cũng biết, có thể nói Hồng lão tổng đưa cho Liễu Tuấn một để tài khảo nghiệm, cũng là đặt một cơ hội cực lớn trước mặt y.

Nhất định muốn từ chối lời tiến cử này cũng không phải là không được, có điều Liễu Tuấn trong lòng Hồng lão tổng sẽ không còn chút ý nghĩa nào nữa, đó là điều chắc chắn.

Vào lúc mấu chốt lựa chọn thì lâm trận rút lui giữ mình, chỉ muốn làm bông hoa trong phòng kính, một người như thế có tư cách gì để cho Hỗng lão tổng liếc mắt nhìn.

Liễu Tấn Tài mỉm cười nói:
- Được, giờ con lớn rồi, giống như Hải quân trưởng nói vậy, đã thành gia lập nghiệp rồi, còn tự quyết định đi.

- Vâng.
Liễu Tuấn gật đầu với cái điện thoại, giống như người cha đang ở ngay trước mắt vậy.

Điện thoại của Hà Duyên An gọi tới vào buổi chiều.

Khi đó Liễu Tuấn đang lật xem một bản đề cương.

Cái đề cương này chính là những đại sự y cho rằng trong vòng mấy nắm sau huyện Ninh Bắc phải làm, hiện giờ không biết rốt cuộc là Hà Duyên an muốn y đi trước hay sau năm mới, Liễu Tuấn làm việc ở huyện Ninh Bắc ba năm, đầy tỉnh cảm với vùng đất nay, tất nhiên mong khi mình rời đi. Huyện Ninh Bắc vẫn có thể sải bước tiến tới như trước.

- Liễu Tuấn hả, là dì Hà đây.
Giọng của Hà Duyên An rất ưu nhã êm tai, ở điểm này Hà đại tiểu thư giống y hệt tiểu cô, làm Liễu Tuấn nghe mà tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thân thiết, giống như nhận được diện thoại của Liễu Tấn Tài vậy. Liễu Tuấn yêu Hà Mộng Doanh, nên trưởng bối của cô cũng là trưởng bối của y.

- Chào dì ạ.
Liễu Tuấn nói rất kính cẩn.

- Sao rồi, Liễu tỉnh trưởng đã nói với cậu rồi chứ?
Hà Duyên An không vòng vo, nói luôn vào chuyện chính.

- Vâng thưa dì, ba cháu đã nói chuyện vào buổi sáng.

- Ha, không ngờ phần phân lượng của cậu trong lòng Hồng phó thủ tướng lại khá nặng, tôi muốn lên tiếng khoét tường thì thủ trưởng đã nói ra trước rồi, trịnh trọng tiến cử với tôi một người trẻ tuổi, không tệ đâu.
Hà Duyên An trong điện thoại rất thân thiết, cũng rất tùy ý, như người nhà tán gẫu vậy.

- Cám ơn thủ trưởng coi trọng, cám ơn dì Hà khen ngợi.
Cho dù trong lòng cảm thấy Hà Duyên An rất thân cận, Liễu Tuấn vẫn giữ đúng quy củ.

Điều này làm Hà Duyên Án rất thích.

- Vậy ý cậu thế nào, có muốn qua tỉnh A làm việc cùng dì Hà này không?

Liễu Tuấn cười.
- Dì Hà, công tác cán bộ, xưa nay phục tùng an bài của tổ chức.

Hà Duyên An cũng khẽ bật cười.

Thái độ này của Liễu Tuấn làm bà hết sức vừa lòng.

- Thế này đi, cậu cũng không cần vội, trước tiên thương lượng với Nghiêm bí thư đi đã.

Hà Duyên An rất chu đáo căn dặn.
- Vâng, cám ơn dì Hà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi