TRÙNG SINH CHI NHA NỘI

Liễu Tuấn đặt điện thoại xuống, lại trầm tư một lúc rồi nhấc điện thoại lên gọi Phan Tri Nhân vào.

- Bí thư.

Phan Tri Nhân đi vào mang theo một chút ý dò hỏi nhìn Liễu Tuấn, đợi y chỉ thị, đoán chừng Liễu bí thư lại muốn xuống cơ sở xem xét, mấy xã thị trấn nảy sinh chuyện lừa gạt tiền quỹ hỗ trợ, làm Liễu bí thư rất không yên tâm.

- Ngồi đi.
Liễu Tuấn không hề có ý đứng dậy, chỉ vào ghế đối diện nói rất ôn hòa.

Phan Tri Nhân hơi lấy làm lạ.

Giữa hắn và Liễu bí thư, thường nói chuyện tình hình ở huyện, nhưng bình thường thì nói chuyện phiếm nhiều hơn, lúc này Liễu bí thư bảo hắn ngồi, khẳng định là có chuyện công muốn nói.

- Tri Nhân này, cậu theo tôi đã ba năm rồi nhỉ?
Liễu Tuấn cười hỏi.

- Vâng, vừa vặn ba năm một tháng rồi.
Phan Tri Nhân nhớ rất rõ, có điều trong lòng bắt đầu hồi hộp, Liễu bí thư thông thường sẽ không hỏi tới chuyện này, ngày nào cũng gặp mặt cần gì phải ôn chuyện cũ, hỏi như vậy thường thường có nghĩa là đã xảy ra biến cố trọng đại rồi.

- Ừm, ba năm một tháng, không phải là thời gian ngắn nữa.
Liễu Tuấn có chút cảm khái.

- Tri Nhân, có một nhiệm vụ muốn giao cho cậu đây!

Phan Tri Nhân theo phản xạ điều kiện, ưỡn thẳng lưng lên, cung kính nói:
- Xin bí thư chỉ thị.

Liễu Tuấn khoát tay, bình tĩnh nói:
- Giữa tôi và câu, không có chỉ thị gì hết. Vụ án quỹ hỗ trợ này cậu thấy như thế nào?

Phan Tri Nhân hơi giật mình, đề mục này hơi lớn rồi.

Hơn nữa vụ án hiện giờ không phải là cơ bản kết thúc rôi sao? Sau khi tiến vào trình tự tư pháp, là vấn đề tòa án phán xử ra sao nữa thôi, với tính cách của Liễu Tuấn sẽ không quá mức can thiệp vào tình độc lập của cơ quan tư pháp, Lục Hương Mai cũng đã kiểm điểm công khai trên cuộc họp thường ủy, chuyện này như vậy là đã có định luận, không biết Liễu bí thư sao còn hỏi ý kiến của mình.

Chẳng lẽ Phan Tri Nhân tôi có thể hoài nghi gì với quyết định của huyện ủy của Liễu bí thư sao?

Đầu óc của Phan Tri Nhân xoay chuyển cực nhanh, lập tức hiểu ra, mình không thể suy nghĩ theo lối này, chuyện đã phát sinh, đã xử lý thì Liễu bí thư sẽ không rảnh rỗi mà lôi mình ra lặp lại làm gì nữa.

Phan Tri Nhân suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận nói:
- Bí thư, tôi cho rằng có một mắt xích bị bỏ quên...

Mắt Liễu Tuấn liền lộ ra vẻ khích lệ.

- Vâng, đó là vấn đề của cục kiểm toán, cục kiếm toán mỗi một quý đều kiểm tra một lần, cục nông nghiệp và và quỹ phát triển đều nằm trong phạm vi kiểm toán của bọn họ. Một vấn đề rõ ràng như vậy lại không tra ra, phương diện kiểm toán vậy là có sơ hở, hơn nữa mấy xã liền để xảy ra chuyện lừa dối, các đồng chí cục kiểm toán nếu như chỉ làm việc cẩn thận một chút thôi, cũng có thể tim ra manh mối.
Phan Tri Nhân nói rất vững vàng.

Trước mặt Liễu Tuấn, hắn chưa bao giờ che dấu quan điểm của mình.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Lão Đới của cục kiểm toán không hợp cách nữa rồi.
Liễu Tuấn nói thẳng thừng.

Phan Tri Nhân ngẩn ra một chút, noi:
- Vậy bí thư...

-Liễu Tuấn biết Phan Tri Nhân ngạc nhiên vì chuyện gì, nếu như Liễu Tuấn đã nhận định Đới Bình Thành không hợp cách vì sao lại không đề xuất xử lý trên cuộc họp thường ủy? Đây không giống với phong cách của Liễu bí thư, Liễu bí thư làm việc là luôn gọn gàng mau lẹ, không lôi thôi dây dưa gì.

- Cơm phải ăn từng miếng, chuyện cũng phải giải quyết từng phần, không thể gấp được.
Liễu Tuấn chỉ nói đến thế, không giải thích thêm, thủ pháp xử lý vấn đề trên quan trưởng, không phải có thể dạy từng lý từng tí một, đôi khi cần tự bản thân lĩnh hội. Hắn tin với đầu óc của Phan Tri Nhân nhất định có thể ngộ ra.

Phan Tri Nhân choàng tỉnh.

Miếng đầu tiên phải "ăn" là Lục Hương Mai, vậy miếng thứ hai chính là Tào Xuân Thu.

Quỹ hỗ trợ nông nghiệp do một tay Lục Hương Mai lập nên, còn cục kiểm toán lại thuộc quản lý của Tào Xuân Thu, hai phương diện đều có vấn để, Liễu bí thư nắm lấy mâu thuẫn chủ yếu trước, giải quyết Lục Hương Mai và quỹ hỗ trợ, sau đó mới là cục kiểm toán, nếu như gom hết toàn bộ, chỉ khiến cho Tào Xuân Thu và Lục Hương Mai liên hợp lại đấu tranh cùng Liễu bí thư.

Mặc dù ở chuyện này Liễu bí thư chiếm phần Lý, Tào Lục liên thủ cũng chẳng thể làm gì nổi, nhưng Liễu bí thư lại trông về sau, vốn mọi người cho rằng Tào, Lục là "cùng một bọn", song thực tế, Tào Xuân Thu sau khi tới nhậm chứ chưa từng biểu thị thân cận với Lục Hương Mai, thậm chí mơ hồ còn có ý đối lập, Liễu bí thư tất nhiên sẽ không vì chuyện này mà ép Tào Lục trở thành một đồng mình.

Vừa nghĩ tới đây, mặt Phan Tri Nhân hiện ra nụ cười thực sự thán phục.

Liễu Tuấn nhìn Phan Tri Nhi thong thả nói:
- Tri Nhân, cậu tới cục kiểm toán đi.

- Vâng thưa bí thư.

Lần này Phan Tri Nhân không từ chỗi nữa, ở dưới tình huống hiện này, phải nắm thật chắc tình huống xã thị trấn và cán bộ trung tầng, địa vị của cục kiểm toán trở nên quan trọng vô cùng, Đời Bình Thành rõ ràng không phù hợp với yêu cầu của Liễu bí thư, cục kiểm toán này Liễu bí thư muốn hoàn toàn nắm trong tay mình.

Mà Phan Tri Nhân lại là tâm phúc được tín nhiệm nhất của Liễu bí thư ở huyện Ninh Bắc.

Cho dù Phan Tri Nhân biết, muốn thực sự kiên định làm tốt công tác kiểm toán, không biết sẽ phải đắc tội với bao nhiêu nhân vật có quyền có chức, nhưng Phan Tri Nhân hoàn toàn không sợ, Liễu bí thư muốn hắn xung phong hãm trận, sao hắn có thể lùi bước cho được.

Hiển nhiên hiện giờ Phan Tri Nhân còn chưa biết, kỳ thực Liễu bí thư đang an bài tương lai cho hắn rồi.

Lãnh đạo trước khi rời nhiệm sở, thường đều an bài cho người ở bên cạnh mình.

- Cậu tới cục kiếm toán thay vị trí của Đới Bình Thành, ngoài ra tôi an bài cho cậu hai trợ thủ, Giang Vân Hiệp phó giám đốc công ty sản phẩm phụ nông nghiệp, cô ấy hiểu pháp luật, lại quản lý hậu cần và tài vụ một khoảng thời gian rồi, cơ bản là đã được rèn luyện, làm trợ lý rất tốt.

Phan Tri Nhân gật đầu.

Liễu bí thư rất quý trọng mình, toàn bộ quan trường huyện Ninh Bắc đều lén lưu tuyền, quan hệ giữa Giang Vân Hiệp và Liễu bí thư không tầm thường, nhưng trong lòng Phan Tri Nhân biết đó là lời đồn bậy, hiện giờ Liễu bí thư chẳng ngại bị đồn thổi, an bài Giang Vân Hiệp làm trợ thủ cho hắn ở cục kiểm toán, đó là một sự ủng hộ lớn vô cùng.

Phải biết trên đầu Giang Vân Hiệp gắn cái thanh danh "tình nhân", một đám tiểu nhân sẽ càng nói năng bậy bạ, nhưng chiêu bài này lại có sức sát thương kinh người, thử hỏi ở huyện Ninh Bắc, có ai dám đối đầu với "tình nhân" của Liễu bí thư?

Một thư ký, một "tình nhân" đều là người thân cận nhất của bí thư đại nhân, cho hết vào cục kiểm toán, lực độ khống chế rất lớn.

Liễu Tuấn vẫn thong thả nói:
- Ngoài ra Vương Á cũng điều tới, ừm, cậu ta hiện giờ thuộc biên chế công nhân viên chức hả, tôi muốn nghĩ cách giải quyết đãi ngộ cấp cán bộ cho cậu ấy, chàng trai này trầm mặc ít nói, làm việc rất chăm chỉ, dạy bảo cho tốt cũng là trợ thủ không tệ.

- Bí thư, thế này…
Phan Tri Nhân nghi hoặc kêu lên.

Đem thư ký, và 'tình nhân' an bài còn có thể hiểu được, nhu cầu công việc mà, nhưng hiện giờ không ngờ lài xe cũng đuổi đi rồi, chẳng lẽ Liễu bí thư sắp điều đi?

Liễu Tuấn gật đầu:
- Công tác của tôi khả năng sẽ có chút biến động.

Phan Tri Nhân tức thì cả kinh,

Sao lại có thể như thế được, trước đó đâu có chút dấu hiệu nào? Hiện giờ công tác bảo mật điều động cán bộ làm đến nơi đến chốn thế sao?

- An bài cụ thể còn chưa rõ lắm, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, cứ chuẩn bị cho kỹ, xuống cục kiểm toán rồi phải mau chóng tạo ra một cục diện mới. Cho dù tôi rời đi, lãnh đạo trong huyện cũng sẽ ủng hộ công tac của cậu như trước.
Liễu Tuấn dặn dò.

Phan Tri Nhân nhất thời trách cảm xúc ngổn ngang, trừ gật đầu ra không biết phải nói gì nữa.



Trong biệt thư số một tỉnh ủy, cả nhà ăn cơm xong ngồi quây quần bên bàn, Nghiêm Ngọc Thành phá lệ không đi xem tin tức thời sự, mà dựa vào ghế hút thuốc, Phi Phi đi pha trà cho mọi người, bản thân cũng cầm một chiếc cốc trà màu trắng có hình mèo con.

Cả nhà ngồi quây quần nói chuyện là không khí Phi Phi rất thích.

- Hà tỉnh trưởng đã trao đổi với lão ba rồi chứ ạ?
Liễu Tuấn chủ động mở chủ đề.

Nghiêm Ngọc Thành bày ra thái độ này là muốn nói chuyện Liễu Tuấn có khả năng phải rời tỉnh N, tới tinh A nhậm chức, Phi Phi có theo ngay hay không cũng phải trao đổi với Giải Anh.


Cho dù Nghiêm Phi và Liễu Tuấn đã kết hôn hơn nửa năm, song vẫn luôn ở nhà, Giải Anh yêu quý con gái hết sức, có nỡ để con gái cưng đi xa hay không thực sự là cả một vấn đề.

- Ừ.
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu, mặt vẫn bình thản như không.

Liễu Tuấn hỏi:
- Vậy ý kiến của lão ba thế nào?

- Tự con nghĩ thế nào?
Nghiêm Ngọc Thành hỏi ngược lại.

Liễu Tuấn cười:
- Con có lựa chọn sao?

Nghiêm Ngọc Thành không nói nữa.

Với trí tuệ của ông, sau khi trao đổi với Hà Duyên an, là đã cân nhắc kỹ trước sau rồi, cơ bản ý kiến thống nhất với Liễu Tuấn.

Giải Anh trở nên mẫn cảm, nghi hoặc hỏi:
- Lựa chọn cái gì? Hà tỉnh trưởng nào? Hai người đang nói chuyện gì thế?

Bà biết ông chồng già của mình sẽ không nói chuyện công việc với mình nên chỉ nhìn chằm chằm vào Liễu Tuấn.

- Mẹ, chuyện là thế này, tỉnh trưởng Hà Duyên An của tỉnh A muốn con điều tới đó công tác, cấp bậc sẽ có điều chỉnh, là do Hồng lão tổng đích thân tiến cử.
Liễu Tuấn trình bày đơn giản với mẹ vợ.

- Tình A? Xa như vậy sao? Vậy Phi Phi thì phải làm thế nào? Có theo con đi hay không?
Giải Anh hơi sửng sốt.

Đối với cuộc sống hiện này, bà vô cùng hải lòng, chỉ còn đợi Phi Phi sinh cho một đứa cháu nhỏ, để mỗi ngày bà có chuyện để bận rộn, không ngờ chớp mắt một cái Liễu Tuấn bị điều đi, thực sự là luống cuống chân tay.

- Tiểu Tuấn, anh phải đi tỉnh A thật à?

Phi Phi mở to đôi mắt sáng, hỏi rất lo lắng, cô và Giải Anh suy nghĩ giống như nhau, đều thỏa mãn vô cùng với cuộc sống hiện tại, đột nhiên Liễu Tuấn lại đưa cho cô một vấn đề khó xử.

Theo Liễu Tuấn tới tỉnh A hay là lưu lại cùng cha mẹ, đúng là rất khó lựa chọn.

- Điều động cán bộ là cần phải phục tùng an bài của tổ chức.
Liễu Tuấn dịu dàng nắm lấy tay Nghiêm Phi rồi nói:
- Còn thấy như thế này, con qua bên đó trước, làm quen với công việc là hoàn cảnh cuộc sống đã, rồi sau đó mới đón Phi Phi qua.

Nghiêm Ngọc Thành chậm rãi gật đầu.

Với tính cách của ông, một khí chuyện cơ bản đã được quyết định, sẽ không phí lời nữa.

Giải Anh thấy ông chồng già gật đầu, biết chuyện liên quan tiền đồ của Liễu Tuấn, cũng không tiện nói gì nữa.

- Phi Phi, ngoan nào, anh sẽ an bài mọi thứ thật nhanh, hơn nữa Đại Ninh và Ngọc Lan có chuyến bay thẳng, em có thể thường xuyên qua thăm anh.

Liễu Tuấn khẽ vuốt ve bàn tay của Nghiêm Phi nói, mắt đầy yêu thương.

- Ừ..
Phi Phi gật đầu, đôi mắt to thoáng cái đã đẫm lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi